Tiết Thần nghe xong tin tức mới nhất, thật sự có chút không hiểu được ý đồ của Lâu Khánh Vân. Nếu nói hắn lên kế hoạch cho người của Kinh Triệu phủ bắt giữ Đới thị, cái này cũng hơi quá đáng! Dù tùy tiện nói thế nào thì đó cũng là tức phụ nhà người khác, đâu có quan hệ gì tới hắn? Hơn nữa thật sự khen ngược hắn, ngay cả Tam phu nhân của Lâu gia cũng không buông tha, còn trực tiếp dung túng quan sai Kinh Triệu phủ vào phủ bắt người, Tam phu nhân có thù gì oán gì với hắn sao? Đến nỗi phải khiến một đại nam nhân nhúng tay vào việc của phụ nhân nội trạch? Thật là làm người khác không thể hiểu nổi.
Câu chuyện về Vệ Quốc Công phủ Tam phu nhân cùng Nhân Ân Bá phủ Trưởng tức mấy ngày nay đã trở thành đề tài nóng bỏng nhất trong những bữa "trà dư tửu hậu" của vòng quý phái trong kinh thành. Mọi người đều đang cười Đới thị và Dư thị bị bắt giam trong Kinh Triệu phủ gần một tháng, đều đang nói Dư thị "xà tâm muốn nuốt voi", nói Đới thị quăng bỏ ân nghĩa. Dựa theo lời nói của người có chút quan hệ với Kinh Triệu phủ, Đới thị và Dư thị còn ở trong ngục đánh nhau một trận, hình tượng quý phu nhân đều vứt hết. Lời đồn cũng không biết là thật hay giả, dù sao sau khi hai người bọn họ được gia đình nộp tiền bảo lãnh ra tới, Dư thị liền hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Đới thị. Hai nữ nhân làm cho gia tộc hổ thẹn về đến nhà cũng không thể trốn tránh trách phạt -- Đới thị bị Nhân Ân Bá Thế tử trực tiếp đưa đi nông thôn, còn Dư thị cũng bị Tam lão gia tự mình giam vào từ đường.
Bất quá trong vụ này, rốt cuộc vẫn là Nhân Ân Bá phủ bị ảnh hưởng lớn hơn một ít, nguyên nhân ở chỗ, không chỉ Đới thị mang tới phiền toái cho phủ, ngay cả Thế tử cũng chọc vào một phiền toái lớn. Nghe nói Thế tử này "sủng thiếp diệt thê", mượn Thừa Ân Bá phủ ba vạn lượng bạc đưa cho ngoại thất tiêu xài, hiện giờ Thừa Ân Bá tìm tới cửa muốn bọn họ thanh toán món nợ này. Nhân Ân Bá giận tím mặt, liền hạ lệnh đem hồ ly tinh ngoại thất Thế tử nuôi dưỡng ra loạn côn đánh chết ngay tại chỗ, sau đó đem nợ nần giao cho Nhân Ân Bá phủ Lão phu nhân. Lão phu nhân mặc kệ không quản gia nhiều năm, bèn trực tiếp đẩy thẳng tới cho Đới thị, nói tất cả tiền bạc trong phủ đều do Đới thị quản, muốn Đới thị lấy tiền ra. Đới thị khóc đến nỗi "ruột gan đứt từng khúc", lôi trên dưới Nhân Ân Bá phủ ra mắng té tát. Nếu không nhờ mẫu gia của Đới thị kịp thời tìm tới, nói không chừng Đới thị cũng sẽ bị Nhân Ân Bá đang trong cơn thịnh nộ đánh chết. Cuối cùng náo loạn một thời gian, Đới thị thật sự không lấy đâu ra tiền, Nhân Ân Bá phủ cũng không có biện pháp gì. Nữ nhân mà Thế tử âu yếm bị cha hắn phái người loạn côn đánh chết, hắn không thể làm náo loạn với phụ thân, bèn đem nỗi tức giận này đổ hết lên đầu Đới thị, quyết tâm muốn hưu Đới thị. Đới gia làm sao chịu để Thế tử hưu thê, liền mỗi ngày tới cửa dây dưa. Nhân Ân Bá phủ bị Đới gia dính lấy thật sự phiền chán, Thế tử liền làm chủ đem Đới thị đưa đến nông thôn, để Đới thị giữ chức Thế tử phu nhân "hữu danh vô thật". Hắn đã không lấy mệnh của Đới thị, cũng không hưu thê, chỉ đưa đi nông thôn mà thôi, Đới gia cho dù còn muốn dây dưa nhưng cũng không có cách nào, sau một phen cân nhắc bèn cứ như vậy mà ngừng.
