[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 67



Phụ thân của Diệp Khang là phòng thành Đô Đốc phủ Trường sử, vốn dĩ không cùng bộ môn với Tiết Vân Đào. Chỉ là gần đây danh tiếng của Tiết Vân Đào nổi như cồn ở trên triều đình, rất có tư thế một bước lên mây, vì thế hôn lễ của Trưởng tử Diệp gia cũng mời Tiết Vân Đào.

Nhưng Tiết Vân Đào có suy xét riêng, bởi vì Diệp Trường sử ở trong triều thích kết bè phái, lại không cùng một hạng với ông nên Tiết Vân Đào cũng không muốn dây dưa với hắn "tranh vũng nước đục". Vì thế vào ngày Diệp gia làm hỉ sự chỉ để Tiêu thị mang theo Tiết Thần và Ngụy Chỉ Tĩnh tham dự, bản thân lấy lý do công vụ bận rộn từ chối, đem chuyện này giao cho Tiêu thị toàn quyền xử lý.

Tiêu thị minh bạch ý tứ của Tiết Vân Đào, đẩy đến cho bà đã nói lên ông cũng không muốn cùng vị Diệp Trường sử này liên hệ quá sâu, cho nên Tiêu thị đến đó cũng không cần giao tiếp nhiều với nữ quyến của Diệp phủ. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên Tiêu thị lấy danh nghĩa Tiết phu nhân tham dự tiệc chiêu đãi nên không thể quá hờ hững nhạt nhẽo, vì thế phải làm sao cho đúng độ mới thật là khó nắm chắc -- nếu quá thân thiện thì người ta sẽ cho rằng ngươi muốn kết bè kết phái, nếu quá xa cách thì người ta cho rằng ngươi không quảng giao.

Nhưng Tiết Thần biết Tiêu thị nhất định có khả năng đắn đo tìm một phương thức giao tiếp thích hợp.

Trước khi tham dự hôn lễ một ngày, nàng và Tiết Tú gặp nhau một chút, Tiết Tú nói mọi chuyện đã chuẩn bị thỏa đáng. Lúc này Tiết Tú được phân nhiệm vụ lấy danh nghĩa ngắm hoa, mời tiểu thư các phủ cùng tụ họp ở Phù dung viên -- Liễu Mân Tuyên đương nhiên cũng ở trong danh sách  mời. Dựa theo kế hoạch, Tiết Tú sẽ nói chuyện với Liễu Mân Tuyên ở Phù dung viên, cổ vũ nàng ta nhất định phải tham dự hôn lễ của Diệp Khang. Liễu Mân Tuyên tự biết đã bị Diệp Khang lừa gạt nhưng lại không dám vứt bỏ danh dự của Liễu gia. Nếu thật sự bằng bất cứ giá nào cũng phải gây náo loạn với Diệp Khang, vậy thì chuyện nàng ta chưa kết hôn đã có thai sẽ bị truyền ra, đến lúc đó Liễu gia cũng không thể tiếp tục lăn lộn ở kinh thành. Tuy nhiên Tiết Tú tùy ý nói một câu lại thật sự đánh trúng tâm khảm của nàng ta, Tiết Tú dựa theo lời hát kịch "cho dù không thể báo thù hắn đối xử bạc hạnh thì cũng không thể để hắn sống tốt", nghe vậy Liễu Mân Tuyên liền muốn tham dự hôn lễ của Diệp Khang, khiến hắn trong buổi hôn lễ tâm thần không yên khi thấy nàng ta, làm hắn thêm ngột ngạt cũng tốt thôi.

Chỉ cần Liễu Mân Tuyên có thể nghĩ như vậy thì mục đích của Tiết Tú cũng đã đạt được.

