(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 157: Tuyển người



Nhiều năm trước...


Trong thư phòng, Di Giai đập lá bài xuống đất, vô cùng sung sướng tuyên bố:"Ta thắng!"


Đông Thương Tang Thanh buông tay, uể oải bò ra đất:"Không chơi nữa, chán chết..."


'Cộc cộc'


"Vào đi." Sau khi thắng 10 ván liền, tâm trạng cô hiện tại vô cùng tốt.


"Chủ nhân, ngài Silver đang đợi ở phòng khách." Hiri bấy giờ hé cửa nhẹ giọng thông báo.


Vừa nghe, Di Giai liền giật thót nhớ ra hôm trước đã hẹn với Silver sẽ đi tuyển người cùng cậu, thế mà bị Tang Thanh làm phiền nửa ngày giờ lại quên béng mất, cô vội vàng chạy ra ngoài.


Đông Thương Tang Thanh nhìn theo bóng lưng Di Giai rồi cũng ngồi thẳng dậy, từ từ thu dọn những lá bài vẫn còn nằm ngổn ngang.


Hiri bước vào phòng, ả cúi người thu dọn đống giấy rải rác trên mặt đất, nhìn ngang dọc, có chút hết cách mà nói:"Ngài Sergi cái gì cũng tốt, chỉ là vẽ quá xấu..."


Đông Thương Tang Thanh cũng nhìn qua những nét vẽ nguệch ngoạc khó coi kia, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết đang suy nghĩ điều gì.


"Thật xin lỗi. Mình quên mất!" Khi Di Giai chạy tới phòng khách, Silver đã hơi mất kiên nhẫn đi lại mấy vòng.


"Nhanh lên nhanh lên... Hôm nay cái tên lười biếng Roel cũng đi chọn người đấy!" Silver vừa nói vừa kéo tay Di Giai nhảy qua cửa sổ, rơi vào trong xe ngựa.


"Ây da...Cậu vội cái gì? Trường học hoàng gia thiếu gì người cho cậu chọn chứ?" Cô xoa xoa cái mông bị dập, vén mành xe ngựa nhìn ra bên ngoài, khung cảnh nhìn từ trên xuống chưa bao giờ làm người ta thất vọng.


"Mình chỉ cần một người giỏi nhất."


Di Giai liếc cậu rồi tặc lưỡi.


"Có ý gì?" Silver không hài lòng huých vai cô một cái.


"Mình thấy cậu như con nít háu thắng ấy!"


"Cậu nói cái gì?!"


"Mình nói cậu như... wahahaaa đừng cù... mình sai rồi..."


Chiếc xe ngựa nghiêng ngả bay đến trường học hoàng gia. Ở sân trường đã có một chiếc xe ngựa bạc đậu trước, khi Di Giai cùng Silver bước xuống, lập tức có người đi ra chào hỏi rồi dẫn họ tới lớp của những người tiềm năng nhất.


Lớp học đó chỉ có 30 người, mỗi người đều ngồi trước một màn hình hệ thống, Roel đang nói chuyện với người hướng dẫn của lớp, thấy hai người bước vào, cậu hơi giơ tay xem như chào hỏi.


Silver cũng trút bỏ vẻ trẻ trâu ban nãy, lịch thiệp gật đầu.


"Ngài Silver, đây là bảng điểm trong tháng này."


Silver chú ý đến người điểm cao nhất, thấy đã bị đánh dấu, hiển nhiên đã được Roel đã chọn. Roel cực kỳ lười, tất nhiên sẽ không xem xét nhiều, cứ lấy người giỏi nhất là được. Silver hơi tiếc nuối nhưng cũng không nghĩ nhiều, định lấy số 2 thì Di Giai đột nhiên ló đầu ra:"Hai người cuối cùng điểm cũng suýt soát quá nhỉ?"


Silver bấy giờ mới để ý, vốn dĩ ai thèm nhìn xuống cuối bảng chứ?


Max là 500 điểm, 480 điểm trở lên mới được vào lớp này, vậy mà 2 người cuối bảng vừa đúng 482 điểm.


"Đây là ai?" Silver hỏi


Người hướng dẫn ngó vào nhìn rồi thoáng thở dài:"Là một cặp song sinh. Vì mỗi chủ nhà đến chỉ nhận một người, mà chúng không muốn tách nhau ra nên đã nghĩ ra cách ở cuối bảng như vậy."


Silver hơi kinh ngạc, trò ngớ ngẩn gì đây?


