(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 121



Ánh sáng xanh biến mất, con khỉ trắng lùi lại một bước chăm chú nhìn cô. Di Giai cười nói tiếp:"Nhưng mà một vị chỉ huy tốt sẽ không để quân đội của mình lâm vào nguy hiểm. Đúng không?"


Khỉ đầu đàn phì một tiếng qua lỗ mũi, nó cúi đầu trước Di Giai rồi ngửa đầu gầm lên một tiếng, các con khỉ khác vội vã chạy đến tụ tập quanh nó, con khỉ trắng nhìn Di Giai lần cuối rồi quay đầu phóng vọt đi, đám khỉ cũng bám sát theo sau, chẳng mấy chốc nơi đó đã không còn bóng dáng quái vật nào nữa.


"A! Thoát... thoát thật rồi!" Có người xúc động nói ra


"Sống! Chúng ta sống sót sau khi gặp bầy khỉ!!!"


"Waaaaaa...."


Mọi người vui mừng hớn hở ôm lấy người bên cạnh mình, chợt thấy là lạ nhìn xuống, lập tức tốc độ ánh sáng buông nhau ra.


Quần áo thì sao???


"Bà ơi!! Bá đạo quá!!! Bà chính là idol lòng con!!!" Bất ngờ 1 đám người từ đống đổ nát ào ra. Bọn họ vây quanh Di Giai thổn thức gào lên như fan cuồng gặp thần tượng, quả thật cái đùi này quá to! Không ôm chặt quá uổng phí!


"Được rồi. Trật tự đi." Di Giai phẩy tay, đám người vội dẹp ra một đường, cô đi đến chỗ đám người khỏa thân kia, vặn vặn tay:"Bây giờ giải quyết chuyện của chúng ta nhỉ?"


Nhóm này lập tức lùi lại mấy bước, sắc mặt vô cùng xấu. Ban nãy cứ ngỡ thoát khỏi quái vật nên vui mừng, giờ mới phát hiện ra kẻ đáng sợ hơn quái vật vẫn còn sờ sờ trước mắt, ăn mừng sớm quá rồi!!!


"Khoan! Cô gái này... cô không thể giết chúng tôi! Chúng tôi..." người đó ngập ngừng một lát:"Chúng tôi cũng chưa làm gì cô mà!"


Di Giai thoáng khựng lại, có chút bối rối gãi đầu:"À ừ nhỉ?"


Đám người thở phào.


"Ngài có thể cho tôi gia nhập quân đội của ngài không?" Đột nhiên từ phía sau hàng ngũ, có cánh tay giơ lên.


Mọi người tránh ra, Di Giai thấy là một thanh niên may mắn vẫn còn lại cái quần cộc đang mỉm cười nhìn cô.


"Tôi không có quân đội." Cô đáp.


"Bà ơi, còn tụi cháu mà!" Đám phía sau cô lập tức ồn ào.


Di Giai nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Nếu thành lập quân đội của riêng mình, đồng nghĩa lực tấn công sẽ tăng lên, như đám khỉ vừa rồi nếu 1000 con xông vào cô, cô chỉ có 2 tay, chưa chắc đã khống chế được hết, nhưng nếu có đám người này giúp đỡ với đống kỹ năng của họ thì có vẻ sẽ đỡ hơn nhiều. Bù lại với vị thế là người lãnh đạo, cô chỉ cần bảo vệ họ không bị quái vật giết = giết quái vật = lên hạng. Cũng không có gì là quá phiền phức, còn đạt được mục đích.


Suy nghĩ thông suốt, Di Giai gật đầu:"Vậy từ giờ thành lập quân đội!"


Quân đội về sau khiến người ta rùng mình khi nhớ đến lại tùy tiện thành lập như thế đấy. Quá trình tuyển người cũng được tiến hành ngay tại chỗ. Vừa mới trải qua một màn kia, lòng người ai chẳng rúng động?


Một vị cấp trên vừa ngầu vừa mạnh, còn có thuật trị liệu, ai không muốn có?


Lập tức đoàn người thi nhau đề tên xin gia nhập. Tên đại ca nhóm lưu manh tự cho mình là người gia nhập đầu tiên, có tiếng nói nhất, hắn bước lên hùng hồn:"Đã vào nhóm tất nhiên phải cống nộp cho thủ lĩnh! Còn không mau nôn đồ ra đây!"


Đám người: Ngươi chắc chắn rằng không phải đang trấn lột chứ?


Di Giai vội ho một tiếng:"Không cần đâu."


Đám người: Xem đi! Sếp của họ là một người vô cùng nhân ái!


Cô nói tiếp:"Không cần nộp bây giờ. Mọi người cứ tìm một nơi làm trụ sở rồi dồn hết đồ ăn lại đó là được rồi."


"..."


"Bà nội, là con suy nghĩ không chu toàn." Tên đại ca vội vã vuốt mông.


Đám người suy nghĩ: vậy biệt danh của thủ lĩnh họ là Bà nội ư? Cái tên gọi thật cá tính!


"Bà nội, vậy chúng ta cùng đi tìm chỗ trú ẩn mới chứ?"


"Các người tự tìm đi. Tôi có việc phải đi rồi." Không biết hai người kia đã về chưa.


"Vậy làm sao báo cho người chỗ trú ẩn mới đây?" Có người hỏi.


"Ây..." Di Giai gãi đầu, đột nhiên cô nghĩ tới gì đó, đưa cái hòm vật tư ra, hiện giờ nó là một hình khối vuông to bằng bàn tay. Cô dùng lực bẻ cái nắp phía trên ra, thử đặt xuống đất, lập tức nó to ra bằng cả một cái bánh xe, phát ra tia sáng đỏ chiếu thắng lên trời, khi nhấc lên khỏi đất thì ánh sáng cũng biến mất. Cô đưa cho họ:"Tìm cách cải tiến thành ánh sáng lục, tôi sẽ tìm tới."


"Bà Nội, bà thật thông minh!!!" Tên đại ca kính cẩn nhận lấy, vẫn không quên vuốt mông một cái.


"Được rồi. Đi đây."


Nói rồi cô xoay người, chậm chạp bước đi.


Một lát sau, có người huých vai người bên cạnh nói nhỏ:"Thủ lĩnh chúng ta thật khiêm tốn. Tôi chứ tưởng ngài ấy sẽ phóng vọt đi, để lại một làn khói bụi ngập trời cơ!"


Người kia đáp:"Tôi cũng tưởng nói xong ngài ấy sẽ bay mất."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.