Tiết Thần thuật lại cho Công chúa nghe thủ đoạn nàng sử dụng trong phủ, Công chúa nghe xong đôi mắt trừng to như sắp rớt ra ngoài: "Lá gan của con thật lớn, chuyện này mà bị người ta biết thì làm sao bây giờ?"
"Bị người ta biết cũng đâu có gì ạ, dù sao ngày đầu tiên bọn họ nhập phủ, không phải Quốc Công đã kêu con thu xếp hôn sự cho Thôi tiểu thư hay sao? Đâu phải con thật sự đi đến quyết định đính hôn cho Thôi tiểu thư hoặc là bức bách Thôi tiểu thư nhất định phải gả cho hạ nhân? Đây chỉ là lời đồn đãi mà thôi, bọn họ tự mình thiếu kiên nhẫn thì trách ai? Hiện tại bọn họ tìm được chỗ dựa muốn dọn ra, vậy thì đâu có quan hệ gì với chúng ta, cũng đâu phải chúng ta không cho bọn họ trụ lại trong phủ, ngài nói có phải hay không?"
Tiết Thần vừa uống trà vừa nói với Công chúa nói những lời này, Công chúa nghe giống thật mà giả: "Nói là nói như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút... Đúng rồi, bọn họ dọn ra nơi nào biết không?"
"Nghe nói ở hẻm Xuân Dương đấy ạ, bên cạnh hẻm Xuân Hi, nơi đó tòa nhà không phải dễ mua. Cho nên nói, Thôi phu nhân có tài lực lớn như vậy, đi ra ngoài sinh hoạt căn bản không cần lo. Tối nay ngài nói với Quốc Công một tiếng, xem Quốc Công còn có gì muốn phân phó hay không."
Nói xong chuyện này Tiết Thần liền đứng dậy cáo lui. Trong lòng Công chúa vẫn có chút không an tâm nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ dặn dò Tiết Thần nếu gặp chuyện gì phiền toái thì nhất định phải tới tìm bà, cho dù bà giúp không được nhưng ít nhất còn có thể dùng thân phận để trấn áp.
Đối với Công chúa lo lắng cho mình như vậy, Tiết Thần về đến tới Thương Lan uyển trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
*Edited by Bà Còm*
Hôm nay Lâu Khánh Vân trở về đặc biệt sớm, từ tịnh phòng bước ra nhìn dáng vẻ như vừa tắm xong đang mặc y phục, thấy Tiết Thần vào phòng liền bước lại ôm chầm lấy nàng từ phía sau. Bọn nha hoàn đã sớm quen thuộc với động tác thân mật của Thế tử và phu nhân, thức thời cúi đầu lui ra ngoài, thuận tiện còn đóng cửa lại giùm hai người.
"Buổi tối Hình Bộ mời khách ở tửu lâu, ta trở về nói với nàng một tiếng, thuận tiện hỏi nàng có muốn ăn gì hay không ta cho ngươi mang về." Lâu Khánh Vân ôm nương tử, cảm thấy bất cứ lúc nào hắn đều ôm không đã, thân thể mềm mại thơm ngát khiến hắn yêu thích không thể buông tay.
Cổ Tiết Thần bị hơi thở nóng hổi của Lâu Khánh Vân thổi vào làm cho nhột nhạt: "Đâu có gì ta muốn ăn mà trong phủ không có, chàng chỉ lo đi giao tiếp thôi, uống ít rượu chút là được. Ta không muốn đến đêm còn phải hầu hạ một con ma men."
Cảm giác động tác của người nào đó phía sau càng lúc càng không đàng hoàng, Tiết Thần kịp thời ngăn cản tay chàng ta lại, từ trong lòng ngực tránh thoát ra đi về hướng tiểu thư phòng. Lâu Khánh Vân dĩ nhiên đi theo sau, thấy nàng đứng trước kệ sách bèn ngồi vào ghế dựa sau án thư, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng từ đầu đến chân. Tiết Thần biết phía sau có một tia mắt cực nóng đang nhìn chằm chằm mình, âm thầm lắc đầu, sau đó mới xoay người trao đổi thông tin với Lâu Khánh Vân: "Đúng rồi, chàng có nghe nói chưa? Hôm mồng tám tháng chạp Hoàng Hậu triệu kiến Lão thái quân và Công chúa vào cung, La Chiêu nghi dường như có bàn bạc với Lão thái quân về chuyện Tam Công chúa và Nhị đường đệ. Lúc đó chàng đang trực ở trong cung có nghe ngóng được gì không?"
Lâu Khánh Vân gác hai chân lên góc bàn, cầm lấy cây bút khắc hoa lan của Tiết Thần đưa tới trước mắt nhìn một chút rồi lười biếng đáp: "Nghe được hay không đâu có gì khác nhau, loại sự tình này người ngoài không nhúng tay vào được. Huống chi, ta cũng không tính nhúng tay."
