[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 94



Dàn xếp thật tốt cho Lâu Khánh Vân vẫn còn hôn mê, Tiết Thần mới quay đầu nhìn nhìn hoàn cảnh bốn phía, phát hiện nơi này lúc trước như có người đã ở qua, bởi vì phía trên hòn đá có một dấu vết cháy đen, chung quanh có hoa văn, nhìn như hình dạng của những cục đá bị thiêu đỏ. Tiết Thần lại nhìn quanh một vòng, quả nhiên có mấy cục đá bị cháy đen nằm lăn lóc. Tiết Thần nhặt những cục đá đó xếp lên hoa văn cũ, cởi xuống bao phục trên người, từ bên trong lấy ra mồi lửa, nhặt chút cỏ khô và nhánh cây ở xung quanh, nằm xoài dưới đất hí hoáy trong chốc lát, rốt cuộc đã nhóm lên được một đống lửa. Nhờ ngọn lửa này mà trong hang trở nên ấm áp hơn một chút.

Tiết Thần đi đến bên người Lâu Khánh Vân, nhìn môi của chàng đã trắng bệch, sờ thấy độ ấm trên người chàng cũng dần dần thấp xuống, có mấy chỗ còn đổ máu. Tiết Thần vội vàng rải một ít bột cầm máu lên vết thương, nhưng nhìn bột phấn ngưng kết thành máu bầm chung quanh, nàng nghĩ nếu không xử lý miệng vết thương, chờ đến ngày mai vết thương nhiễm trùng thối rữa, vậy thì có rắc thuốc cũng vô dụng. Nhưng xử lý miệng vết thương phải cần nước sạch, nàng nhìn hai túi nước, chợt cảm thấy trong một khắc này không có gì may mắn hơn.

Tiết Thần cúi xuống nói vào tai Lâu Khánh Vân: “Ta đi tìm nước, chàng chờ ta trở lại.”

Lâu Khánh Vân vẫn hôn mê, Tiết Thần nhìn đôi môi càng ngày càng khô khốc của chàng, nghĩ thầm nhất định phải tìm ra nước cho bằng được, nếu không cho dù không xử lý miệng vết thương thì Lâu Khánh Vân cũng sẽ khát chết. Nàng ra sức rút ra áo bông đè đưới người Lâu Khánh Vân, đắp lên trên người của chàng, lấy bột hùng hoàng trong bọc rải xung quanh chàng, sợ khi nàng không có ở đây có rắn tới cắn, sau đó lại một ít lên chân của mình, phòng ngừa trước vẫn an toàn hơn. Xong xuôi nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy màn trời đã bắt đầu tối dần dần, Tiết Thần sợ trong chốc lát ra ngoài tìm nước không có ánh sáng, bèn dùng vải bông quấn lấy mấy nhánh cây, sau đó đổ một ít rượu trật khớp lên miếng vải bông để tạo thành cây đuốc giản dị. Tiết Thần không dám trì hoãn thêm thời gian, cầm lên mồi lửa, giắt cây đuốc bên hông, thừa dịp trời còn chưa tối ra ngoài đi tìm nước.

Nàng đi trong chốc lát, phát hiện bãi cỏ dại phía Đông Nam tựa hồ cao hơn dầy hơn một ít. Hiện giờ đã là tháng mười, tháng mười ở Trác châu xem như đã rất lạnh, khí hậu lại khô ráo, cây cỏ đều điêu tàn, chỉ có những chỗ nguồn nước sung túc thì cỏ dại mới có thể cao hơn dầy hơn. Chiếu theo suy nghĩ này, nàng liền đi về hướng Đông Nam tìm kiếm, quả thực ở cuối bãi cỏ dại nàng thấy một dòng suối nhỏ trong suốt, không biết là từ đâu chảy xuống mà dòng chảy lưu động thực mau, bởi vậy thoạt nhìn rất sạch sẽ.

Tiết Thần vội vàng đi đến múc đầy hai túi nước, đang muốn rời đi lại đột nhiên thấy bờ bên kia của dòng suối nhỏ có một thứ gì đó đen tuyền, nhìn hình dạng như là một chiếc nồi. Nàng vui mừng quá đỗi, nhặt một nhánh cây thật dài bên dòng suối câu vật đó lại đây, tập trung nhìn kỹ thì quả thật là một cái nồi, chẳng qua vách nồi bể một lỗ lớn nhưng đáy nồi vẫn còn tốt, phỏng chừng trôi xuống dưới này từ nhà nào đó ở thượng nguồn. Tiết Thần rửa sạch sẽ trong ngoài chiếc nồi, treo hai túi nước bên hông, lại dùng cái nồi bể múc ít nước, đặt nghiêng nghiêng ở trên mặt đất, sau đó rút ra mồi lửa đốt đuốc lên, kẹp chiếc nồi bể dưới nách thắng lợi trở về.