Kết cục của Tam phu nhân Dư thị tốt hơn nhiều so với Đới thị, dù sao Dư thị vẫn một mực khăng khăng là bị Đới thị xúi giục, chết sống không thừa nhận chính mình là chủ mưu, cũng không thừa nhận vụ lấy danh nghĩa của Công chúa để lừa bịp nên ngoài. Lâu Tam lão gia đối với Dư thị cũng là có tình có nghĩa, có tâm bảo hộ Dư thị, không phải loại người "ăn gạo quên cám". Nhưng Tam lão gia cũng chỉ là tam phòng, thê tử đắc tội với đại phòng, tính tình của Quốc Công gia vốn dĩ không tốt, lại thêm một Thế tử không biết ăn phải thuốc gì, Tam lão gia dù sao cũng không dám chống đối thẳng mặt. Huống chi chuyện này Dư thị làm ra cũng thật sự bôi đen danh tiếng của Lâu gia, đường đường là một phụ nhân thâm trạch mà lại bị Kinh Triệu phủ bắt bỏ vào trong nhà lao nhiều ngày như vậy, cũng do bàn tay đen tối của Thế tử nên trên dưới ém chặt như nêm cối, khiến Tam lão gia không có cách gì giải cứu. Ngay cả Thái phu nhân vẫn luôn ở Khánh Thọ viên cũng nghe được tin tức khiến bà giận tím mặt. Thật sự là tình thế bắt buộc, dù thế nào cũng phải "kẹp chặt cái đuôi làm người", Tam lão gia không còn cách nào khác đành phải tự mình động thủ giam Dư thị vào trong từ đường -- thứ nhất để tránh mặt Quốc Công cùng Thế tử, thứ hai cũng có thể giúp Dư thị thoát khỏi trận gia pháp lôi đình của Thái phu nhân.
Chuyện ồn ào huyên náo rối loạn đã qua đi, đảo mắt liền đến cuối năm. Năm nay đối với Tiết gia mà nói, thật sự là một năm không thể tốt hơn -- Tiết Vân Đào cùng Tiết Vân Thanh đều được thăng chức. Tiết Vân Đào từ Bí thư giám trực tiếp thăng làm Trung Thư Thị lang. Trong vòng Tam sinh Lục bộ, chức quan thuộc Trung Thư Tỉnh là được gần sát Hoàng quyền nhất, chưởng quản hết thảy ý chỉ của Quân chủ, phân phát chiếu thư của Hoàng đế, chưởng quản vị trí cơ yếu của các bộ. Không thể không công nhận, Tiết Vân Đào thật sự có mệnh làm quan -- Bí thư giám tuy cũng lệ thuộc Trung Thư Tỉnh nhưng chung quy chỉ là một cơ cấu hạ tầng, có những người ở trong Bí thư giám giữ chức Thiếu giám Thiếu tư cả đời cũng không thấy tiến được nửa bước vào Trung Thư Tỉnh. Cũng là vận số của Tiết Vân Đào may mắn, sửa sang lại một bộ thư tịch, được Quốc Tử Giám đưa vào sách giáo khoa để giảng dạy, trở thành tài liệu học tập ngày ngày của các Hoàng tử, cứ như vậy mà đánh bóng thanh danh của ông. Trung Thư Tỉnh cứ mỗi ba năm thay người, Tiết Vân Đào đúng lúc được Hoàng Thượng tự tay lựa chọn, từ đây bước vào cơ cấu nội các của Trung Thư Tỉnh, thành một Trung thư Thị lang trẻ nhất, chức quan tam phẩm. Hiện giờ Tiết Vân Đào chỉ cần không phạm phải đại sai gì thì có thể cứ từng bước lên mây.
