(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 100: Tập Đặc Biệt



"Sergi! Sergi!" Silver vừa mở cửa thì bị một đống giấy tờ từ trong phòng ùa ra chôn sống, câu hoảng hốt hét ầm lên.


Sergi ngóc đầu ra từ biển giấy:"A? Silver? Cậu ở đâu?"


"Ở đây!" Một bàn tay vùng vẫy ngóc lên khỏi đống giấy, Sergi vội bơi tới kéo cậu ta ra.


"Cậu vẫn chưa từ bỏ à!!" Silver thở dốc sợ hãi sau khi thoát khỏi, cậu nhìn mênh mông những tờ giấy bên trên vẽ nhăng vẽ cuội, nghi ngờ hỏi:"Mấy thứ này thật sự có tác dụng?"


Sergi cười hì hì, nhân lúc cậu không để ý, nhanh tay dán lên trán cậu một mảnh giấy. Ngay lập tức toàn thân Silver bị đông cứng, chỉ cử động được mỗi tròng mắt. Cô tháo mảnh giấy ra, Silver ngã uỵch xuống sàn, kinh hãi lắp bắp:"Thành... thành... cậu thành công rồi?"


"Mình dĩ nhiên thành công rồi!" Sergi hất cằm kiêu ngạo.


"Chủ nhân." Một bóng người giống hệt Sergi đi đến, tay cầm một khay trà và đĩa bánh ngọt, ánh mắt thoáng lướt qua đống giấy tờ vẽ nhằng nhịt kia.


"Hiri? Để ở phòng khách đi, ta đâu gọi ngươi vào?" Sergi gật đầu với nó rồi đỡ Silver dậy.


Silver phủi phủi quần áo, liếc nhìn bóng lưng đi xa dần kia.


"Mình làm thành công 5 loại bùa rồi. Sớm muộn mình cũng chứng minh cho họ thấy bản lĩnh của mình!" Cô giơ nắm đấm trước mặt, mạnh mẽ tuyên thệ.


"Ừ ừ, mình tin cậu mà..."


"Cậu là người duy nhất luôn tin tưởng  mình!" Sergi nắm chặt lấy tay Silver, mắt cô sáng lấp lánh:"Mình nhờ cậu 1 việc được không? Coi như mình nợ cậu!"


"Việc gì?" Silver nhìn nắm tay cô, khẽ rời mắt


"Quản giúp mình Tòa nhà một thời gian đi! Mình cần tập trung để tạo ra một loại pháp thuật cao thâm vô cùng lợi hại!"


"...Là gì?"


"Thuật phong ấn!" Cô phấn khích nói:" Nếu mình thành công, tất cả các chủ nhà khác đều sẽ không phải đối thủ của mình! Sẽ không ai có thể phản đối mình nữa! Mình nhất định sẽ đưa Tòa nhà số 7 này và nhà số 5 của cậu trở thành số 1 và số 2!"


"... Sergi, đừng cố sức quá..." cậu thở dài, vốn dĩ từ đầu cậu cũng không dám tin phù chú thành công thật, chỉ là mấy nét vẽ trên 1 tờ giấy, sao lại có thể kiểm soát con người cơ chứ? Nhưng cuối cùng điều không tưởng ấy cũng thật sự thành sự thật, mà bây giờ Sergi còn muốn tạo ra một thuật mới không tưởng từ hư vô...


Nhìn ánh mắt lấp lánh kia, Silver nghe thấy giọng mình cất lên:


"Được rồi."


"Cảm ơn cậu." Mắt Sergi thoáng ánh lệ, lại mạnh mẽ gạt đi, cả khuôn mặt xinh đẹp trở nên kiên cường.


Cô cùng Silver đi vào phòng máy chủ, ngồi vào ghế Chủ hệ thống, đây là vị trí mà cô liều mình mới có được.


Silver đứng bên cạnh cô, lấy ra thẻ đen trong túi đưa lên. Sergi nhận lấy, đặt lên màn hình hiện ra trên bàn.