Trên thực tế, Tiết Tú xác thật đã thành công hoàn thành nhiệm vụ bởi vì Tiết Thần vừa theo Tiêu thị vào cửa là đã nhìn thấy Liễu Mân Tuyên. Nàng ta mặc một bộ váy Giao lãnh màu hồng đào với hoa văn cát tường, trên mặt trang điểm thật đậm nhưng vẫn không che dấu được sắc mặt trắng bệch. Liễu phu nhân đi chung với nàng ta, biết nữ nhi dạo này thần thái có vẻ không đúng, tựa hồ không cao hứng bèn ghé đầu lại gần dạy bảo: “Hôm nay là ngày đại hỉ của người ta, ngươi cũng đừng trưng ra bộ mặt nặng nề như vậy. Cũng không biết gần đây ngươi bị làm sao thế? Ngươi muốn nói mình không hợp ý Nguyên công tử thì ngay cả ta cũng phải gõ vào cái đầu gỗ của ngươi, bản thân được phúc phận lớn bao nhiêu còn không biết. Nếu không phải Nguyên phu nhân thích ngươi thì đời này ngươi có khả năng gả cho Nguyên gia hay sao? Hãy thu hồi bộ mặt nhìn không thoải mái kia cho ta, tính tình khó chịu của ngươi cũng phải thu liễm. Cha ngươi đã nói rồi, chờ ngươi cùng Nguyên công tử thành thân thì ông ấy mới có thể đi theo Nguyên Thượng thư hoạt động, xem có thể tìm được biện pháp thăng tiến hay không? Cha ngươi đợi cả đời mới có thể chờ được cơ hội này đấy.”

Liễu Mân Tuyên không phản bác nhưng sắc mặt cũng không khá hơn bao nhiêu. Liễu phu nhân thở dài, thấy các phu nhân khác bèn đi tới chào hỏi, cũng không cùng Liễu Mân Tuyên tiếp tục đề tài này.

Liễu Mân Tuyên nhìn bộ dáng luồn cúi của mẫu thân thật sự cảm thấy ghê tởm. Bọn họ đâu xem nàng như một nữ nhi, căn bản chỉ là một công cụ để đổi công danh lợi lộc cho bọn họ. Có phụ mẫu như vậy thì cho dù nàng gả vào Nguyên gia, tương lai cũng phải gánh chịu người ta khinh thường và ghét bỏ. Từ trước đến nay nàng ái mộ Huyền Vũ ca ca, một lòng muốn gả cho hắn làm thê tử. Nhưng khi nàng đem hết thảy phụng hiến thì Huyền Vũ ca ca lại thay đổi, trở nên tuyệt tình tuyệt nghĩa, ngay cả hài tử trong bụng nàng cũng nhẫn tâm thương tổn.

Thật ra nàng cũng biết, hôm nay lại đây không có bất luận ý nghĩa gì, cùng lắm là khiến hắn thấy nàng rồi bị chột dạ một phen, nàng không dám thật sự nháo ra chuyện gì. Nhưng cho dù nàng không nháo thì nàng cũng không muốn Diệp Khang dễ chịu.

Ngụy Chỉ Tĩnh luôn đi kè kè theo sau Tiết Thần. Tiết Thần coi nàng ta như muội muội ruột thịt, gặp tiểu thư nhà ai cũng đều giới thiệu một phen. Mọi người biết Ngụy Chỉ Tĩnh là nữ nhi của Gia Hòa Huyện chủ nên cũng có thể xem trọng hơn một chút. Tất cả cứ thái thái bình bình như vậy chờ tới yến hội giữa trưa.

Hôm nay Diệp phủ giăng lụa đỏ khắp nơi, không khí vui mừng lan tràn cả đại sảnh. Canh giờ tới rồi, ngoài phủ tiếng pháo bùm bùm khuấy động trời xanh, chiêng trống đón mừng tân nương vang lên khắp nơi. Tân lang mặc một thân hồng trang cõng tân nương qua ngạch cửa, rồi tân nương được Hỉ nương hướng dẫn vượt chậu than, vô cùng náo nhiệt vào đại sảnh. Đôi tân phu thê lạy thiên địa xong thì kết thúc buổi lễ đưa vào động phòng.