Tiết Thần nghe nói như vậy liền biết Lâu Khánh Vân nhất định cũng đã biết chuyện này, xoay người lại nói mập mờ: "Nếu Nhị đường đệ thành phò mã thì cũng là thể diện của Lâu gia không phải sao?"
Lâu Khánh Vân nhìn Tiết Thần: "Nàng có chuyện gì cứ việc nói thẳng, giữa chúng ta còn phải quanh co lòng vòng hay sao? Nàng lo lắng Ngọc ca nhi thành phò mã sẽ khó xử ta à?"
Tiết Thần không nói gì, Lâu Khánh Vân nhếch miệng cười khinh bỉ: "Cho dù hắn làm phò mã cũng không có tư cách khó xử ta. Bất quá, miếu của Lâu gia chỉ sợ dung không nổi tôn đại Phật này."
Tiết Thần buông sách trong tay đi đến trước án thư rất có hứng thú nhìn Lâu Khánh Vân. Cặp mắt long lanh lộng lẫy như minh châu khiến Lâu Khánh Vân nhìn thấy tâm ngứa khó nhịn, duỗi tay một cái liền ôm Tiết Thần vào lòng để nàng ngồi lên đùi mình. Tiết Thần cũng quen với động tác bất thình lình của phu quân, đôi tay thực tự nhiên câu lấy cổ Lâu Khánh Vân hỏi: "Như thế nào? Chàng biết Nhị đường đệ có ý tưởng gì sao?"
Tiết Thần biết Lâu Ngọc Tô không chờ được bao lâu liền muốn đoạn tuyệt với Lâu gia, chỉ là nàng không biết hắn dùng phương pháp gì để cùng Lâu gia quyết liệt, bất quá nhìn dáng vẻ giống như Lâu Khánh Vân đã biết.
Quả nhiên Tiết Thần hỏi xong, Lâu Khánh Vân vừa vu.ốt ve mái tóc của nàng vừa trả lời: "Thượng châu Thứ sử Dư đại nhân đã đệ sổ con cho Trung Thư Tỉnh, ít ngày nữa liền muốn chuyển công tác về kinh, phỏng chừng là trước tiên đi đến Hàn Lâm Viện một thời gian. Bất quá sở dĩ Dư đại nhân quyết định xin hồi kinh, tất nhiên là có quan hệ với Lâu Ngọc Tô. Dư gia là ngoại gia của hắn, nếu hàng năm đều ở ngoài kinh thành thì gặp được chuyện gì cũng không có cách nào giúp đỡ. Do đó nếu vì Lâu Ngọc Tô mà Dư đại nhân muốn hồi kinh, vậy chứng tỏ trong lòng hắn đã có chủ ý."
Tiết Thần không thể không nói, phương diện này Lâu Khánh Vân đích xác rất nhạy bén, trách không được trong số bao nhiêu hậu nhân của Hoàng gia mà Hoàng Thượng chỉ trọng dụng mỗi một mình Lâu Khánh Vân.
Lâu Khánh Vân thấy Tiết Thần không nói lời nào mà chỉ dùng cặp mắt đủ để mê hoặc chết người nhìn mình, nhất thời không nhịn được liền hôn lên. Đôi phu thê đang nói chuyện đàng hoàng thì cuối cùng vẫn thở hổn hển kết thúc.
Nếu không phải buổi tối Lâu Khánh Vân cần đi dự tiệc, không chừng hiện tại Tiết Thần đã bị ăn vào bụng.
*Edited by Bà Còm*
Qua năm sau, Tiết Thần vẫn vô cùng bận rộn, tháng hai Vương gia đón tức phụ, Hàn Ngọc rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận được Vương Thao mang về Vương gia. Tiết Thần và Tiết Tú đã từng lén lút đi gặp qua Hàn Ngọc, Hàn Ngọc đối với việc hôn nhân này coi bộ thực vừa lòng.
Tiết Thần không làm người đưa gả, bất quá Vương gia trước ngày hỉ sự một thời gian đã đưa đến thiệp mời, thỉnh nàng ngày ấy đến Vương gia dự hỉ yến. Tiết thị cũng tự mình tới mời Tiết Thần, nói muốn nàng ngày ấy cần phải tham dự hỉ yến ở Vương gia, chủ yếu là chống đỡ một chút cho Hàn Ngọc. Tiết Thần đâu thể có đạo lý nào mà không đáp ứng, tới hôm hỉ sự của Hàn Ngọc, nàng dẫn theo Lâu Ánh Hàn, Lâu Ánh Nhu, Tú tỷ nhi và Tĩnh tỷ nhi cùng tham dự Vương gia hỉ yến, xem như cho Vương gia đủ mặt mũi.
