Nhị phu nhân đi thật mau, hoàn toàn không để ý tới bọn nha hoàn phía sau kêu to ngăn cản, bởi vì ai cũng không dám thật sự chạm vào bà. Nhị phu nhân cứ đẩy người ra tiếp tục đi về phía trước, không đầy một lát liền đến sân viện của Tam phòng, thủ vệ bà tử nào dám giữ lại Nhị phu nhân, tất cả đều thối lui sang một bên, có nha hoàn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào báo tin.
Tam phu nhân Dư thị vừa ra khỏi cửa phòng thì bị một bóng người hùng hổ xông tới làm cho khiếp sợ. Nhị phu nhân Hàn thị không thèm giải thích, đi tới gần liền cho Dư thị một cái tát tai, đánh mạnh đến nỗi đầu Dư thị lệch qua một bên. Dư thị bụm mặt khó có thể tin, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp, the thé hét lên: "Còn thất thần làm gì? Không phát hiện nàng ta động thủ đánh ta sao? Lôi nàng ta ra cho ta, mau lôi nàng ta ra!"
Dư thị ra lệnh làm bọn hạ nhân Tam phòng đều hai mặt nhìn nhau, làm sao bọn họ dám động thủ với Nhị phu nhân chứ? Đang do dự thì thấy Hàn thị đã nhào đến túm tóc Dư thị, quật Dư thị nằm dài dưới đất. Hàn thị xuất thân tướng môn, trong tay có chút võ công, Dư thị đâu thể nào là đối thủ của Hàn thị, chỉ chốc lát sau liền chật vật bất kham.
Lâu Ngọc Tô ở thư phòng nghe được tin tức chạy nhanh lại đây, thấy mẫu thân nhà mình bị Hàn thị đè ở trên mặt đất mà tát, vội vàng chạy qua tách hai người ra, đứng chắn trước người che cho Dư thị rồi nói với Hàn thị: "Nhị bá nương làm gì vậy? Mẫu thân của ta đắc tội với Nhị bá nương chỗ nào mà lại đối xử với bà như vậy?"
Hàn thị đánh được vài cái trong lòng dễ chịu hơn nhiều, lạnh lùng bảo Lâu Ngọc Tô: "Nàng đắc tội ta chỗ nào à? Ta còn muốn hỏi, Nhị lão gia đắc tội với Dư đại nhân chỗ nào mà bị Dư đại nhân hãm hại như vậy? Hiện giờ Nhị lão gia đã bị bắt đến Hình Bộ, ngươi hỏi ta vì sao phải đối xử với nàng như vậy hả?"
Dư thị trốn ở sau lưng nhi tử phục hồi tinh thần, ló đầu ra mắng: "Hàn Anh ngươi đừng khinh người quá đáng, cha ta là cha ta, ta là ta, ngươi có bản lĩnh thì đi đánh cha ta kìa, ở chỗ này bày ra uy phong gì chứ? Nhị bá tự làm chuyện trái với lương tâm bị người tố giác, tại sao ngươi lại đổ tội lên người cha ta? Cho dù cha ta không tố thì tự nhiên cũng có người khác tố, trách được ai?"
Hàn thị xông lên lại muốn đánh Dư thị, nhưng bị cản bởi Lâu Ngọc Tô chắn trước người Dư thị không cho Hàn thị lại gần. Hàn thị bắt người không được đành phải mắng to: "Hôm nay ta rốt cuộc kiến thức được cái gì gọi là lấy oán trả ơn, ngươi hiện tại đã quên lúc trước tới tìm ta cầu tình cho cha ngươi nịnh nọt biết bao nhiêu? Ta chính là mắt bị mù mới có thể tin tưởng ngươi. Nhị lão gia cho ngươi mặt mũi mới đưa tay giúp cha ngươi một phen. Hắn thì hay rồi, tìm được chức cao liền đá Nhị lão gia một cước, đá xong còn không chịu ngừng, phải đẩy Nhị lão gia đến Hình Bộ chịu tai ương lao ngục. Lương tâm Dư gia các ngươi bị chó ăn rồi hay sao?"
Tiết Thần và Lâu Khánh Vân cũng chạy tới. Lâu Khánh Vân tiến lên kéo Hàn thị ra, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Lâu Ngọc Tô. Cả người Lâu Ngọc Tô đều cứng đờ, cố gắng nhếch môi nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi phân trần với Lâu Khánh Vân: "Đại ca, Nhị, Nhị bá mẫu cũng, cũng thật quá đáng. Đại ca cũng nhìn thấy rồi đấy, mẫu thân đã bị đánh thành cái dạng gì?"
