[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 84



Dư thị đang ở trong Phật đường phát hỏa. Mấy ngày nay ăn món chay quả thật muốn phun ra, hất xuống đất toàn bộ đồ ăn phòng bếp đưa tới không có một chút dầu mỡ nào, Dư thị ra lệnh cho ma ma quản sự: “Những đồ ăn không mùi vị này, ai thích thì cứ ăn đi, ta nhất định không ăn. Mỗi ngày vây ở trong phòng một tấc vuông này đã đủ buồn bực, còn bức ta phải ăn chay. Cho dù có muốn khi dễ người cũng không nên làm quá mức như vậy. Đi, đến nói với phòng bếp hầm cho ta một nồi chân giò đường phèn, không đúng, phải gọi là Phật Khiêu Tường! Ta muốn ăn Phật Khiêu Tường! Không phải muốn ta tin Phật hay sao? Vậy ta tin ngay cho bà ta xem!”

Ma ma quản sự có chút lo lắng bèn khuyên can: “Tam phu nhân, ngài hà tất phải mất công làm găng như vậy? Hãy để nô tỳ ra ngoài mua về, buổi tối lén đem tới cho ngài ăn, vậy sẽ không truyền tới tai Lão thái quân.”

Dư thị đang nổi lửa bừng bừng, ngày thường nghe lời khuyên của ma ma quản sự nhất nhưng hôm nay lại không muốn nghe. May mà ma ma quản sự này cũng chính là nhũ mẫu của Dư thị, nếu là người nào khác mà ở trong lúc bà ta đang lên cơn thịnh nộ nói những lời này thì Dư thị liền lôi ra đánh chửi, nhưng đối với nhũ mẫu thì không bị đối xử như vậy. Dư thị đập bàn tùy hứng nói: “Mặc kệ bà ta là Lão thái quân hay không, ta phải ăn mặn ngay lập tức, hơn nữa nhất định phải là phòng bếp trong phủ nấu đưa tới! Càng cấm ta ăn thì ta càng  phải ăn cho bà ta xem.”

Ma ma quản sự đang nghĩ phải khuyên thế nào để Dư thị đánh mất ý niệm, bên ngoài có tiếng người gác cổng A Quý truyền vào Phật đường: “Tam phu nhân, có vị Vương phu nhân cầu kiến.”

Dư thị nghĩ ngợi, mình đâu có quen biết Vương phu nhân nào, cả giận mắng: “Cái gì Vương phu nhân chứ, ta không quen biết, kêu nàng ta cút đi!”

Người gác cổng tựa hồ dự đoán được Tam phu nhân sẽ trả lời như vậy. Lúc nãy khi phu nhân kia tới cửa cầu kiến, dựa vào biểu tình lúc nói chuyện là hắn cũng có thể đoán được vị phu nhân này tất nhiên không phải rất quen thuộc với Tam phu nhân. Bởi vì quý phu nhân chân chính có thân phận cao mà quen thuộc với Tam phu nhân đều biết Tam phu nhân gần đây xảy ra chuyện, đang ở nhà đóng cửa ăn năn nên sẽ không ở trong lúc này mà tìm tới cửa. Bất quá vị Vương phu nhân kia cho hắn mười lượng bạc, muốn hắn nhất định truyền lời vào nên hắn cũng muốn tẫn trách một chút. Nếu là một người không có danh tác, hắn chỉ cần tùy tiện ứng phó tiến vào báo một tiếng, sau khi nghe Tam phu nhân nói không gặp thì liền ra ngoài hồi đáp. Nhưng hắn đã thu của người ta mười lượng bạc, vậy thì cũng nên nói thêm mấy câu, nếu Tam phu nhân vẫn không muốn gặp thì hắn thật sự không có biện pháp nào khác, chỉ đành trực tiếp hồi đáp, bạc cũng không cần trả lại, yên tâm thoải mái nhận lấy.

“Phu nhân, là vị Vương phu nhân nói là đã từng tặng ngài ngọc bạch thái chúc ngài phát tài đấy ạ.” (ngọc bạch thái: cây cải trắng làm bằng ngọc)

Những lời này nghe vào tuy cũng không có phân lượng gì nhưng A Quý vẫn quyết định nói ra. Quả nhiên nghe thấy bên trong cánh cửa an tĩnh trong chốc lát, sau đó liền thấy ma ma quản sự của Tam phu nhân ra truyền lời: “Hóa ra là vị Vương phu nhân kia! Phu nhân nói cho bà ta vào đi.”