Vào tháng ba, hôn sự của Hàn tỷ nhi cùng Lục gia rốt cuộc cũng chờ tới ngày chính. Hàn tỷ nhi là Nhị tiểu thư của Đại phòng Lâu gia, nàng xuất giá dĩ nhiên cũng tổ chức rất lớn, bất quá so với hôn lễ của Đại tiểu thư Lâu Ánh Yên gả cho Nhữ Nam Vương thì khí thế phô trương nhỏ hơn rất nhiều.
Cuối tháng hai Lâu Ánh Yên đã cùng Nhữ Nam Vương Giang Chi Đạo trở lại kinh thành, mới đầu ở tại biệt viện của Nhữ Nam Vương ở kinh thành, đến đầu tháng ba mới dọn vào Vệ Quốc Công phủ. Nhữ Nam Vương Giang Chi Đạo cùng Lâu Ánh Yên chính là loại quan hệ phu thê bình đạm nhất, hai người xem như gắn kết với nhau bằng một cuộc liên hôn chính trị, trước khi thành thân không có chút tình yêu nào, sau khi thành thân cũng chỉ có thể tôn trọng nhau như khách, chẳng qua lúc ở chung bên nhau vẫn có chút cứng ngắc, xem như điển phạm của chuyện "bằng mặt không bằng lòng".
Tiết Thần tuy rằng nhỏ tuổi hơn so với Lâu Ánh Yên, chỉ là Lâu Ánh Yên vẫn quy quy củ củ kêu nàng Đại tẩu, tẩu cô mấy người kéo nhau đến hỉ phòng xem Lâu Ánh Hàn. Bởi vì giờ lành của Lâu Ánh Hàn là lúc chạng vạng, cho nên Lục gia phải đợi tới giờ Thân mới có thể ra cửa đón dâu, ban ngày trong khoảng thời gian này Lâu Ánh Hàn vẫn tương đối tự do.
Các tẩu cô ngồi cùng nhau hàn huyên trong chốc lát thì Tiết Thần phải ra ngoài bận việc. Mặc kệ tuổi nàng còn nhỏ nhưng trách nhiệm của một Đại tẩu phải gánh đều không thể thiếu, sau lưng không biết có bao nhiêu người chờ xem nàng bị chê cười, đây là chuyện Tiết Thần tuyệt đối không cho phép.
Một hồi hôn lễ sinh động xem như tương đối thuận lợi. Tiêu thị đại biểu Tiết gia tiến đến tham dự thuận tiện thăm hỏi Tiết Thần, thấy nàng hết thảy đều tốt bèn an tâm.
Sau khi Lâu Ánh Hàn xuất giá, ba ngày sau hồi môn lại mặt đem theo tân lang cùng về. Lục Nguyên rõ ràng là người có học, bộ dáng thư sinh trắng nõn sạch sẽ, đối với Đại cữu ca Lâu Khánh Vân miễn bàn có bao nhiêu cung kính, trong lời nói thì cứ mỗi ba câu đều phải nhắc đến sự tích của Lâu Khánh Vân năm đó ở Quốc Tử Giám vân vân... không chút nào che dấu sự sùng bái của mình với Lâu Khánh Vân.
Nhữ Nam Vương Giang Chi Đạo cũng là cô gia của Lâu gia, bất quá hắn lại là một võ tướng, đối với đề tài văn chương dĩ nhiên không cảm thấy hứng thú, nhưng khi bàn luận đề tài binh pháp với Lâu Khánh Vân thì bộ điệu cũng giống y như Lục Nguyên, đối với Đại cữu ca Lâu Khánh Vân là bội phục từ tâm nhãn.
Lục Nguyên và Lâu Ánh Hàn ăn cơm trưa xong liền phải khởi hành hồi Lục gia. Lâu Ánh Hàn ít nhiều gì cũng có chút không nỡ rời đi, mãi đến khi ra cửa vẫn còn nắm tay Tiết Thần lưu luyến rồi mới theo Lục Nguyên lên xe ngựa. Tiết Thần đứng ở trước cửa nhìn theo bọn họ, lúc này mới cảm thấy tảng đá lớn trong lòng được thả xuống.
Làm tức phụ của một nhà thật là một trách nhiệm đặc biệt khiến người mệt mỏi. Đặc biệt trong phủ nhiều huynh đệ tỷ muội, nàng không khéo lại là trưởng tẩu, mọi chuyện đều đưa đến tay, quả thực còn mệt hơn so với quản lý mười gian cửa hàng.
Hôn lễ Lâu Ánh Hàn qua đi, Lâu Ánh Yên và Giang Chi Đạo bèn cáo từ trở về Nhữ Nam.