[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 73



Lâu Khánh Vân đi từng bước một tới gần Tiết Thần, Tiết Thần bất đắc dĩ chỉ có thể lui về phía sau, lui được vài bước liền phát hiện lưng của mình đã đụng phải trụ đình bằng đá ngũ sắc. Một tay của Lâu Khánh Vân chống lên trụ đình sát bên má Tiết Thần, bao vây Tiết Thần giữa thân người chàng ta và trụ đình.

“Tại sao lại không nói lời nào? Hãy nói cho ta nghe, nàng thích đúng hay không?” Lâu Khánh Vân ghé sát vào mặt Tiết Thần, không cho nàng có bất luận cơ hội gì để trốn tránh. Tiết Thần cảm thấy lưng có chút lạnh run, đôi mắt cũng không biết đặt ở nơi nào, chỉ có thể rũ mi nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội bằng bạch ngọc đeo bên hông chàng.

Lâu Khánh Vân cảm thấy nàng thẹn thùng như vậy đặc biệt xinh đẹp. Phía trên đình trụ treo ngọn hoa đăng chiếu sáng gương mặt nhỏ nhắn mịn màng như ngọc của nàng, khiến người nhìn cảm thấy hồn vía bay mất.

Lâu Khánh Vân lại trấn an không được con tim đang ồn ào náo động, chậm rãi vùi đầu xuống, mắt thấy sắp đụng vào gương mặt của nàng, bỗng nhiên lại bị Tiết Thần đột nhiên ngẩng phắt đầu lên dùng sức đẩy ra.

Sắc mặt Tiết Thần đầy vẻ kinh dị nhìn Lâu Khánh Vân, nhìn đến mức hắn cũng có chút ngượng ngùng, vừa định tìm cho mình một cái cớ thất thố nhưng lại thấy biểu tình của Tiết Thần biến hóa rất quái lạ -- hai chân hình như muốn khép chặt lại, trên má hiện lên hai ráng mây đỏ bừng, đôi mắt ngẫu nhiên liếc nhìn hắn thật nhanh, ánh mắt thập phần né tránh -- bộ dáng thật sự không giống như đang thẹn quá hóa giận.

Lâu Khánh Vân thử thăm dò tiến lên hỏi: “Nàng bị sao vậy?”

Tiết Thần cúi đầu, không biết nên nói như thế nào, gương mặt càng lúc càng đỏ lên một cách mãnh liệt. Lâu Khánh Vân thấy thần sắc của nàng không ổn, nhìn cũng không giống như đang e lệ, duỗi tay sờ trán nàng hỏi: “Không phải bị cảm lạnh chứ? Mặt nàng sao lại đỏ như vậy?”

Nếu nói là vì những lời của hắn, Lâu Khánh Vân thấy coi bộ cũng không phải, bởi vì hắn đã nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Tiết Thần, đâu có kỳ quái như vậy.

Thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, trên trán cũng không bị nóng chứng tỏ nhiệt độ cơ thể nàng vẫn bình thường, nhưng nhìn bộ điệu của nàng rõ ràng là không đúng ở chỗ nào đó. Lâu Khánh Vân dứt khoát đỡ cánh tay nàng muốn dìu nàng ngồi xuống: “Nếu không, nàng ngồi một lát đi. Ta biết một ít y lý, để ta bắt mạch cho nàng.”

Tiết Thần lại níu cánh tay của hắn, làm thế nào cũng không chịu động một chút, biểu tình trên mặt dường như muốn khóc, nửa th.ân dưới coi bộ càng căng thẳng hơn. Lâu Khánh Vân thấy nàng như vậy cũng thật sự lo lắng, cong lưng xem xét làn váy của nàng suy đoán: “Có phải bị côn trùng cắn hay không? Cắn ở chỗ nào rồi?”

Hỏi xong liền muốn chạm vào làn váy của Tiết Thần. Tiết Thần sợ tới mức vội vàng muốn giật lùi sang bên cạnh, sau đó hình như liền hối hận. Lâu Khánh Vân càng nhìn càng thấy không thích hợp, cũng không rảnh lo nàng có chịu hay không, nắm lấy cổ tay nàng bắt đầu xem mạch. Tiết Thần lại không phối hợp, ra sức rút tay về, lắp bắp một cách khó xử: “Ta, ta không có sao cả.”

Lâu Khánh Vân làm sao có thể tin tưởng nàng không có việc gì, Tiết Thần như vậy hắn chưa từng gặp qua. Thấy nàng không chịu cho mình bắt mạch, Lâu Khánh Vân cũng sốt ruột, lại một lần nữa nắm lấy tay nàng, hung ác đe dọa: “Đừng nhúc nhích, nếu cử động ta sẽ điểm huyệt đạo của nàng.”