Còn Tiết Vân Thanh cũng được may mắn đi theo bước chân của Tiết Vân Đào. Tiết Vân Đào vào Trung Thư Tỉnh bèn tiến cử Tiết Vân Thanh điền vào chỗ của ông ở Bí thư giám, trở thành Bí thư Thiếu giám, chức quan từ tứ phẩm.
Một môn song kiệt, làm sao có thể nói là Tiết gia không tốt?
Vào ngày mồng chín tháng chạp, Tiết Kha mở yến hội ở ngõ Yến tử, làm tám mươi bàn tiệc chiêu đãi bằng hữu đồng liêu, tụ họp đầy cả một sảnh đường.
Hiện giờ Tiết Vân Đào là chánh tam phẩm nên Tiết Kha theo nhi tử đứng ở ngoài cửa đón khách. Quan viên trong triều dẫn theo gia quyến tiến đến, sôi nổi đến trước mặt Tiết Kha hàn huyên. Tiết Vân Đào cũng nhiễm không khí vui mừng đầy mặt, khiêm tốn có lễ đón tiếp khách khứa. Năm nay Tiết Vân Đào vừa mới ba mươi, học đủ thứ thi thư, toàn thân toát ra cỗ khí tức của người có học, ôn nhuận văn nhã, thành thục rộng lượng, thật sự ứng với câu "Quân tử đoan chính". Hơn nữa, điều tuyệt nhất chính là, một quan viên chính tam phẩm trẻ tuổi vừa mới được Hoàng thượng điều nhiệm, mấy năm trước lão bà đã chết, lại nghe đồn không ham nữ sắc, nhiều năm như vậy mà bên người không có bao nhiêu phụ nhân, dưới gối chỉ có một tử hai nữ, chỉ có một đích nữ dưỡng tại bên người, thứ tử thứ nữ đều ở nơi khác, bản thân Tiết Vân Đào cũng đến tuổi thành thục, nam nhân ba mươi tuổi chính trực tráng niên, cho dù muốn một hoàng hoa khuê nữ tới tục huyền cũng đều được.
“Vệ Quốc Công giá lâm.” Một tiếng xướng to khiến lực chú ý của tất cả quan viên trước cửa đều bị kéo qua. Vệ Quốc Công Lâu Chiến cùng Thế tử Lâu Khánh Vân cưỡi trên hai con ngựa cao to, do người hầu Tiết gia nắm dây cương chầm chậm đi đến. Tiết Kha và Tiết Vân Đào liếc nhau, trên mặt vui vẻ vô cùng, không ngờ buổi yến hội hôm nay lại được hãnh diện đón Vệ Quốc Công tới cửa. Ngựa còn chưa đến nơi thì phụ tử Tiết gia đã xốc vạt áo đi xuống bậc thang đích thân đón nhận. Lâu Chiến xoay người xuống ngựa, nhiều năm binh nghiệp làm bất kỳ hành động nào của ông đều "sinh long hoạt hổ", uy phong hiển hách. Lâu Khánh Vân so với phụ thân văn nhã hơn nhiều, mặc một thân thường phục đen với hoa văn thêu chỉ vàng, nhìn kim tôn ngọc quý, dung mạo xuất sắc đến cực điểm, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ quý khí, đôi tay trắng nuột không giống đôi tay của một võ quan cầm đao hành hình. Các nữ nhân trong đám nữ quyến đều ngóng nhìn, từng người hận không thể dán luôn đôi mắt trên người của hắn, không thể nào dời mắt được.
Tiết Kha cùng Tiết Vân Đào quỳ lạy hành lễ với Lâu Chiến: “Không biết Vệ Quốc Công giá lâm, không có tiếp đón từ xa.”