Lâu Khánh Vân không nói gì mà chỉ cười như không cười nhìn Lâu Ngọc Tô. Lâu Ngọc Tô sợ nhất vẻ mặt này của Lâu Khánh Vân, trên thực tế, chỉ cần Lâu Khánh Vân đứng ở trước mặt hắn thì hắn khó có thể tự khắc chế cảm giác sợ hãi, đặc biệt là sau vụ Lục Đào kia còn bị buộc làm chuyện đó ở trước mặt Lâu Khánh Vân, quả thực chính là sự sỉ nhục cả đời của hắn.
Hàn thị tâm tình còn chưa bình phục, thấy Lâu Ngọc Tô còn dám cáo trạng không khỏi mắng thêm: "Ta đánh nàng bởi vì nàng đáng bị đánh! Cái thứ "Ăn cây táo, rào cây sung"!"
Tiết Thần lôi kéo Hàn thị nhưng sức lực Hàn thị quá mạnh nàng kéo không nổi, đành phải nhìn Lâu Khánh Vân xin giúp đỡ. Mắt thấy Hàn thị lại muốn xông lên đi túm lấy Dư thị, thời điểm vượt qua người Lâu Khánh Vân thì bị Lâu Khánh Vân duỗi tay giữ lại trấn an: "Nhị thẩm không cần như thế, cẩn thận tức điên thân mình."
Tam lão gia Lâu Hải Chính đang cùng Thịnh di nương "thiên kiều bá mị" đi tới hỏi: "Chỗ này xảy ra chuyện gì thế? Khánh ca nhi sao ngươi cũng tới?"
Lâu Hải Chính làm ra bộ dáng cái gì cũng không biết, trên mặt trưng lên vẻ tươi cười coi bộ như đang chuẩn bị hoà giải. Chẳng qua thấy sắc mặt Lâu Khánh Vân lạnh xuống làm Lâu Hải Chính có chút xấu hổ, bất quá cũng không thể biểu hiện ra ngoài, nhìn thấy bộ dáng Dư thị chật vật bất kham mới khiếp sợ chạy tới hỏi: "Phu nhân, ngươi làm sao vậy? Ai đánh ngươi thành như vậy?"
Dư thị liếc mắt nhìn Thịnh di nương đứng phía sau Tam lão gia cười mím chi, cắn răng nhịn xuống nỗi hận này, sau đó mới chỉ Hàn thị nói: "Là Hàn Anh, không biết phát điên cái gì thấy ta liền đánh, thật là phụ nhân đanh đá!"
Đích xác, ở trong vòng quý phu nhân gần như không ai giống như Hàn Anh không thèm giải thích liền xông lên đánh người. Ngày thường Hàn thị là người tương đối ôn hòa, hôm nay thật sự bị chọc giận, thứ nhất bởi vì chuyện của Nhị lão gia, thứ hai bởi vì cảm thấy bản thân bị Dư thị lừa, trong lòng thật sự tức tối khó nhịn.
Tam lão gia cũng sửng sốt, trách cứ Hàn thị: "Nhị tẩu, đây là tẩu không đúng rồi, chúng ta đều là người một nhà, tẩu không phân biệt tốt xấu xông lên liền đánh người thật không đúng chút nào. Ta biết Nhị ca dạo này gặp khó khăn, nhưng đó cũng là do huynh ấy gieo gió gặt bão, trách ai? Tẩu đem lửa đến rải trên người chúng ta, làm vậy xem được sao? Nếu tẩu xin lỗi thì chuyện này coi như bỏ qua; nếu không xin lỗi, hừ, ta nhất định đến trước mặt Lão thái quân bẩm báo, xin lão nhân gia phân xử công bình cho ta."
Hàn thị nhìn người nam nhân này, ngày thường đối với Nhị lão gia miễn bàn có bao nhiêu tôn kính, nhưng hôm nay Nhị lão gia bất quá chỉ bị tạm thời chộp tới Hình Bộ, thái độ của hắn liền xảy ra chuyển biến như vậy, quả nhiên cùng Dư thị là "cá mè một lứa". Hàn thị lớn tiếng nói: "Được, vậy đến trước mặt Lão thái quân bình xử đi! Để xem rốt cuộc có phải Tam phòng các ngươi vong ân phụ nghĩa không biết xấu hổ, hay là Hàn Anh ta trách lầm các ngươi."