Sau khi khách khứa chúc mừng, từng mâm món ngon liền đưa lên bàn, mọi người ngồi vào vị trí.

Tiêu thị và mấy phu nhân khác ngồi cùng với nhau, Tiết Thần dẫn theo Ngụy Chỉ Tĩnh ngồi cùng bàn với các cô nương. Ngồi ở góc độ này, Tiết Thần hơi nghiêng đầu là vừa lúc có thể thấy Liễu Mân Tuyên. Lúc nãy khi tân lang cõng tân nương vào cửa liền thấy Liễu Mân Tuyên, Diệp Khang sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cho rằng Liễu Mân Tuyên tới đây để nháo. Đợi một lát thì Diệp Khang thấy nàng ta chỉ lắc lư trước mặt mình chứ cũng không dám thật sự làm ra chuyện gì, lúc này hắn mới yên tâm, phái người canh chừng nàng ta không được để nàng ta nháo ra chuyện xấu gì.

Yến hội diễn ra quá nửa, đột nhiên bàn bên cạnh có một cô nương ôm bụng hô lên: “Ai da, đau bụng quá.”

Sau tiếng kêu to của nàng ta, người bên cạnh tất cả đều cảm thấy không khoẻ. Liễu Mân Tuyên nhíu mày buông xuống đôi đũa, tựa hồ cũng cảm giác bụng mình không đúng. Động tĩnh trên bàn tiệc khiến Diệp thái thái kinh động, dẫn theo bà tử nha hoàn lại đây xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, không ngờ lại phát hiện một đám tiểu thư đều ôm bụng sắc mặt trắng bệch.

Diệp thái thái sợ hãi, vội vàng sai quản gia mời nữ đại phu trong phủ đến, muốn đỡ các cô nương vào sau sảnh đường chẩn trị. Nhưng một đám các tiểu thư bụng đau quằn quại, căn bản không cách nào đi lại. Thân nhân của các tiểu thư cũng chạy tới chất vấn sao lại thế này, "mồm năm miệng mười" khiến Diệp thái thái cũng bị hoang mang lo sợ, đành phải sai người ngay tại chỗ cấp tốc dựng đỡ một cái lều giản dị, vừa che chắn cho các tiểu thư vừa che ánh mặt trời. Một lát sau có một nữ đại phu khoảng hơn ba mươi tuổi chạy tới, đứng ở ngoài lều bắt mạch xem bệnh cho các vị tiểu thư.

Sau khi chẩn bịnh cho một đám tiểu thư, nữ đại phu nói cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là đồ ăn làm cho đau bụng, nghỉ ngơi một lát liền không sao. Liễu phu nhân thấy mọi người đều xem mạch, dĩ nhiên cũng muốn nữ nhi được bắt mạch, phải cho đại phu xem qua một chút mới yên tâm.

Nhưng Liễu Mân Tuyên tựa hồ có chút kháng cự, chịu đựng đau đớn trong bụng nói với Liễu phu nhân: “Không, không cần đâu ạ! Nếu mọi người đều vì thức ăn làm cho đau bụng, vậy thì đâu cần khám.”

Liễu phu nhân thấy nàng ta nói chuyện thanh âm yếu ớt rất nhiều, chóp mũi và trán đều toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch ngay cả trang điểm đậm cũng không che được thì làm sao có thể yên tâm. Diệp phu nhân đứng bên cạnh cũng khuyên: “Ai nha, Tuyên tỷ nhi vẫn nên để đại phu xem một chút đi, bắt mạch thôi chứ có gì mà ngại. Chờ lát nữa đại phu còn phải tùy bệnh mà khai dược.”

Diệp phu nhân nói xong liền vẫy tay kêu đại phu hô: “Vương đai phu, mời tới đây bắt mạch cho Liễu tiểu thư đi. Nàng không thể di chuyển, nhờ Vương đại phu tới đây thì hơn.”