Lâu Chiến trên thân kiêm một số chức vị, không chỉ là nhất phẩm Vệ Quốc Công mà còn là Nguyên soái nắm binh mã trong thiên hạ, lại cưới Trưởng công chúa Tuy Dương, trong tôn thất có địa vị Phò mã, có một nhi tử còn chưa sinh ra đã được sắc phong Thế tử.
“Hai vị xin đứng lên, không cần đa lễ. Hôm nay quý phủ có hỉ, chúng ta tiến đến làm phiền.”
Tiết Kha lập tức cười trả lời: “Quốc Công thật sự khách khí, mau mau mời vào.”
Tiết Kha chuyển mắt qua thì thấy Lâu Khánh Vân đang theo sau tiến lên, ôm quyền chào hỏi Tiết Kha và Tiết Vân Đào. Lời chào của Lâu Khánh Vân chưa kịp ra khỏi miệng thì Tiết Kha và Tiết Vân Đào lại đón đi lên rồi đổi lại định bái, nhưng bị Lâu Khánh Vân đỡ lấy hai khuỷu tay nói: “Hai vị đại nhân không cần đa lễ, không dám nhận.”
Câu ‘không dám nhận’ của Lâu Khánh Vân nói ra thật sự quá khách khí. Hắn vừa sinh ra liền chú định trở thành cao nhân nhất đẳng, Tiết Kha chỉ là tứ phẩm, Tiết Vân Đào là tam phẩm, làm thế nào cũng so không bằng một nhất phẩm Thế tử. Hành lễ với hắn là bổn phận của hai người họ, nhưng lúc này hắn lại miễn lễ cho hai người, lại tự mình tiến lên nâng dậy, đây liền xem như thập phần thập phần nể tình.
Tiết Vân Đào ôm quyền nói: “Thế tử đại giá quang lâm, vẫn phải nên hành lễ.” Nói xong lại nhất định phải cong gối, Lâu Khánh Vân tránh qua một bên xem như tránh khỏi nhận lễ của Tiết Vân Đào, sau đó đỡ cánh tay để ông đứng dậy, không nói gì nữa.
Lâu Chiến và Lâu Khánh Vân được Tiết Vân Đào đích thân đưa vào trong phủ.
Tuy nói yến hội là do ngõ Yến tử tổ chức, nhưng Tiết Vân Thanh có thể được chức vị như hiện tại cũng phải quy công cho sự dìu dắt của Tiết Vân Đào, do đó quan hệ của hai phủ càng thân thiết hơn trước lúc phân gia. Bởi vì Lư thị chết sớm, ngõ Yến tử không có đương gia chủ mẫu, cho nên Triệu thị và Tiết thị nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, được Tiết Vân Đào mời đến quản lý mọi việc trong yến hội hôm nay.
Tiết Thần và Tiết Tú cũng ở Duyệt Nhiên cư tiếp đón kiều khách. Hàn Ngọc càng không cần phải nói, bận trước bận sau, ân cần hoạt bát vô cùng. Cũng chính là nhờ có Hàn Ngọc và Tiết Tú hỗ trợ nên Tiết Thần mới có thể giảm bớt không ít gánh nặng.
Tiết Tú cùng các kiều tiểu thư ngồi trong Quan Ngư đình nói chuyện. Lúc nãy Tiết Thần bị kêu đi mội lát, khi trở về liền mang theo một ít trái cây tươi tới cho các nàng. Các cô nương đối với các loại điểm tâm cũng không có gì hứng thú, nhưng trái cây tươi thì thật sự được hoan nghênh. Hiện giờ Tiết Thần cũng là đích trưởng tiểu thư của quan to tam phẩm, trong gia tộc có ba người làm quan, đã xem như vô cùng phồn vinh hưng thịnh; huống chi phụ thân của nàng mới ba mươi tuổi, trẻ như vậy thì tương lai rất có khả năng còn sẽ tiếp tục bay lên, bởi vậy các tiểu thư đối với Tiết Thần càng thêm ân cần, nguyện ý cùng nàng kết giao.