Lâu Hải Chính dường như chỉ chờ Hàn thị nói câu này, lập tức xoay người đón ý nói hùa: "Được, đây chính là tẩu nói đấy nhé! Đi, chúng ta liền đi ngay. Ngọc ca nhi đỡ mẫu thân ngươi, chúng ta cùng đi đến trước mặt Lão thái quân, đến trước bài vị tổ tông bình xử chuyện này! Ta đã gặp qua kẻ coi thường người khác, vậy mà chưa từng thấy người nào khi dễ người khác như vậy. Ỷ vào mình là đích phòng liền vô pháp vô thiên, thứ phòng chúng ta chẳng lẽ dễ bị bắt nạt như vậy sao?"
Nói xong, Lâu Hải Chính không cho Hàn thị có cơ hội phản bác, dẫn đầu lướt qua mọi người đi về hướng cổng vòm rũ hoa, một bộ oai vệ hùng dũng khí phách hiên ngang, người sáng suốt đều nhìn ra được Lâu Hải Chính đây là đánh một trận đã có chuẩn bị.
Hàn thị bị chọc tức đến nỗi đầu óc hôn mê, làm sao có thể nghĩ được mặt gì khác, bèn cứ thế theo sau Lâu Hải Chính.
*Edited by Bà Còm*
Tiết Thần thấy sự tình này không đúng rồi, tình huống nàng lo lắng dường như sắp phải xảy ra. Tam phòng đã chuẩn bị tốt tinh thần muốn phân gia rồi nhưng Đại phòng thì chưa hề chuẩn bị gì hết, không thể để bọn họ thực hiện được ý đồ.
Nghĩ vậy liền muốn đuổi theo nhưng lại bị Lâu Khánh Vân kéo tay lại, Tiết Thần sốt ruột quay đầu nói: "Ai nha, chàng đừng lôi kéo ta, coi bộ sắp xảy ra chuyện lớn rồi, Tam phòng đây là muốn..."
Tiết Thần còn chưa nói hết lời thì nghe Lâu Khánh Vân nối tiếp: "Phân gia."
Đối mặt với Lâu Khánh Vân bình tĩnh nói ra hai từ mà vốn nên chỉ có nàng biết, Tiết Thần ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Lâu Khánh Vân một hồi rồi mới có phản ứng, giật tay ra liền muốn đuổi theo: "Chàng đã biết sao còn không buông tay. Tam phòng muốn phân gia, còn không biết sẽ liên lụy Lâu gia như thế nào đâu?"
Lâu Khánh Vân buông lỏng tay nàng rồi ôm chầm nàng nói: "Kệ bọn họ! "Dưa hái xanh không ngọt", bọn họ muốn đi thì chúng ta cũng không có đạo lý gì để ép buộc bọn họ lưu lại. Người như vậy nên sớm cách xa một chút, đối với Lâu gia chúng ta không có chỗ thiệt. Ngược lại nếu lưu trữ, sau này còn không biết bọn họ sẽ làm chuyện gì thương tổn tộc nhân đâu."
Tiết Thần bị thái độ của Lâu Khánh Vân làm cho ngạc nhiên ngây người, nhưng nghĩ lại coi bộ xác thật là đạo lý này. Tam phòng muốn phân gia, nàng chỉ nhớ đến đời trước Lâu gia bị ảnh hưởng như thế nào, đúng là lại quên mất một điểm quan trọng, đời này tình hình căn bản không hề giống như đời trước -- Lâu Khánh Vân còn sống, Lâu Ngọc Tô chỉ là một Thám Hoa, cho tới hôm nay còn không được một chức quan chính thức. Điều này đã thuyết minh, Lâu gia chỉ cần còn có Lâu Khánh Vân ở đây, vậy thì Lâu Ngọc Tô cho dù cưới được Tam Công chúa thì tương lai cũng sẽ không "đánh đâu thắng đó" không gì cản nổi như đời trước.
Lâu Khánh Vân ôm Tiết Thần chậm rãi đi trên đường mòn trong hoa viên, nhẹ giọng nói: "Muốn gây ầm ĩ như thế nào đều là chuyện của các trưởng bối, không có liên quan gì đến hậu bối chúng ta, chúng ta đừng nhúng tay vào. Tam phòng đây là muốn hoàn toàn đầu nhập vào đảng của Nhị Hoàng tử, đảng này do Hữu tướng cầm đầu, chính là đảng chống đối Thái Tử mạnh nhất, sau này khó tránh khỏi bị tiêu diệt. Tam phòng muốn tự mình tìm đường chết, ta còn sợ bọn họ liên lụy Lâu gia, phân ra là tốt nhất. Tam thúc cho rằng Lâu Ngọc Tô được Tam Công chúa nhìn trúng, sau này chính là tế tử của Hoàng gia, không bao giờ phải chịu đựng đãi ngộ của một thứ phòng như ở Lâu gia, nhưng sẽ có một ngày ông ta phải hối hận. Tam thúc thật cho rằng tế tử của Hoàng gia dễ làm như vậy sao?"
