(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 120



Rầmmmmmm...!!


Giữa làn khói bụi bốc lên do chuyển động của con khỉ trắng, nó đột nhiên bay ngược ra ngoài. Tất cả mọi người đều nghệch mặt, không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Mà chính bản thân con khỉ đầu đàn cũng khó hiểu, nó nghiêng đầu một lúc rồi lại dùng cả tay và chân xông tới.


Lần này thì mọi người đã kịp nhìn kỹ, chỉ thấy cô gái mảnh khảnh kia cầm lấy tay con khỉ, giơ lên, ném đi, cả quá trình vô cùng trơn tru.


Ầmmmm....!!


Con khỉ lần nữa bị ném bay ra ngoài, nó tức giận gào lên một tiếng, đi vào đống gạch đá nhổ lên một cây cột bê tông, dáng vẻ tự tin lần nữa xông về phía này.


Di Giai nhảy lên, cột bê tông đập trúng phần đất bên dưới chân cô khiến nó nứt vỡ, cô nhanh nhẹn tới phía sau con khỉ, đấm vào lưng nó một cái, con khỉ lập tức bay về phía trước ngã vào đống đổ nát. Di Giai cho rằng cuộc chiến đã kết thúc, nhưng không ngờ con khỉ đầu đàn vẫn đứng lên được lần nữa, tiếp tục xông về phía này.


Người đứng xem mới đầu thì lo lắng, sợ hãi, tiếp theo nữa là bất ngờ, sau cùng là nín thở kinh hãi.


30 phút trôi qua, con khỉ đã bị đánh ngã không biết bao nhiêu lần, bộ lông trắng tinh của nó giờ đã dơ bẩn nhem nhuốc, nhưng tuyệt nhiên nó vẫn không bỏ cuộc, khát khao chiến thắng trong mắt nó càng càng tăng, đến Di Giai cũng phải bất ngờ với sự kiên trì này.


Có con khỉ xem kịch cũng vô cùng xúc động, nó giơ nắm đấm lên gào to cổ vũ:"Kẹccccccc..."


Các con khác ngay lập tức bắt chước, giống như chỉ cần có 1 con đầu têu, mấy đứa còn lại sẽ ăn theo ngay vậy. Cả một vùng nổi lên những tiếng kêu gào thảm thiết.


Cách mấy con phố có người nghe thấy, ngoảnh mặt nhìn về hướng này lẩm bẩm:"Lại có nạn nhân bị bầy khỉ tấn công. Tội nghiệp."


Con khỉ trắng nghe được tiếng đồng bọn, như được tiếp thêm sức mạnh, nó tiếp tục lao tới tấn công Di Giai, lần này cô không cẩn thận bị nó tóm lấy chân ném văng vào đống đổ nát, khói bụi bốc lên.


"Khẹcccccc..." khỉ đầu đàn vui sướng ngửa cổ gào lên thật to. Đám anh em nó cũng đứng phắt dậy hò reo.


Nhóm con người ngược lại mặt mũi trắng bệch.


Kết thúc rồi ư?


Lạo xạo...


Tất cả nhìn qua.


Di Giai bước ra khỏi đống gạch đá, cô xoa xoa bụng, nhíu mày không vui:"May là kịp bảo vệ bé con."


Khỉ đầu đàn nhìn sang, nó hét lên một tiếng rồi chạy tới, lần này Di Giai không nương tay nữa, cô nhảy lên nắm lấy lông trên đầu nó rồi dùng sức ấn mạnh xuống đất.


Một tiếng ầm vang nổ ra, Di Giai buông tay, con khỉ vẫn bất động.


Đám con người thoáng lộ vẻ vui mừng. Bầy khỉ thì lại sửng sốt, mấy con gào lên gọi khỉ trắng nhưng không thấy nó đáp lại, chúng nhìn nhau, dáng vẻ vô cùng ngơ ngác.


Di Giai liếc tay mình, cảm thấy đáng lẽ với lượng sức mạnh vừa rồi cô dồn vào, đầu con khỉ trắng phải nát bét rồi mới đúng. Xem ra là bản thân cũng đã khinh địch, không hổ là loài sinh vật nguy hiểm nhất nhì trong thế giới này.


"Kẹccccc!" Có con khỉ tức giận giật dải khăn buộc trên đầu ném xuống đất.


Lập tức các con khác như được lập trình, bắt chước theo.


Di Giai:"..."


"Khẹc..." đột nhiên có tiếng động từ phía sau, cô quay lại. Chỉ thấy con khỉ trắng lảo đảo đứng lên, nó thở hổn hển, có vẻ vô cùng đau đớn nhưng vẫn nhất định không chịu thua.


"Kẹcccccccccc!!!!" Đám khỉ mừng như điên, chúng nhảy lên xuống náo loạn, mấy con vừa ném khăn xuống vội vã buộc lại lên đầu.


Di Giai thoáng ngạc nhiên.


Con khỉ đi không vững nữa, nó bước xiêu vẹo tới chỗ cô, Di Giai vẫn đứng yên nhìn nó. Nó đưa tay đập xuống, cô nhẹ nhàng đỡ lấy.


Đột nhiên một ánh sáng xanh bao bọc lấy con thú. Nó mở to mắt, cảm nhận được nỗi đau đớn đang dần tan biến.


Di Giai mỉm cười:"Ngươi đúng là một chiến binh dũng cảm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.