Tiết Thần vốn giỏi về giao tế, cùng Tiết Tú xã giao với nhóm kiều tiểu thư, hai người kẻ xướng người hoạ thường xuyên làm cho bầu không khí nóng lên. Thật vất vả kết thúc một đề tài, Tiết Thần đưa một quả quít đường cho Tiết Tú, liền nghe Trương tiểu thư mặt mang thẹn thùng nói: “Ai nha, mọi người lúc nãy có nhìn thấy không? Hai vị công tử của Lâu gia đều tới đây, ta còn nhìn thấy Lâu Thế tử, thật sự... thật sự... quá soái.”
Lời nói của Trương tiểu thư hoàn toàn kí.ch thích sự hứng thú của các cô nương. Lâu Thế tử chính là thần long trong truyền thuyết thấy đầu không thấy đuôi, ngày thường các cô nương khuê các làm sao có thể nhìn thấy hắn. Bất quá chúng cô nương vẫn thường xuyên nghe nhắc tới đại danh của vị này từ miệng của phụ huynh -- một giai công tử mỹ ngọc tuyệt thế như vậy, nhìn thế nào cũng đều có đủ tư cách trúng cử thành nhân vật đệ nhất trong mộng xuân khuê của các vị tiểu thư.
Quả nhiên đề tài của Trương tiểu thư được hoan nghênh vô cùng. Chúng cô nương lập tức lên tinh thần phụ họa: “Lúc nãy ta cũng liếc mắt một cái, bất quá tới chậm nên chỉ nhìn thấy bóng lưng, vậy mà cũng là tuyệt đỉnh phong tư rồi. Sau này nếu ai có thể gả cho Lâu Thế tử, chỉ sợ thật là nằm mơ cũng phải cười tỉnh.”
“Ai ai, lời này cũng không nói quá đâu! Ta nghe nói Lâu Thế tử cho tới hôm nay cũng vẫn chưa cưới chính thê, nói không chừng Thế tử phu nhân có khả năng là một trong số chúng ta đấy.”
Một câu như vậy quả thực liền làm không khí trong đình sôi sục tới cực điểm. Chúng cô nương vừa e thẹn lại tò mò, cười thành một đoàn, một đám xô đẩy vị tiểu thư vừa nói chuyện, bất quá không một người nào phủ nhận cách nói của vị tiểu thư kia. Tiết Tú và Tiết Thần liếc nhau, bất đắc dĩ nhún vai. Các tiểu thư nghe nói Tiết gia có biểu tiểu thư cùng Lâu gia là họ hàng, sôi nổi quấn lấy Tiết Thần kêu nàng giới thiệu. Tiết Thần bất đắc dĩ, đành phải sai người gọi Hàn Ngọc lại đây. Ai ngờ khi Hàn Ngọc có mặt thì các tiểu thư lại trở nên e thẹn, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, rốt cuộc đề cử Trương tiểu thư tới hỏi Hàn Ngọc vài vấn đề. Hàn Ngọc tham dự những yến hội như vậy đã không phải lần đầu tiên bị mọi người vây quanh hỏi chuyện về Lâu gia, vì thế cũng là "thân kinh bách chiến", biết các cô nương này thích nghe cái gì, Hàn Ngọc liền chuyên chọn những cái đó nói ra, đánh trúng tâm lý khiến các cô nương thập phần sung sướng, mọi người hoà thuận vui vẻ.
Phía ngoài Quan Ngư đình đột nhiên xuất hiện vài vị phụ nhân, hình như là đi ngang qua nơi này, dẫn đầu chính là Tiết thị và Triệu thị, phía sau là hai nữ nhân, một lớn một nhỏ. Người lớn tuổi hơn ước chừng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, gương mặt rất là diễm lệ, cử chỉ đoan trang, xiêm y đẹp đẽ quý giá, bước đi yểu điệu nhưng không mất phần hào phóng, hai bên búi tóc cắm một đôi kim thoa hình quạt, rất có đặc sắc. Còn nữ hài nhi phía sau khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, bộ dáng tiểu gia bích ngọc, xinh đẹp đáng yêu, mặc một thân màu thủy lam thêu hồ điệp mạ vàng, gương mặt nhỏ nhắn oánh khiết lộ ra vẻ nhẹ nhàng thanh tân hợp lòng người, khóe miệng hơi cong lên, nhìn như đang vui vẻ, bộ dáng thật sự "liễu yếu đào tơ".