A Quý tuân lệnh liền lui xuống truyền lời. Chỉ chốc lát sau Vương thị liền được hạ nhân của Quốc Công phủ đưa vào bên trong, xuyên qua vài hoa viên mới tới Phật đường của Tam phu nhân. Vương thị nghĩ thầm Tam phu nhân này coi bộ là người thích bái Phật, chờ lát nữa có thể chuyển hướng nhiều hơn về đề tài này.

Phật đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tam phu nhân Dư thị ngồi ở ghế thái sư, bên cạnh có mấy nha hoàn đứng hầu, có một ma ma nhìn rất có thân phận. Vương thị tiến lên nịnh nọt hành lễ với Dư thị, Dư thị dùng cằm hất về hướng ghế dựa thấp ở một bên nhàn nhạt nói: “Ngồi đi. Không biết Vương phu nhân tìm ta có chuyện gì?”

Dư thị nhớ rõ nữ nhân này, lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, biết bà là Tam phu nhân của Quốc Công phủ bèn tặng lễ một cây ngọc bạch thái to bằng bàn tay thủ công khá tinh xảo, nói chuyện vô cùng nịnh hót.  Bà mới cố nói vài câu khách sáo, không ngờ nữ nhân này thật đúng là đã tìm tới cửa. Bất quá gần đây bà đang cần bạc khẩn cấp, nếu có thể moi được bạc từ nữ nhân này thì gặp nàng ta một chút cũng không thành vấn đề. Dù sao đối với loại quan quyến phẩm cấp thấp hèn này, cho dù có cầm bạc mà không làm gì thì bọn họ cũng không dám mở miệng.

Vương thị lần đầu tiên nhìn thấy khí phái của Quốc Công phủ, trọn bộ bàn ghế và bàn thờ Phật đều làm từ gỗ lê khắc hoa cúc, chỉ từng đó thôi đã bằng toàn bộ gia sản của Ngụy gia. Vương thị thầm cảm thán có tiền có quyền thật tốt, ngay cả ghế ngồi dưới mông cũng thật tinh quý, Vương thị chỉ dám ngồi ghé vào mép ghế, không dám ngồi sâu vào.

Vương thị mở đầu một cách khách sáo: “Lần trước cùng phu nhân từ biệt, không kịp nói chuyện lâu, thật sự tiếc nuối.” Vương thị vừa nói vừa chú ý biểu tình của Dư thị, thấy đối phương rũ mắt xuống vẫn tiếp tục uống trà, không lộ ra một chút biểu cảm gì đối với lời mình vừa nói, tựa hồ trước mặt không có người nào đang nói chuyện, tư thái coi thường quá rõ ràng. Vương thị trong lòng phẫn hận, chẳng qua mình có việc cầu bà ta thì phải nuốt xuống mà thôi.

Dư thị uống trà xong, thấy vẻ mặt Vương thị ngượng ngùng, lại đủng đỉnh thêm một lúc lâu nữa mới đưa chén trà cho nha hoàn hầu một bên, mở miệng một cách cao ngạo: “Đừng nói những lời dư thừa, ta còn phải niệm Phật, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”

Sắc mặt Vương thị cứng đờ nhưng vẫn cố cười cười, trong lòng lôi Dư thị ra mắng đến nỗi máu chó phun đầy đầu nhưng trên mặt vẫn phải cười tươi rói. Vương thị biết rõ, nếu chuyện hôm nay làm không xong thì khi trở về Bạch thị tất nhiên không tha cho mình, vì vậy bằng bất cứ giá nào cũng phải nghĩ cách để Dư thị đáp ứng xuất đầu thay mình. Nếu đối phương không thích nghe lời vô nghĩa vậy thì sẽ vào thẳng vấn đề, vì thế Vương thị liền đem sự tình phát sinh ở Tiết gia thêm mắm thêm muối kể lại, đương nhiên là điểm tô bản thân cho đẹp, diễn tả Tiết gia tiểu thư thành một hình tượng cực kỳ hung ác kiêu ngạo ương ngạnh không để bất luận kẻ nào vào mắt, còn chính mình thì được diễn tả thập phần đáng thương. Vương thị than thở ai oán, thiếu chút nữa thật sự khóc òa, chỉ cầu Dư thị có thể noi theo Thanh Thiên Đại lão gia giải oan cho bà tức của bọn họ.