Nghe Lâu Khánh Vân nhắc tới chuyện này, Tiết Thần mới nhớ tới hỏi: "Đúng rồi, Tam Công chúa khi nào khai phủ?"
"Phỏng chừng chính là năm sau, phủ của Tam Công chúa đã xây dựng xong, chờ năm sau ban hôn thì sẽ rời cung." Lâu Khánh Vân tùy tay hái một đóa hoa màu vàng nhạt cài trên búi tóc của Tiết Thần, nhịn không được khom người hôn một cái trên mặt nàng.
Tiết Thần giật nẩy mình, nhìn trái nhìn phải, chỉ có đám Hạ Châu đang cúi đầu đi theo phía sau, giống như mỗi khi Tiết Thần và Lâu Khánh Vân đơn độc ở chung, ánh mắt của các nha hoàn đều quy quy củ củ, không chút nào dám nhìn loạn.
Lâu Khánh Vân cười cười một cách lấy lòng, sau đó lại từ phía sau vu.ốt ve bụng nàng hỏi: "Thế nào, hôm nay có cảm giác gì đặc biệt hay không?"
Tiết Thần lườm Lâu Khánh Vân một cái đập tay chàng ta xuống: "Chàng có bắn tên cũng không nhanh được như vậy." 😂
Lâu Khánh Vân cười hắc hắc, ôm Tiết Thần bảo đảm: "Phu nhân cứ việc yên tâm, ba tháng nếu còn chưa có, ta tự động cải danh kêu là "Người Khác", luôn có thời gian để chắc chắn làm nàng hoài thai."
Không muốn cùng kẻ vô lại thảo luận vấn đề này, tâm tư Tiết Thần vẫn bay đến Tùng Hạc viện, nàng muốn trực tiếp chạy đến đó xem coi là tình huống gì? Chỉ là Lâu Khánh Vân không cho nàng nhúng tay vào chuyện này. Tiết Thần là vãn bối, cho dù các trưởng bối thật sự nháo phân gia thì cũng không đến phiên nàng xen vào, thôi thì cứ nghe lời Lâu Khánh Vân không đi quản là được.
Nhìn thái độ lúc nãy của Tam phòng, Lâu Ngọc Tô và Lâu Hải Chính coi bộ đều đã tính sẵn trong lòng, có lẽ bọn họ đã sớm lén lút lên kế hoạch xong xuôi, chỉ chờ một cơ hội để bùng nổ, mà Hàn thị hôm nay bị khích động đúng là vừa lúc cho bọn họ một lý do đầy đủ. Hàn thị và Nhị lão gia bị lợi dụng phải chịu "thiên đại ủy khuất" thì dĩ nhiên không có khả năng xin lỗi Dư thị, chỉ cần Hàn thị không xin lỗi thì Tiết Thần tin tưởng, Lâu Hải Chính liền nhất định sẽ nắm chặt chuyện này không bỏ. Sau khi đến trước mặt Lão thái quân sẽ hoàn toàn đứng trên cương vị kẻ yếu bị ủy khuất, bị buộc bất đắc dĩ phải phân gia, cuối cùng khẳng định còn sẽ xả ra một đống lớn ngụy biện vô nghĩa về thân phận đích - thứ. Hiện tại ngẫm lại, loại người này quả thật nên sớm rời đi thì Lâu gia cũng sớm giải thoát. Hiện giờ bọn họ đầu phục Dư đại nhân, cũng có nghĩa là gián tiếp đầu phục Hữu tướng, sau này tiền đồ đã có thể thật không tốt lắm. Tiết Thần nhớ rõ đời trước Lâu Ngọc Tô hình như không phải thuộc đảng Nhị hoàng tử, nhưng một đời này hắn hoàn toàn bị Lâu Khánh Vân bức cho nóng nảy mới vội vàng làm ra quyết định này.
Tựa như lời Lâu Khánh Vân đã nói, thật sự sẽ có thời điểm hắn phải hối hận, bởi vì sau này vị đăng Đại bảo chính là Thái Tử điện hạ, căn bản không có chỗ cho Nhị Hoàng tử. Đời trước Lâu Ngọc Tô có thể thong dong thăng tiến cũng vì không dính vào đảng của Nhị Hoàng tử, nhưng một đời này thì sao?
Người muốn tìm đường chết, thật là muốn cản cũng ngăn không được.