Đường trở về không khó tìm, Tiết Thần chỉ đi một lát là tới nơi, thấy bột hùng hoàng xung quanh Lâu Khánh Vân không có dấu vết bị động qua, lúc này mới yên tâm hơn. Bất quá nghĩ lại lúc này trời lạnh, cho dù có trùng rắn chuột kiến gì chắc cũng nên ngủ đông hết rồi, vì bản thân quá mức cẩn thận mà nhẹ nhàng thở ra.

Tiết Thần trước tiên đặt túi nước bên miệng Lâu Khánh Vân rót vào hai ngụm, thấy chàng tựa hồ có chút phản ứng bèn rót thêm hai ngụm nữa. Tiết Thần nhìn ánh lửa dần dần yếu đi, nhận ra nếu không có đủ củi lửa thì bọn họ cũng không biết có thể chịu đựng qua đêm nay hay không? Ban đêm sơn lộ nguy hiểm, xem sắc trời không chừng buổi tối còn sẽ có trận mưa tuyết, Tiết Thần đành phải lại đốt đuốc lên đi tới đi lui vòng vòng bên ngoài nhặt rất nhiều cành khô trở về chất trong hang đá. May mắn mùa này trong núi cây cối đều thật khô, chỉ tùy tiện nhặt nhạnh đã được rất nhiều, nàng vẫn luôn ra vào cho tới khi nhặt hết các cành khô ở vùng phụ cận mới bằng lòng bỏ qua.

Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, gió đêm thổi hun hút. Tiết Thần lôi tất cả dược liệu trong bao phục ra đặt qua một bên, giũ tung bao phục trải ra thì được một miếng vải to bằng khăn trải giường La Hán. Nàng lựa một cành cây dài, cột hai góc vải vào nhánh cây, mượn lực đàn hồi của nhánh cây căng tấm vải hai bên vách đá phía trên cửa hang, sau đó dùng cục đá chèn hai góc vải rũ xuống phía dưới, vừa vặn che một nửa thân người của Lâu Khánh Vân, cũng chặn chút gió cho đống lửa đồng thời làm vách hang sáng sủa ấm áp không ít.

Tiết Thần từ bên ngoài lại nhặt rất nhiều cục đá đem vào, xây thành một cái bếp hình tròn thật chắc chắn, đặt chiếc nồi bể lên bếp rồi bắt đầu nhóm lửa đun nước, thỉnh thoảng thêm củi chờ nước từ từ sôi lên.

Lúc này nàng lấy áo bông đắp trên người Lâu Khánh Vân sang một bên, bắt đầu dùng nước trong rửa sạch miệng vết thương của chàng. Nàng dựa vào những chỗ rách trên y phục tìm được chỗ bị thương, sau đó dùng chủy thủ cắt rộng y phục xung quanh vết thương rồi dùng vải bông chấm nước lau sạch máu và bụi đất bám lên. Lúc xử lý vết thương, nàng phát hiện trên người Lâu Khánh Vân thật ra có rất nhiều vết thương không phải do hôm nay mới bị, có một vài chỗ đã bắt đầu bị viêm. Nàng không biết y thuật, chỉ biết bị thương thì phải rửa sạch sẽ, bôi dược, sau đó băng lại, chỉ làm được vài bước như vậy mà thôi. Toàn thân trên dưới của Lâu Khánh Vân tổng cộng có bảy tám chỗ bị thương nặng vì đao kiếm, nơi hõm vai là chỗ bị nghiêm trọng nhất. Tiết Thần cắt cổ áo của Lâu Khánh Vân, lộ ra một quyển sổ bao giấy dầu bó sát trong người. Tiết Thần mở ra nhìn nhìn, trong đó lưu lại danh tính và quan phẩm của một số người, nàng liền biết đây là đồ Lâu Khánh Vân thề sống chết cũng không chịu để Cẩm Y Vệ lấy đi. Nàng lại bao quyển sổ thật cẩn thận, cột vào bên hông của Lâu Khánh Vân, sau đó tiếp tục xử lý miệng vết thương, phát hiện vết thương ở hõm vai đã lên mủ biến thành màu đen, vội vàng dùng nước trong lau, bôi lên dược kim sang để cầm máu tiêu viêm, sau đó mới dùng băng vải quấn quanh vết thương. Lâu Khánh Vân tựa hồ có thể cảm giác được có người xử lý miệng vết thương, khi bị đau mày cũng sẽ nhăn lại, trong cổ họng phát ra tiếng rên khàn khàn.