Dư thị mới đầu nghe cũng không cảm thấy có gì đáng chú ý, nhưng sau lại nghe Vương thị nói kẻ khi dễ bọn họ chính là Tiết Đại tiểu thư -- Đại tiểu thư Tiết Thần của Tiết gia sao? Dư thị đúng là có ấn tượng!  Lúc trước trà lâu kia không lấy được tới tay chính vì nha đầu khỉ gió kia, ngay cả ma ma quản sự trong viện cũng bị thuộc hạ của nha đầu kia cho ăn lỗ nặng, thật đúng lúc lại có người tới cáo trạng, lập tức gợi lên cừu hận trong lòng Dư thị. Dư thị đập bàn một cái làm Vương thị đang rưng rưng nước mắt giật nảy người, chỉ nghe Dư thị gầm lên: "Nha đầu Tiết đại tiểu thư kia thật đúng là vô pháp vô thiên!”

Vương thị không ngờ bịa chuyện một phen lại có thể được Tam phu nhân hoàn toàn tiếp nhận, nhất thời không phản ứng kịp, sửng sốt cả nửa ngày mới nhớ tới liên tục gật đầu: “Cũng không phải vậy sao? Cô nương kia nhìn bộ dáng còn nhỏ nhưng thủ đoạn thật lợi hại, dân phụ và bà mẫu đúng là bị oan khuất tận trời, nhưng ai biểu cô nương kia là Tiết đại tiểu thư chứ? Chúng ta bất quá chỉ là một giới dân thân, làm sao có thể đấu lại quan gia của nàng ta. Nhưng vô luận thế nào chúng ta cũng là người có huyết khí, sao có thể để tiểu nha đầu kia khi dễ mà không phản kháng chứ? Trong số những người dân phụ nhận thức, Tam phu nhân ngài là người có thân phận cao quý nhất, dân phụ và bà mẫu xin Tam phu nhân làm chủ cho chúng ta.”

Cơn giận Dư thị nguôi xuống, nhìn lại bộ dáng giả nai của Vương thị kia, đương nhiên biết lời ả ta cất giấu tư tâm. Bất quá, nếu Tiết Thần kia cũng là kẻ thù của mình, vậy thì mình quan tâm một chút cũng chưa chắc không thể. Dư thị nắm chắc bà ta sắp sửa được Công chúa tin tưởng một lần nữa, đến lúc đó thu thập một tiểu thư nhà quan tam phẩm còn không phải chỉ như một bữa ăn sáng sao? Chẳng qua... nếu Vương thị đã tìm tới cửa, cũng không thể để ả ta tay không  tìm tới.

Sau khi suy nghĩ một phen, Dư thị mới đủng đỉnh nói với Vương thị: “Chuyện này vốn dĩ cũng không khó làm, chỉ cần ta đến trước mặt Công chúa nói vài câu là được. Nhưng cho dù ta có cảm thấy bất bình giùm ngươi, cũng đâu cần phải làm việc không công, nếu muốn đi gặp Công chúa, cũng nên chuẩn bị một ít đồ gì chứ. Ta cũng không cùng ngươi vòng vo, ra một cái giá là hai ngàn lượng. Ngươi đem hai ngàn lượng tới, ta liền thay ngươi đem chuyện này làm trọn vẹn, bảo đảm nha đầu Tiết đại tiểu thư kia sẽ  đích thân đến phủ các ngươi dập đầu xin lỗi.”

Vương thị hoảng sợ, ngơ ngác lắp bắp: “Hai, hai ngàn lượng?” Con bà nó, Tam phu nhân này chỉ cần nói mấy câu mà thật ra một cái giá trên trời, hai ngàn lượng, toàn bộ của cải Ngụy gia sở hữu cũng không biết có đủ hai ngàn lượng hay không?

Dư thị sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Như thế nào? Ngại nhiều, kiếm không ra?”