"Sáp nhập!"


Một loạt hàng chữ nhỏ từ màn hình chạy vào tấm thẻ đen, là thông tin và quyền quản lý cả tòa nhà.


Một lát sau nhận lại thẻ, cậu cười cười:"Mình tiếp quản rồi, thế là từ giờ nhà bên cậu cũng dùng thẻ màu đen. Trước đó còn chê xấu."


Cô như giờ mới nghĩ đến, tự vỗ trán mình cái bốp. Silver phá lên cười.


Thời gian sau đó cậu cũng không đến thăm cô, thứ nhất là biết cô cũng không rảnh rỗi, thứ hai là việc quản lý 2 tòa nhà cũng là hơi quá sức đối với cậu.


Tới một ngày, Silver có khách.


"Ồ, Tessia." Cậu uể oải ra hiệu mời ngồi.


Tessia với dáng vẻ nhỏ bé đi tới ngồi lên ghế, Silver ra sau đẩy ghế vào cho cô rồi mới ngồi vào chỗ của mình.


"Trông cậu dạo này mệt mỏi nhỉ?" Cô khẽ xoay 2 đồng xu trên ngón tay


"Vẫn còn ổn."


"Vậy thì tốt. Tôi đến đây là vì tiên đoán được chút sự việc, trước khi báo lên đức vua, tôi nghĩ nên qua nói với cậu 1 tiếng."


"Có liên quan tôi à?" Silver thoáng nghiêm túc lại.


Tessia gật đầu, chậm rãi nói:"Trong tiên đoán của tôi. Cậu sẽ chết."


Khoảng thời gian tiếp quản 2 tòa nhà nói lâu thì thật lâu, mà nói nhanh cũng thật nhanh, Sergi vừa ra khỏi phòng đã lập tức gọi Silver đến.


"Silver, lại đây nào! Tôi thành công rồi! Tôi sẽ dạy cậu chiêu này!" Sergi vui đến khoa tay múa chân, từ xa vẫy cậu lại.


"Chiêu này có ích gì chứ?" Silver xem tờ giấy giới thiệu thuật phong ấn của cô, có chút ghét bỏ khi nhìn tới thông số.


"Cậu ngốc lắm! Tưởng tượng xem nếu có thể phong ấn sức mạnh một người rồi, còn gì đơn giản hơn để đánh bại người đó chứ?"


"Tỉ lệ phong ấn thành công là 0.01% mà mỗi lần tốn đến 40% sức lực, thà đi đánh nhau cho rồi!"


"Mình sẽ nâng tỷ lệ này lên cho cậu coi!" Cô sáng mắt khẳng định.


Silver nhìn cô, khóe miệng thoáng mỉm cười. Cậu muốn nhìn chính là ánh mắt không bao giờ biết từ bỏ đó. Từ một thứ vốn không thể, qua tay cô lại trở thành sự thật, cô mạnh mẽ, tài giỏi, không giống như cậu...


"Sergi." Cậu bỗng gọi cô


"Hả?"


"Nếu về sau mình gặp nguy hiểm, mà cậu có thể cứu thì sao?"


"Tất nhiên là cứu cậu rồi!"


"Dù rất nguy hiểm cho bản thân cậu sao?"


"Đúng vậy."


Silver cười nhẹ:"Ừ. Mình cũng thế."


Cậu nói tiếp:"Dù thế nào đi nữa, mình cũng sẽ bảo vệ cậu."


Sau khi nói chuyện một hồi lâu, Silver tạm biệt cô, đi tới phòng truyền tống để trở về, trên đường chợt thấy một hình bóng đi ngang. Mà hình bóng đó nhìn thấy cậu cũng thoáng khựng lại, cúi đầu đứng yên.


"Hiri."


"Vâng."


Silver lại gần, cậu nâng cằm nó lên nhìn chăm chú 1 lúc lâu, lại hạ tay xuống, lôi một chiếc khăn từ trong ngực ra lau tay, quay người bỏ đi, lầm bầm:"Giống chỗ nào chứ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.