Nữ đại phu hành lễ xong cũng liền nghe theo sự chỉ huy của Diệp thái thái đi tới. Liễu Mân Tuyên sắc mặt trắng bệch, kiệt lực lùi ra phía sau, nhất định lắc đầu cự tuyệt: “Không, không, ta không có việc gì! Ta... Ôi... Ta thật sự không có việc gì.”

Bộ dáng vừa nói vừa th.ở dốc của nàng ta thật sự khiến người không yên lòng. Mọi người chung quanh bởi vì Liễu Mân Tuyên kháng cự chẩn trị mà chỉ chỉ trỏ trỏ. Liễu phu nhân đành phải từ phía sau giữ lấy nàng ta, cầm tay Liễu Mân Tuyên đưa ra cho đại phu bắt mạch.

Kế tiếp, biểu tình trên mặt đại phu cùng biểu tình "sống không còn gì luyến tiếc" trên mặt Liễu Mân Tuyên nhìn thật xuất sắc.

Mọi người thấy đại phu kia cong lưng, duy trì một tư thế vô cùng chuyên chú, bắt mạch cho Liễu Mân Tuyên thật lâu, xem tới xem lui, chẩn rồi lại chẩn lần nữa ở mọi góc độ... Cuối cùng lại dùng ánh mắt đánh giá Liễu Mân Tuyên từ trên xuống dưới một phen, đại khái muốn xác định nàng ta là phụ nhân hay vẫn là cô nương. Thật lâu sau, ngay cả Diệp phu nhân và Liễu phu nhân đều bắt đầu thúc giục. Liễu phu nhân thấy biểu tình của đại phu cổ quái, cho rằng nữ nhi có chuyện gì bèn truy vấn: “Đại phu, rốt cuộc có chuyện gì thế? Chẩn bệnh được chưa?”

Diệp thái thái cũng hỏi, rốt cuộc hiện giờ đang ở giữa buổi hỉ yến, cũng không thể trì hoãn lâu được: “Vương đại phu, rốt cuộc đã khám ra cái gì? Không phải cũng giống như những người khác ăn hư bụng sao?”

Nữ đại phu do dự thu hồi tay, chần chừ một lát mới đi đến bên cạnh Diệp thái thái nói nhỏ mấy câu bên tai. Biểu tình Diệp thái thái tức khắc cũng trở nên xuất sắc, nhìn Liễu Mân Tuyên từ trên xuống dưới, khó có thể tin hỏi lại nữ đại phu: “Xác định không sai?”

Nữ đại phu không dám khẳng định, sau đó lại đến bên cạnh Liễu Mân Tuyên bắt mạch lại một lần nữa, sau đó mới dám trả lời Diệp thái thái: “Đã xem bảy tám lần rồi, khẳng định không sai.”

Lúc này Diệp thái thái mới kinh ngạc nhìn Liễu phu nhân, trên môi gợi lên một nụ cười châm chọc. Liễu phu nhân thấy biểu tình kỳ lạ kia, không rõ nội tình liền há mồm hỏi: “Diệp thái thái đây là có ý gì? Nữ nhi của ta ở trong yến hội này ăn đồ bị đau bụng, bà tìm loại lang băm gì đó lại đây bắt mạch, xem bảy tám lần cũng chưa định bệnh, muốn làm cái gì đây? Có nhà nào đãi khách như vậy không?”

Phẫn nộ của Liễu phu nhân cũng không tiêu trừ biểu tình khinh miệt trên mặt Diệp thái thái. Liễu Mân Tuyên đã hoàn toàn sợ tới mức không biết nên làm gì bây giờ, cúi đầu xuống thật thấp, tựa vào người Liễu phu nhân, cảm giác chỉ cần Diệp thái thái nói thêm một câu nữa là có thể lấy mệnh của nàng.