Tiết thị dừng lại ở ngoài Quan Ngư đình, vẫy tay kêu Tiết Thần. Các cô nương trong đình thấy trưởng bối đều đồng loạt đứng lên tại chỗ uốn gối hành lễ với Tiết thị và Triệu thị. Tiết thị và Triệu thị cũng gật đầu thăm hỏi.
Tiết Thần đi đến trước mặt Tiết thị. Tiết thị liền chỉ nàng giới thiệu với vị phụ nhân bên cạnh: “Đây là Thần tỷ nhi.” Sau đó lại chuyển qua tới giới thiệu cho Tiết Thần: “Thần tỷ nhi, vị này chính là Gia Hòa Huyện chủ, đây là Huyện chủ thiên kim, cùng tuổi với con nhưng nhỏ tháng hơn con một chút, con cứ gọi nàng là muội muội.”
Tiết Thần biết hôm nay tới đây có không ít khách quý, nên không thất lễ với người nào, hành lễ vãn bối thật quy củ đối với vị Gia Hòa Huyện chủ kia. Gia Hòa Huyện chủ hài lòng gật đầu, từ trên cổ tay tháo xuống một đôi vòng cẩm thạch trắng đưa vào tay Tiết Thần ôn hòa nói: “Không hẹn mà gặp, ta thật thích con. Đây là Tĩnh tỷ nhi, hôm nay phải làm phiền con dẫn theo nàng cùng chơi, được không?”
Tiết Thần nhìn vòng tay, cảm thấy lễ gặp mặt này thật sự quá quý trọng nên nhìn thoáng qua Tiết thị. Thấy Tiết thị âm thầm gật đầu ra hiệu cho nàng, Tiết Thần liền cúi mặt, thoải mái hào phóng uốn gối nói lời cảm tạ với Gia Hòa Huyện chủ: “Đa tạ Huyện chủ ban thưởng, muội muội hôm nay cứ giao cho con, chắc chắn con sẽ chăm sóc muội muội thật tốt.”
Gia Hòa Huyện chủ lại gật đầu, sau đó cùng Tiết thị và Triệu thị rời khỏi Quan Ngư đình.
Tiết Thần tiến lên cầm tay vị muội muội kia, thân thiết hỏi: “Muội muội kêu là Tĩnh tỷ nhi à, ta tên là Tiết Thần, muội có thể gọi ta Thần tỷ nhi. Đi theo ta, ta sẽ giới thiệu cho các tỷ muội để quen biết.”
Tĩnh tỷ nhi tựa hồ có chút thẹn thùng, rút ta về luồn vào trong tay áo nắm lấy tay kia, miễn cưỡng cười với Tiết Thần một cách khách khí: “Làm phiền tỷ tỷ dẫn tiến muội.”
Tiết Thần thấy nàng ta không muốn thân cận liền biết tính tình của nàng ta nhút nhát nên không miễn cưỡng, bèn đi trước dẫn đường đem nàng ta vào Quan Ngư đình. Sau màn giới thiệu qua đi, chúng cô nương biết nàng ta là nữ nhi của Huyện chủ tự nhiên cũng không dám coi thường, ngôn ngữ không thiếu tôn kính. Tiết Thần an bài cho nàng ta ngồi ngay bên cạnh mình, lại đích thân lột một quả quít đường đưa đến tận tay, mới được nghe nàng ta nhẹ giọng lí nhí nói lời cảm tạ. Sau khi hàn huyên vài câu mới biết vị Tĩnh tỷ nhi này tên là Ngụy Chỉ Tĩnh, năm nay mười ba tuổi, vẫn luôn cùng mẫu thân sống ở Uyển Bình.