"Chọn họ đi." Di Giai xoa cằm:"Tuy có chút ngây thơ nhưng căn điểm chuẩn như vậy hẳn cũng không tệ đâu."


Không phải người giỏi nhất thì đối với Silver chọn ai cũng như nhau, cậu thuận theo ý Di Giai:"Vậy ta lấy 2 người này đi."


"Không thể. Mỗi chủ nhà chỉ được lấy 1 người trừ khi được sự cho phép của đức vua." Người hướng dẫn vừa nói vừa đưa ra thông cáo mới nhất năm nay, quy định cũ đã được sửa đổi.


"Thế thì ta lấy người còn lại." Di Giai lập tức giơ tay.


"Ngài Sergi..." Người hướng dẫn thở dài, như kiểu biết tỏng ý đồ của cô, nhưng ông ấy vẫn gật đầu, gọi cặp sinh đôi kia lại dẫn tới chỗ hai người giới thiệu:


"Đây là Cửu Âm, còn đây là Cửu Dương."


Nhìn dáng vẻ của họ còn nhỏ tuổi hơn Di Giai, cô đi tới kéo tay Cửu Âm về phía mình, cảm nhận được cơ thể cậu hơi cứng lại, ánh mắt có chút bài xích nhưng lại không dám lộ ra.


"Ngươi tên gì?"


"Cửu Âm."


Di Giai hài lòng, cô cùng Silver đi ký hợp đồng với họ dưới sự chứng kiến của người hướng dẫn, hợp đồng chính là một bản khế ước xác nhận bằng máu, trên đó ghi rõ rằng người được chọn sẽ ở bên chủ nhà, luôn trung thành cho đến khi 1 trong 2 chết đi, nếu bên chủ nhà chết hoặc mất chức vị, bên còn lại sẽ được tự do.


Kết thúc quá trình, Silver cùng Di Giai đưa Cửu Âm, Cửu Dương ra sân, có vẻ hai người họ vô cùng không muốn tách đối phương ra, khi đi luôn chạm vai, cả quãng đường cũng không nói lời nào.


"Sergi, hôm nào ghé qua nhà tôi uống trà nhé." Ra tới cổng, Roel đột nhiên quay ra cười cười.


Di Giai gật đầu:"Đừng là trà cũ là được."


"Có một lần mà thù dai ghê." Roel nhếch mép, hơi khom người tạm biệt rồi xoay người vào trong xe. Xe ngựa bạc bay lên không trung rồi từ từ biến mất, trong sân trường chỉ còn Di Giai và Silver.


"Được rồi. Cửu Âm, ngươi về nhà với ngài Silver nhé." trước khi lên xe, Di Giai quay lại nói.


Cửu Âm cùng Cửu Dương nghe vậy hết sức kinh ngạc, mở to mắt nhìn về phía Silver, Silver gật đầu khẳng định với họ, Cửu Dương vui mừng quá đỗi, ánh mắt bừng sáng quay sang nhìn Cửu Âm.


"Nếu phía trên biết được thì sao?" Trải qua vui mừng ban đầu, Cửu Âm rất nhanh lấy lại tỉnh táo hỏi ra.


"Chỉ có đức vua mới đủ quyền hành trừng phạt bọn ta." Và đức vua sẽ không làm vậy chỉ vì một vấn đề không có trọng lượng như thế này, Silver lời ít ý nhiều.


"Cảm ơn ngài, ngài Sergi." Cửu Âm cùng Cửu Dương tiến lên đồng thanh nói.


"Không có gì." Di Giai phất tay cười cười, xoay người lên xe ngựa.


Silver biết cô tính tình trước giờ vẫn luôn tùy tiện như thế, nhưng cậu không thể không nhắc nhở Cửu Âm một câu:"Dù làm ở đâu, người ký hợp đồng với ngươi cũng là cô ấy."


Cửu Âm một tay đặt lên ngực, hơi cúi đầu:"Tôi biết."


"Tốt. Trở về thu xếp đi, buổi chiều sẽ có xe đến đón các người." Nói rồi Silver cũng xoay người vào xe.


Nhìn chiếc xe đen dần biến mất trên bầu trời, Cửu Dương nhịn không được giật giật tay áo Cửu Âm:"Anh, đó là ngài Sergi người đã tạo ra cơ thể phải không? Ban nãy chạm vào cảm giác thế nào?"


Cửu Âm kéo tay cậu về phòng thu dọn đồ, lắc đầu:"Không có gì khác biệt với chúng ta."


"Ồ... cũng may mắn chúng ta không phải tách ra!" Cậu hết sức vui vẻ nói.


"Ừ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.