Tiết Thần băng bó xong vết thương trên người Lâu Khánh Vân thì nồi nước trên bếp nhỏ cũng đã sôi. Tiết Thần xem xét hai chân của Lâu Khánh Vân không thấy có ngoại thương gì, chỉ có một chân bị gãy xương hay trật khớp, nhưng cả hai loại thương thế này nàng đều không biết cách chữa thế nào, đành phải dùng y phục bó lại cẩn thận, tạm thời không đụng đến. Chờ nước sôi nguội bớt, nàng muốn cho Lâu Khánh Vân uống một chút nước ấm nhưng khổ thay lại không có cái chén nào. Tiết Thần bèn đi ra ngoài hái vài miếng lá to đem về, cuốn lại thành cái phễu tam giác, múc một ít nước ấm trong nồi, thổi cho vừa uống rồi đưa đến miệng Lâu Khánh Vân, nhẹ giọng nói: “Chàng mở miệng đi, uống chút nước ấm.”

Lâu Khánh Vân trong trạng thái mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào trong miệng. Thân người của hắn lạnh lẽo, có thể ở lúc này mà uống được một ngụm nước ấm thật là thoải mái đến tận xương tủy. Hắn uống trọn một ngụm xuống bụng, vẫn nhắm mắt lẩm bẩm: “Muốn nữa.”

Tiết Thần nghe thấy liền liên tục gật đầu, sau đó tiếp tục múc nước trong nồi đút cho Lâu Khánh Vân. Cứ như vậy, Tiết Thần thay đổi hơn mười phiến lá cây mới có thể đút đủ nước cho Lâu Khánh Vân. Tiết Thần lấy miếng lương khô mang theo bẻ ra từng miếng nhỏ chậm rãi đưa vào miệng chàng, Lâu Khánh Vân ngoan ngoãn nuốt xuống đồ ăn trong miệng, chỉ trong một lát đã ăn hết hai miếng bánh trứng, sau đó Tiết Thần lại đút thêm một chút nước rồi Lâu Khánh Vân mới nặng nề ngủ thiếp đi.

Vách hang nhờ đống lửa mà trở nên ấm áp hẳn lên. Bên ngoài hang đá cuồng phong gào thét, cũng may ông trời có mắt, vừa rồi từ gió Nam biến thành gió Đông nên không thổi thẳng vào trong hang. Cuồng phong qua đi, quả thực những bông tuyết to như lông ngỗng liền bắt đầu rơi xuống. Tiết Thần dựa vào vách đá nhìn ra  bên ngoài trong chốc lát rồi xoay người đi vào trong hang, cảm thấy ông trời thật là chiếu cố bọn họ, ít nhất ở trong một đêm rét lạnh như vậy không để bọn họ ăn ngủ ngoài trời, còn cho nàng nhặt về một cái nồi, nhặt nhiều củi đốt như vậy.

Mấy tháng qua ở kinh thành Tiết Thần cũng trải qua những ngày tháng bất an. Từ khi biết Lâu Khánh Vân có khả năng sẽ không quay về, nàng dường như không hề có một ngày an tâm. Hiện giờ gặp được Lâu Khánh Vân, tuy rằng chàng thương tích đầy người, nhưng chỉ cần chàng chống nổi qua mấy ngày thì tử kiếp của chàng sẽ được hóa giải, chỉ cần nghĩ đến đó là tim của Tiết Thần được lấp tràn đầy, không còn chuyện gì khác có thể khiến nàng an tâm hơn.

Bây giờ Tiết Thần mới có thể hiểu được câu chuyện tình cảm được miêu tả trong thoại bản mà lúc trước nàng tình cờ đọc qua -- thư sinh cùng tiểu thư cửu biệt gặp lại, tiểu thư bèn thốt lên: Chỉ cần ở bên cạnh chàng, ở bất kỳ nơi nào hay làm bất kỳ chuyện gì thiếp đều nguyện ý.

Lúc ấy Tiết Thần còn cười bọn họ sến súa, cảm thấy vị tiểu thư kia quá không lý trí, làm thế nào có thể đem vận mệnh bản thân giao phó vào tay người khác? Nhưng hiện tại, Tiết Thần nhìn quanh một vòng nơi trú ngụ đơn sơ không thể đơn sơ hơn, khó coi không thể khó coi hơn, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh và thỏa mãn. Đối tượng của tiểu thư là thư sinh, còn đối tượng của nàng là Lâu Khánh Vân, chỉ cần ở bên cạnh chàng, mặc kệ ở trong hoàn cảnh gì nàng cũng không để bụng.