Các cô nương vốn dĩ là tụ họp cùng nhau náo nhiệt, nhiều thêm một người cũng không thành vấn đề, tiếp tục bàn về đề tài kia, không khí tức khắc lại nóng lên. Tĩnh tỷ nhi được mọi người quan tâm hỏi vài câu mới thoáng mở lòng, nói vài lời góp chuyện với mọi người.
Tiết Tú dùng khuỷu tay lặng lẽ đâm đâm Tiết Thần, hai người nương theo đề tài ngắm cá tiến đến lan can bên cạnh. Tiết Tú ghé vào tai Tiết Thần hỏi thầm: “Vị Gia Hòa Huyện chủ là người nào thế?” Thật ra trong lòng Tiết Tú cũng thầm suy đoán xong rồi, chẳng qua không dám nói ra. Lúc nãy ở trong đình nàng đã thấy rõ ràng, vị Gia Hòa Huyện chủ kia đối với Thần tỷ nhi có chút đặc biệt.
Tiết Thần nhìn cá chép đỏ bơi lội dưới đình, trên môi hiện lên một nụ cười, nghiêng người ở bên tai Tiết Tú nói mấy câu. Tiết Tú liền bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nhìn thoáng qua Tĩnh tỷ nhi.
Nữ nhân có thể khiến Tiết thị và Triệu thị cùng nhau tiếp đón, hơn nữa vừa thấy Tiết Thần là ra tay tặng một đôi vòng tay cẩm thạch trắng, thân phận của vị Gia Hòa Huyện chủ này thật không khó đoán. Hiện giờ Tiết Vân Đào đang từng bước thăng chức, hiếu kỳ của vong thê Lư thị cũng đã qua, đây đúng là lúc nên tục huyền. Chỉ không biết vị Huyện chủ này nhìn trúng Tiết Vân Đào hay Tiết Vân Đào nhìn trúng Huyện chủ. Nếu thành đôi thì hai người đều là nhị hôn, cũng đều có một nữ nhi, sẽ không tồn tại đạo lý ai chiếm tiện nghi của ai, vậy cũng thật xứng đôi.
Tiết Tú nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Tiết Thần, thẳng đến lúc này nàng mới triệt để tâm phục Tiết Thần. Tiết Tú tự hỏi nếu đổi vị trí, nếu phụ thân của mình muốn tục huyền, chưa thành thân mà đã đưa nữ nhân tới gặp mặt mình, không biết mình có thể biểu hiện bình tĩnh như Thần tỷ nhi. Bất quá, Tiết Tú cũng hiểu được thâm tư của Thần tỷ nhi, dù gì Tiết Vân Đào cũng mới ba mươi tuổi, không có khả năng sau này không cưới tân phu nhân vào cửa; vô luận Tiết Thần làm thế nào cũng sẽ phải chấp nhận một kế mẫu, nếu không thể thay đổi vậy thì chỉ có thể thong dong tiếp nhận. Chỉ là Tiết gia thanh quý, Tiết Vân Đào sao lại đồng ý cưới một Huyện chủ tang phu vào cửa? Đây là điều Tiết Tú không cách nào nghĩ ra.
Tiết Thần nói xong thấy vẻ mặt Tiết Tú hiện ra nét khó hiểu, bèn mỉm cười rồi nắm tay Tiết Tú kéo trở về bàn ngồi xuống, làm bộ như mình không hiểu không đoán được gì, tiếp tục cùng các cô nương nói chuyện phiếm.
Phía bên kia, Tiết Vân Đào đích thân đưa Lâu Chiến và Lâu Khánh Vân đến thư phòng ở Vân Sơn cư, cảnh xung quanh rất đẹp, bên trong tiếp đón toàn là quan viên tam phẩm trở lên. Thấy Vệ Quốc Công cũng tới, mọi người liền sôi nổi đứng lên hành lễ, tất cả đều là đồng liêu trong triều, mỗi ngày đều có thể gặp nhau, bởi vậy cũng không khách khí. Sau khi phụ tử Lâu Chiến an tọa, Tiết Vân Đào tự mình dâng trà, Lâu Chiến thản nhiên nhận lấy, Lâu Khánh Vân lại là chủ động cảm tạ.