Tiết Thần bị sự cộc lốc của Lâu Khánh Vân dọa sợ, rốt cuộc ở ngay lúc này mới thấy được đôi chút sát khí của một võ quan lộ ra, cổ tay bị chàng ta nắm chặt không thể động đậy. Lâu Khánh Vân bắt mạch xong càng nôn nóng hơn: “Không có vấn đề gì hết! Rốt cuộc nàng bị sao vậy? Có phải bị côn trùng cắn hay không? Nếu đúng thì hãy để ta nhìn một cái, lúc này không quản được nhiều như vậy đâu, nàng cứ coi như ta là đại phu là được. Mau, để ta xem!”

Nói xong liền cong lưng muốn nhấc lên làn váy của Tiết Thần. Tiết Thần sợ tới mức vội vàng lí nhí ngăn lại: “A -- không phải không phải. Chàng đừng...”

Lâu Khánh Vân vẫn giữ tư thế ngồi xổm nhìn lên nàng, hỏi: “Vậy rốt cuộc là vì sao? Nàng không chịu nói thì ta sẽ xốc váy! Nàng biết đấy, ta nói được làm được.”

Cái tên hỗn đản này!

Tiết Thần quả thực bị chàng ta ép suýt khóc. Thấy tay chàng ta thật sự cầm lấy làn váy của nàng, Tiết Thần đặc biệt sợ hãi chàng ta thật sự lập tức nhấc lên, nếu vậy nàng quả thật không thể làm người. Tiết Thần do dự hơn nửa ngày, sau đó mới dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve ngập ngừng nói ra một câu khiến Lâu Khánh Vân nghe xong cũng chưa hiểu nàng muốn nói gì. Quả nhiên Lâu Khánh Vân không hiểu gì hết lại đe dọa: “Nàng đừng cho là ta đang nói giỡn đấy.”

Tiết Thần bị buộc không còn đường trốn, chỉ có thể căng da đầu nói rõ ràng: “Chàng đừng động vào. Ta, ta... lần đầu tiên có nguyệt sự.”

“...”

Không khí trong thạch đình dường như nháy mắt trở nên xấu hổ, quỷ dị, cứng đờ, đình trệ, hung tàn. Lâu Khánh Vân duy trì tư thế ngồi xổm, ngốc hề hề ngửa đầu nhìn Tiết Thần, thấy Tiết Thần đã xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, trong mắt bất tri bất giác đã ứa lệ.

Dù sao nàng cũng đã từng là nữ nhân trưởng thành, cho nên đối với loại sự tình này cũng đủ kinh nghiệm, chỉ là lúc trước vẫn luôn cảm thấy mình còn nhỏ nên không chuẩn bị sẵn sàng, huống chi nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ được, nàng có nguyệt sự lần đầu dưới một tình huống như vậy, đúng là giết nàng trở tay không kịp.

Lâu Khánh Vân cũng không biết nên dùng biểu tình gì để ứng đối, cúi đầu nhìn mũi nhọn của chiếc giày thêu xinh xắn lộ ra dưới làn váy, nhất thời thật sự hận chết sự vô lại của mình. Hắn thật là lắm miệng quá rồi, hay ghê chưa, khiến cả hai người đều xấu hổ không biết làm thế nào mới tốt.

Một giọt lệ nóng rơi trên mu bàn tay của Lâu Khánh Vân. Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu liền thấy hai tay Tiết Thần nắm chặt làn váy, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự xấu hổ buồn bực, bộ dáng lã chã chực khóc giống như u lan xuất cốc lây dính sương sớm. Lâu Khánh Vân vội vàng đứng lên muốn đến đỡ nàng nhưng rồi lại không dám động nàng, do dự nửa ngày đành phải gãi đầu ngượng nghịu hỏi: “Chuyện này... Ta, ta có thể làm gì không?”

Tiết Thần rưng rưng nhìn Lâu Khánh Vân, thanh âm khàn khàn: “Chàng, chàng có thể thay ta trở về kêu nha hoàn của ta lại đây...”

Lâu Khánh Vân vừa nghe vừa gật đầu, đang muốn rời đi thì lại nghe Tiết Thần hô to phía sau lưng: “Ai nha, thôi đừng đi! Kêu nha hoàn lại đây thì giải thích thế nào về chuyện ta và chàng ở chỗ này với nhau?”