Nghĩ như vậy, Tiết Thần liền tiến đến nằm nghiêng bên người Lâu Khánh Vân, chống đầu lên cứ thế lẳng lặng ngắm chàng.

Tối nay nàng không nghĩ sẽ ngủ, bởi vì đống lửa phải thường xuyên thêm củi mà nàng cũng phải trông chừng Lâu Khánh Vân, xem chàng khi nào muốn uống nước, muốn ăn chút gì. Tổng cộng nàng mang theo bốn miếng lương khô, lúc nãy Lâu Khánh Vân đã ăn hai miếng, còn có hai miếng Tiết Thần cũng không định ăn -- Lâu Khánh Vân đang bị thương phải ăn nhiều một chút mới được, còn mình chỉ cần uống nước là đủ rồi.

Cả một buổi tối Lâu Khánh Vân đều cảm thấy mình được bao phủ trong một mảnh ấm áp. Hắn chỉ nhớ rõ bọn họ bị Cẩm Y Vệ phục kích, giằng co với đối phương ba ngày ba đêm bên cạnh vực sâu, "sức tận lương tuyệt", trên đỉnh núi những cơn gió lạnh bức người. Nhưng hiện tại hắn lại có thể đặt mình trong một khối ấm áp như vậy, thật sự là dễ chịu rất nhiều, trong bụng không thiếu ăn uống khiến toàn thân càng thêm thoải mái, cảm giác đã ngủ được một giấc rất sâu, khi tỉnh lại thì "mưa tạnh trời sáng".

Lâu Khánh Vân chậm rãi mở mắt, muốn nhìn xem hoàn cảnh thoải mái này là ở nơi nào, nhưng chung quanh tất cả đều là vách đá khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Hắn vừa quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần. Canh đống lửa cả một đêm, Tiết Thần rốt cuộc mỏi mệt chống không nổi, liền cứ thế mà nằm cuộn tròn bên cạnh Lâu Khánh Vân ngủ say, tựa hồ có chút lạnh nên hàng mày nhíu lại. Lúc này Lâu Khánh Vân mới phát hiện, nha đầu ngốc này thế nhưng đã cởi áo bông của mình để đắp lên người hắn, thảo nào hắn lại cảm thấy ấm áp thoải mái như vậy.

Lâu Khánh Vân muốn ngồi dậy đem áo bông đắp cho nàng để nàng ngủ tiếp một lát, nhưng chân vừa động liền đau thấu tim, mới nhớ tới chân mình đã gãy hoặc trật khớp. Lâu Khánh Vân thấy toàn bộ vết thương trên người đã được xử lý, duy chỉ có chân là không động vào, chỉ dùng y phục bao lại để giữ ấm. Lâu Khánh Vân nhấc lên áo bông trên người phủ lên người Tiết Thần. Tiết Thần chỉ cảm thấy quanh thân đột nhiên ấm áp không ít, phát ra một tiếng rê/n rỉ yêu kiều, sau đó cực kỳ mệt mỏi lại ngủ say.

Lâu Khánh Vân chịu đựng đau đớn, cắn răng bẻ lại khớp chân về vị trí cũ, động đậy một chút thì cảm thấy đã không thành vấn đề, lại một lần nữa thấy mình may mắn vô cùng. Nếu tối hôm qua không có nha đầu này, hắn từ phía trên nhảy xuống, phỏng chừng không phải tan xương nát thịt thì cũng là bị thương nặng không qua nổi. Nhưng hiện giờ hắn vậy mà vẫn còn sống sờ sờ êm đẹp ở chỗ này, hơn nữa người yêu còn ngủ ở bên cạnh, trên đời này còn có chuyện gì khiến người cao hứng thỏa mãn hơn thế này hay không?

Lâu Khánh Vân thật sự nhịn không được, cúi người xuống hôn một cái trên thái dương của Tiết Thần, cảm giác nàng vẫn có chút lạnh bèn nằm xuống lại, đem nàng ôm vào trong lòng. Tiết Thần ngủ thật sự say, căn bản không phát giác mình đã bị di động, chỉ thoải mái chìm đắm trong một mảnh ấm áp tiến vào mộng đẹp.

Bên ngoài hang đá gió tuyết vẫn thét gào, thậm chí xu thế còn có vẻ không muốn ngừng. Cỏ dại bên ngoài trải qua một đêm bão tuyết, tất cả đều phủ một tầng bông tuyết thật dầy, nhưng bên trong hang đá lại là một không gian khác hoàn toàn, ấm áp hạnh phúc vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.