Mọi người an vị xong mới bắt đầu nói chuyện xã giao. Lâu Chiến đứng đầu võ quan, đề tài đương nhiên đều là quân phòng, có những vấn đề quan văn không am hiểu nên cũng không thể xen vào, nhưng bọn họ lại không muốn vô duyên lãng phí cơ hội kết giao cùng Vệ Quốc Công. Vì thế Hộ Bộ Thị Lang Lý Bác Văn liền chủ động đem đề tài dẫn tới trên người Lâu Khánh Vân đang uống trà: “Hiện giờ Thế tử vẫn nhậm chức ở Đại Lý Tự, chắc hẳn rất bận rộn, tuy vậy cũng đừng nên trì hoãn vấn đề chung thân đại sự.”
Lâu Khánh Vân buông chén trà cười cười với Lý Bác Văn: “Chung thân đại sự gì? Lý đại nhân nói chưa rõ ràng, ta nghe không hiểu.”
Lâu Khánh Vân không thể nghi ngờ là người nhỏ tuổi nhất trong phòng này, ngay cả Tiết Vân Đào cũng lớn hơn hắn mười tuổi, nhưng xét về thân phận thì lại cao không kể xiết, mà hắn làm việc ở Đại Lý Tự nên không phải là đề tài cho các quan viên nguyện ý nhắc tới. Vì vậy muốn bắt chuyện với hắn chỉ có thể từ những mặt khác lấy ra đề tài, mà Lâu Khánh Vân đã qua tuổi hai mươi vẫn chưa thành thân, đây là một đề tài có sẵn lời hay để nói. Quả nhiên, Lý Bác Văn vừa mở miệng xong thì ngay cả Vệ Quốc Công Lâu Chiến cũng phục hồi tinh thần, tính toán gia nhập vào đề tài này.
Vệ Quốc Công Lâu Chiến xua xua tay nói với Lý Bác Văn: “Lý đại nhân đừng hỏi hắn. Chỉ vì chuyện này mà ta cùng mẫu thân hắn cơ hồ muốn rầu đến bạc đầu, vậy mà hắn cứ cố tình như người không liên quan. Ngươi nói xem ta có nên gấp không chứ?”
Lâu Chiến là nam nhân lăn lộn trên chiến trường nên tính tình nhanh nhẹn, không thích nói chuyện quanh co lòng vòng, bèn theo đề tài nói thẳng không cố kỵ.
Nhờ vào đề tài này mà không khí trong thư phòng nháy mắt trở nên thoải mái hơn nhiều. Các quan viên ngày thường đắn đo thủ lễ nay giống như bị "bật nắp nồi", ngươi một lời ta một câu xoay chung quanh đề tài thành thân mà bàn tán, có mấy vị còn nhiệt tình quảng cáo cho Lâu Chiến không ít tiểu thư có điều kiện thích hợp để "đẩy mạnh tiêu thụ". Lâu Chiến nghe thật nghiêm túc, tựa hồ thật sự nghĩ chọn một tức nhi trong số các tiểu thư tốt đẹp kia.
Lâu Khánh Vân cũng rất bình tĩnh, cứ ngồi yên một bên uống trà, biểu tình như thể đề tài những người này đang bàn luận hoàn toàn không hề quan hệ đến hắn.
Những người này luôn miệng nhắc đến tức phụ nhi, nếu biết thì còn nói họ là quan viên triều đình, không biết còn tưởng rằng đây là cuộc tụ họp của các bà mối trong kinh thành, nhà ai cũng đều có thể lôi ra mấy thiên kim tiểu thư tuổi tác thích hợp, một đám khen đến tận trời. Tâm tình của Lâu Khánh Vân đã sớm bay đến một chỗ khác, đâu còn nghe được lời nào vào tai. Hắn tìm một cơ hội, dứt khoát mượn cớ bụng căng nước ra khỏi thư phòng, lúc này mới cảm thấy trời cao biển rộng, bắt đầu ngao du.