Lâu Khánh Vân ngẫm lại cũng đúng, hắn thì không sao rồi, chỉ là Tiết Thần vẫn còn khuê nữ, nếu truyền ra thanh danh không tốt thì tương lai nhất định phải hối hận cả đời. Tuy là hắn nhất định sẽ phụ trách, nhưng hắn cũng không muốn để cuộc đời nàng có một vết nhơ khó có thể rửa sạch như vậy. Lâu Khánh Vân bèn quay lại xoay chung quanh người nàng vài vòng, thấy nàng cứ đứng như vậy mãi cũng không phải biện pháp, bèn đánh bạo đưa ý kiến: “Ta lớn tuổi hơn so với nàng, những việc này ta ít nhiều gì cũng nghe nói một chút -- nữ nhân tới nguyệt sự đơn giản chính là phải thay y phục, mang băng nguyệt sự. Ta, ta đi mua cho nàng. Cả băng nguyệt sự lẫn nội y ta đều mua về đây, không phải được rồi sao?”

Tiết Thần quả thực bị ý kiến điên cuồng của chàng ta dọa ngốc lăng, còn chưa kịp phản ứng liền thấy Lâu Khánh Vân giống như ngọn gió bay ra khỏi thạch đình, Tiết Thần muốn kêu chàng lại cũng không còn kịp nữa rồi.

Dựa lưng vào trụ đình đá lạnh lẽo, Tiết Thần cảm thấy dưới thân dường như cũng bắt đầu có chút lạnh. Nàng thật là muốn khóc cũng khóc không ra. Kết cục hôm nay của nàng càng thuyết minh một cách rõ ràng "Làm người phải tuân theo khuôn phép, không thể làm bất luận chuyện lén lút gì".

Nếu nàng quy quy củ củ ở dưới chân núi cùng Tú tỷ nhi và Ngọc tỷ nhi, cho dù có sự cố ngoài ý muốn này cũng không đến mức bó tay bó chân như vậy. Còn bây giờ nàng giống như một kẻ ngốc bị giam trên thạch đình, không thể đi xuống lại không dám kêu ai cầu cứu.

Người duy nhất nàng dựa vào bây giờ chính là Lâu Khánh Vân, chỉ là chàng ta cũng giống như kẻ không đáng tin cậy, để nàng một mình lưu lại nơi này, còn nói muốn đi mua băng nguyệt sự cho nàng... Thiệt là, đồ tư mật như vậy chàng ta đi chỗ nào mua đây chứ? Có mua được nàng cũng ngượng ngùng lấy dùng!

Càng nghĩ càng tuyệt vọng.

Nhưng thật ra tốc độ của Lâu Khánh Vân đúng là quá mau. Đây là lần thứ hai trong cuộc đời hắn cảm thấy học khinh công cũng thật sự trọng dụng, lần đầu tiên là lúc vượt tường vào phòng Tiết Thần. Tiết Thần chỉ thấy một thân ảnh nhoáng qua một cái, trực tiếp từ núi giả bay vào trong thạch đình rồi vững vàng dừng ở trước người Tiết Thần. Lâu Khánh Vân ôm một bao phục trong ngực, trên mặt cũng hiện ra vẻ xấu hổ nồng đậm, cầm bao phục nhét vào lòng Tiết Thần, sau đó lại giũ ra tấm vải thật lớn hắn vẫn luôn cầm trong tay, một đầu cột trên trụ đình phía sau Tiết Thần, một đầu kia tự mình lôi kéo vây quanh Tiết Thần, tạo cho nàng một không gian tư mật.

“Nàng, tự nàng... sẽ, sẽ biết cách dùng chứ? Đại, đại phu kia đã dạy ta. Ta... có thể...”

Hai chữ ‘dạy nàng’ còn chưa kịp ra khỏi miệng Lâu Khánh Vân, chỉ nghe Tiết Thần được vải dệt vây quanh vội vàng ở bên trong lên tiếng: “Ta, ta biết. Chàng, chàng, đừng nói nữa.”

Đánh chết nàng cũng không có dũng khí để Lâu Khánh Vân dạy nàng cách dùng băng nguyệt sự như thế nào. Đây thật đúng là dày vò trong dày vò.

Nhìn bao phục trong tay, Tiết Thần lấy hết dũng khí mở ra, quả thực thấy bên trong có một quần trong mới tinh cùng một... băng nguyệt sự.

Quả thực không thể suy nghĩ rốt cuộc chàng ta làm thế nào mua được mấy thứ này. Tiết Thần biết mình cứ đứng như vậy cũng không phải biện pháp, nhưng nàng cũng không thể ngồi xuống, thật sự quá khó tiếp thu. Nàng không rảnh lo chuyện mặt mũi, hạ quyết tâm xong bèn bắt đầu thay đồ.

Cũng may Tiết Thần đã luyện qua, có kinh nghiệm của đời trước chống đỡ. Nếu nàng thật sự là một thiếu nữ mười bốn tuổi, có lẽ thật đúng là phải nhờ Lâu Khánh Vân dạy nàng sử dụng băng nguyệt sự này thế nào! Cảnh tượng mất mặt như vậy, cho dù chỉ là tưởng tượng cũng làm nàng thật muốn đâm đầu chết tốt.