Vương thị thấy Dư thị một bộ muốn bỏ gánh, sợ mất đi sợi mây cứu mạng duy nhất, vội vàng đứng lên xua tay nói: “Không không không, giá cả vừa phải, chỉ là... chỉ là... dân phụ vội ra cửa, trên người không mang nhiều ngân lượng đến thế.”

Dư thị nhướng mày cười lạnh, đi tới trước bàn thờ Phật lấy một cây nhanh châm lửa, tư thái nhàn nhã nói: “Không sao, ngày khác ngươi đưa tới cũng được.”

Nói xong, liền đem nhang cắ.m vào lư, cầm Phật châu nhắm mắt niệm Phật.

Vương thị biết không thể lưu lại, liền hành lễ rồi đi theo ma ma quản gia ra ngoài.

Chờ Vương thị đi rồi, Dư thị liền mở mắt, nhìn theo phương hướng Vương thị rời đi cười lạnh vài tiếng -- ả ta có thân phận gì chứ, cũng dám tới tìm mình nhờ cậy, không cho ngươi một bài học thì thật sự cho rằng bà đây mở nhà từ thiện hay sao? Dư thị ném Phật châu qua một bên rồi lại ra ghế ngồi xuống.

Một ma ma quản sự khác cầu kiến Dư thị. Sau khi tiến vào ghé sát bên tai Dư thị nói mấy câu làm Dư thị vui mừng khôn xiết: “Ngươi nói cái gì? Nhà đó rốt cuộc nghĩ thông suốt?”

Ma ma quản sự gật đầu, cũng thật cao hứng. Hai ngày nay bà ta đã bỏ công lặn lội đến nhà kia thuyết phục mấy phen, thật vất vả lắm mới khiến cho phu nhân nhà kia đồng ý. Bà ta liền vội vàng trở về khoe thành tích trước mặt Tam phu nhân: “Nghĩ thông suốt rồi ạ. Cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt bọn họ thì làm sao không chịu được chứ? Ban đầu bất quá là nói vài câu rụt rè mà thôi, trên đời này có ai được vinh hoa phú quý đưa tới trước mặt mà khinh thường nhìn đến? Căn bản không có người như vậy! Thịnh phu nhân nói ngày mai sẽ đưa người vào phủ.”

Đây chính là tin tức tốt nhất Dư thị nghe được trong mấy ngày nay. Mấy hôm trước Dư thị muốn tìm cho Công chúa một tức phụ, thật vất vả mới tìm được Thịnh gia. Tam tiểu thư của Thịnh gia chính là đệ muội của Dư thị, nếu cô nương của Thịnh gia có thể kết hợp thành công với Thế tử, vậy thì tương lai bên người Thế tử có thêm đôi mắt của mẫu gia Dư thị. Chẳng qua, Thế tử tính tình cao ngạo, khó có thể tiếp cận, Dư thị phải tìm một phương pháp thích hợp để hắn đồng ý mới được, hơn nữa thân phận của nữ tử cũng không thể quá kém, dù sao đây cũng là nhi tử của Công chúa. Thịnh lão gia là trưởng huynh của đệ muội nhà Dư thị, hiện giờ giữ chức Lễ Bộ Thượng Thư, là một quan nhị phẩm, đích tiểu thư nhà ông ta nếu tác hợp với Thế tử thì cũng coi như có chút trèo cao, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Dư thị cũng không tìm được người khác thích hợp hơn. Dư thị nghĩ chỉ cần hôn sự thành công thì Công chúa cũng không để ý nhiều đến gia thế của tức phụ, chỉ cần Thế tử có thể thành thân thì Công chúa liền cám ơn trời đất, sẽ không yêu cầu gì hơn đâu. Cho nên hiện tại chuyện Dư thị phải làm, chính là bằng cách nào cũng khiến Thế tử phục tùng, hừ hừ, trên đời này chẳng lẽ còn thiếu phương pháp để làm nam nhân phục tùng sao?

“Người đâu, tới trang điểm cho ta, ta muốn đi gặp Công chúa.” Dư thị gọi người vào, cảm thấy chuyện tốt đã tới gần, cả người đều nhẹ nhàng rất nhiều, bước đi như gió. Chỉ cần tưởng tượng mình có thể lập tức thoát ly cảnh sống "vô biên khổ hải" này, lại được Công chúa tin tưởng, Dư thị liền cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.