“Hừ, nhà ta đãi khách như thế nào đương nhiên có đạo lý của nhà ta. Nhưng thật ra Liễu gia các ngươi nhìn như dòng dõi thư hương lại không ngờ cũng có loại hàng này, chắc là "mẫu sao thì nữ nhi sẽ giống y vậy" chứ còn gì.”

Từ trước Diệp thái thái đã không thích Liễu phu nhân, luôn cảm thấy bà ta giả bộ văn nhã, làm như thanh cao; gần đây cũng không biết làm thế nào mà bám được đùi cáo mệnh phu nhân của Thượng Thư lệnh gia, vì thế càng thêm không để bà vào mắt. Diệp thái thái đã sớm thấy Liễu phu nhân không vừa mắt, thoáng liếc một cái về phía bàn bên kia có Nguyên phu nhân đang ngồi xem tình hình, Diệp thái thái càng thêm không muốn "một sự nhịn chín sự lành" giấu giếm chuyện này. Dù có nháo ra thì hôn lễ của nhi tử bà có thêm trò khôi hài, như vậy mới vui, mọi người có thêm đề tài để đàm luận. Dù sao mất mặt cũng chính là Liễu gia bọn họ, cho nên Diệp thái thái cũng không muốn vì Liễu gia che dấu chuyện gì, vừa lúc Liễu phu nhân bắt đầu nói chuyện hùng hổ doạ người, Diệp thái thái lại càng không muốn nhịn.

Liễu phu nhân dùng biểu tình "CMN" nhìn Diệp thái thái tính tình đại biến, cảm thấy bà ta nói chuyện thật sự khắc nghiệt. Cho dù Liễu phu nhân có tu dưỡng tốt đến đâu cũng nhịn không được: “Diệp thái thái, bà đây là có ý gì? Chúng ta có hảo ý tới chúc mừng lệnh lang, bà lại ở chỗ này nói chuyện âm dương quái khí. Ta thật đúng là không biết nhà bà có thái độ đãi khách kiểu này. Sau này ta phải nhắc nhở các phu nhân khác mới được.”

Khóe mắt Liễu phu nhân quét một cái về phía Nguyên phu nhân, bà thật sự không muốn tỏ ra quá yếu thế trước mặt Nguyên phu nhân. Rốt cuộc gia thế của họ hơn kém nhau quá nhiều, sau này nếu nữ nhi thật sự gả đến Nguyên gia, bà cùng Nguyên phu nhân chính là quan hệ thông gia. Nếu trong mọi việc mà bà biểu hiện quá mềm yếu, tương lai cũng đừng nghĩ có thể ngẩng đầu trước mặt Nguyên phu nhân. Vì thế Liễu phu nhân cũng không hề có ý "một sự nhịn chín sự lành", nghe Diệp thái thái nói như vậy bèn đốp trả lại ngay.

Diệp thái thái hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn tốn nhiều nước miếng đôi co với Liễu phu nhân, vì thế quay qua nữ đại phu đứng bên cạnh nói: “Vương đạ phu, xem ra Liễu phu nhân vẫn chưa hay biết gì. Mời Vương đại phu nói cho bà ta biết rốt cuộc Liễu tiểu thư bị bệnh gì đi!”

Nữ đại phu có chút do dự, nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Diệp thái thái đành phải căng da đầu nói ra: “Liễu tiểu thư không có bệnh gì, chỉ là khám ra... Hỉ mạch.”

Chỉ là khám ra... Hỉ mạch?

Mặt mũi Liễu phu nhân rốt cuộc đã trở nên trắng bạch, khách khứa bốn phía nghe thấy cũng đồng loạt ồ lên!

Một tiểu thư chưa xuất giá mà lại bị chẩn ra... Hỉ mạch! Nè, đây quả thực là tin tức chấn động trong năm! Chả trách lúc nãy Liễu tiểu thư chết sống gì cũng không chịu để đại phu bắt mạch, hóa ra là bởi vì chuyện này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.