Lâu Khánh Vân vừa cầm tấm vải dệt để thay nàng ngăn trở tầm mắt chung quanh vừa nghe tiếng y phục cọ xát bên trong, trong lòng thật sự có chút không bình tĩnh -- đêm nay quả thật là thời điểm xấu hổ nhất trong cuộc đời của hắn.

Đi mua băng nguyệt sự thay nữ hài tử thấy kinh lần đầu... hắn vĩnh viễn cũng quên không được ánh mắt nữ đại phu kia nhìn hắn, vừa kinh ngạc lại vừa ngoài ý muốn, thật giống như bà ta nhìn không phải là một con người, mà là một con heo muốn leo cây.

Thật sự là như vậy, nam nhân ở niên đại này nào có một ai sẽ lên phố mua "cái đó" cho nữ nhân chứ! Cho dù là nam nhân đã thành thân cũng không làm chuyện này cho nương tử của mình, thật quá mất mặt mà!

Chỉ là hắn nhìn bộ dáng nhỏ bé suýt khóc của Tiết Thần bèn lập tức bất chấp tất cả, chỉ nghĩ mau chóng mua về, nàng ở thạch đình một mình sẽ sợ hãi. Cho tới bây giờ, khi tinh thần đã được thả lỏng, hắn mới hồi tưởng lúc ấy hắn rốt cuộc có bao nhiêu 囧.

Tiết Thần thay đổi hết thảy sạch sẽ, cẩn thận cuốn lại quần trong bị dơ rồi để lại vào bao phục. Nàng do dự rốt cuộc có nên nói chuyện với Lâu Khánh Vân hay không, nếu không nói lời nào, chẳng lẽ nàng muốn cả đời vây trong cái vòng nhỏ hẹp này?

Sau khi hít sâu vài lần, một thanh âm lí nhí như tiếng muỗi vo ve mới từ trong truyền ra: “Ta, ta xong rồi.”

Lâu Khánh Vân nghe thấy nàng lên tiếng, hỏi lại để xác nhận: “Vậy, ta sẽ buông tay nhé?”

“Vâng.”

Được Tiết Thần cho phép, Lâu Khánh Vân mới chậm rãi thả xuống hai cánh tay đã có chút cứng đờ, thấy được Tiết Thần không dựa vào cột đá mà đứng thẳng, trong lòng ôm cái bao phục kia cúi đầu bất lực, hai má đỏ bừng, thân hình gầy yếu mảnh khảnh khiến người đau lòng, đôi mắt to tròn ngẫu nhiên liếc hắn một cái, Lâu Khánh Vân chợt thấy tất cả cảm giác mất mặt trong buổi tối hôm nay đều rất đáng giá.

Chẳng qua, không khí ngượng ngùng giữa hai người trước sau không thể giảm bớt.

Sau khi lăn lộn một hồi như vậy, hoa đăng dưới chân núi hình như cũng bắt đầu tắt, trong đình gió thổi cũng dần dần mạnh hơn. Lúc nãy bởi vì thần kinh khẩn trương nên còn chưa phát giác, hiện tại gió đêm thổi tới, Tiết Thần thật sự cảm thấy có chút lạnh.

Lâu Khánh Vân sợ nàng cảm lạnh, khoác tấm vải cầm trong tay lên vai nàng rồi nói: “Nếu không, để ta đưa nàng xuống núi nhé?”

Tiết Thần không dám ngẩng đầu nhìn chàng, thật lâu sau mới gật gật đầu: “Vâng, ta phải xuống núi để nói với đám Tú tỷ nhi một tiếng, chờ lát nữa phải trở về thôi. Tình huống này của ta thật sự không tiện ở lại sương phòng của chùa Định Tuệ.”

Lâu Khánh Vân cũng tán thành phương án này, kêu tới tỳ nữ lúc trước nghênh đón Tiết Thần, sai nàng ta chuẩn bị ngựa xe.

Tiết Thần nghe giọng điệu của chàng ta dường như muốn đích thân đưa nàng xuống núi, không khỏi lại luống cuống vội vàng từ chối: “Không, không cần chàng đi theo, hãy để vị tỷ tỷ kia đưa ta xuống núi là được rồi."

Lâu Khánh Vân kiên trì: “Ta đưa nàng xuống, ta không xuống xe thì bọn họ sẽ không thấy ta được, nàng cứ yên tâm đi. Nàng như vậy mà ngồi xe một mình ta cũng không yên tâm.”

Tiết Thần không lay chuyển được chàng ta đành phải mặc kệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.