(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 178



Di Giai không lập tức vào nhà thu dọn mà trước tiên đi ngủ một giấc. Trong game, ngủ cũng là một cách để tăng lại máu và sức mạnh tinh thần, nhưng ngủ chưa được bao lâu thì bị tiếng người nói chuyện ồn ào bên ngoài đánh thức, cô gãi gãi đầu bước ra xem.


Ngoài sân, nhóm Tiêu Kiệt đang giúp Thẩm Môn dỡ nhà, nhà tuy bằng đá nhưng bên trong lại trang trí bằng không ít gỗ quý. Thẩm Môn muốn mang theo, tiếc là túi không chứa hết, liền nhờ họ tới giúp vận chuyển. Thấy Di Giai bước đến gần, nhóm người cũng khách sáo chào hỏi.


"Còn tiếc chút gỗ làm gì? Thứ này ở đâu chẳng có?" Di Giai đến chỗ Thẩm Môn, ngáp ngắn ngáp dài.


"Chỗ gỗ quý này bán cũng được không ít tiền đâu." Thẩm Môn liếc qua cô, cười cười.


Di Giai liếc thấy Tình Tình cũng trong nhóm vận chuyển, còn đang chăm chú nhìn cô. Giây phút hai ánh mắt chạm nhau, đột nhiên trong lòng rung động, cảm giác giống như được theo đuổi vậy, chỉ cần có cô ở đó, đối phương sẽ tuyệt đối không nhìn một ai khác...


Di Giai tự tát mình một cái. Lại bắt đầu nghĩ linh tinh!


"Nhóm của anh có đi theo không? Bọn họ có thắc mắc ai là người giết Boss khu vực không?" Di Giai đột nhiên nhớ tới, cảnh giác nhìn quanh, che miệng khe khẽ hỏi.


Thấy cô thần thần bí bí, Thẩm Môn cũng làm bộ lén lút che miệng học cô nói nhỏ:"Họ đi theo nhưng không ở chung chỗ với chúng ta. Tôi nói tôi không biết ai giết Boss."


"Họ tin à?" Di Giai kinh ngạc.


"Họ vốn cho rằng tôi giết. Nhưng show cấp ra thì phải tin thôi." Thẩm Môn cốc đầu cô. Dĩ nhiên, có ai đánh Boss mà cấp không tăng lên được chút nào chứ.


Di Giai giật thót, lén xem lại thông tin của mình.


Level 109!


Ngầu bá cháy!


Thẩm Môn nhìn phản ứng của cô, lại ghé đầu hỏi nhỏ:"Qua kia rồi, cô đi giết Boss nữa không?"


"Hả? Giết làm gì?"


"Không giết nữa?" giọng Thẩm Môn có chút kinh ngạc.


"Tôi chỉ muốn sống tốt thôi, cấp này cũng đủ mạnh rồi."


Thẩm Môn ngẩn ra một lúc mới nói tiếp:"Muốn sống tốt thì đâu phải chỉ cần cấp cao là đủ. Còn cần nhà lớn, đồ ăn ngon, có kẻ hầu người hạ, thích gì làm nấy không ai cản nổi."


Di Giai kinh hãi nhìn anh ta:"Không phải đâu?" Nguyên chủ sẽ có ước mong xa vời hiện thực như vậy sao?


Thẩm Môn vẻ mặt vô cùng thuần khiết gật đầu, sống tốt chính là như vậy đó!


Tình Tình ở phía xa thu thập gỗ quý nhìn thấy cảnh hai người rúc đầu thì thầm to nhỏ thì thật muốn chọc mù hai mắt, quả nhiên là đàn ông, không quản đàn ông giàu hay nghèo đều phải quỳ gối trước sắc đẹp. Trong mắt cô ta, Yên Mộc không có chỗ nào tốt, chỉ được vẻ ngoài xinh đẹp thanh thuần nên được hết người này đến người kia bao bọc, chỉ sợ tương lai sẽ nhờ sắc đổi đời.


"Thẩm Môn có khi nào cũng bị cô ta quyến rũ rồi?" Tình Tình hoảng hốt nghĩ, không khỏi liếc hai người thêm mấy lần.


"Xong rồi." Tiêu Kiệt hào hứng hô lên. Bọn họ chuẩn bị chuyển nhà sang khu mới, trong lòng không khỏi vui vẻ hào hứng.


Khi cả trèo lên thú cưỡi để di chuyển, Di Giai vẫn thản nhiên như mọi lần nhảy lên đại bàng của Thẩm Môn, những người khác không có phản ứng gì nhưng Tình Tình lúc này lại như ngộ ra được một chân lý mới:"Yên Mộc làm vậy để cố ý tiếp cận, quyến rũ Thẩm Môn!" song cô không để ý rằng bản thân cũng đang ngồi nhờ thú của Tiêu Kiệt.


"Xuất phát."


Đoàn người Thẩm Môn bao gồm Di Giai có tổng cộng 7 người, trừ Tình Tình và Tiêu Kiệt thì Di Giai chưa từng tiếp xúc qua 3 người còn lại, mà bọn họ đối với cô cũng không chủ động bắt chuyện bao giờ. Có điều, cô biết cấp của họ khẳng định không thấp hơn 46, bởi vì họ đều đã có kỹ năng thuần hóa thú cưỡi của cấp này.


"Yên Mộc." yên tĩnh bay được một lúc lâu, Thẩm Môn đột nhiên gọi cô, hất cằm xuống bên dưới. Di Giai nhìn theo, vừa nhìn liền sững người.


Khu mới liên kết với bọn họ là một thế giới có chút đổ nát, bộ phận người máy hỏng rơi rớt ở khắp nơi, đúng là quá nhiều sắt, nhưng sắt này đều không dùng được, quá giòn cùng với độ bền không cao.


*Độ bền: Vũ khí sử dụng nhiều sẽ dần dần mất đi độ bền, khi độ bền về 0 thì vũ khí sẽ gãy và không gây được sát thương, phải đổi vũ khí khác. Hoặc trước khi độ bền về 0 thì đem đến nơi sửa chữa để tăng lại độ bền của vũ khí, nhưng độ bền sẽ không thể cao như ban đầu.


Quái ở vùng này là những con robot điên loạn mất kiểm soát, chỉ cần thấy con người từ xa sẽ tự động phát cuồng chạy đến tấn công, chúng có đủ các kích cỡ cùng thể loại. Tóm lại là một khu vực hoàn toàn khác 2 khu của họ, robot ở đây vô cùng chủ động tìm kiếm con người.


"Chỗ kia không tồi." Thẩm Môn chỉ vào một đỉnh đồi trọc cách đây không xa, nhưng sau đó anh chợt chú ý đến đồng bọn của mình, họ vốn đang di chuyển bên dưới, nhưng giờ thì đã biến mất.


Không như Thẩm Môn bay lượn trên trời, đoàn người Tiêu Kiệt lúc đi qua biên giới giữa hai khu đã bị đám người bên khu kia giữ lại.


"Nộp phí đê." Một kẻ hung hăng bước lên trước nói, trên tay còn cầm một thanh kiếm sắt.


Tiêu Kiệt đánh giá kiếm trên tay những người trước mặt, sắt tuy chưa phải loại tốt nhất nhưng so với bên mình phải đào từng quặng sắt nhỏ, hiếm mới có một người có kiếm dùng, thì bên này quá xa xỉ rồi.


"Phí gì?" Tiêu Kiệt hỏi.


"Phí qua cửa khẩu." Tên đối diện cười đáp.


"Tại sao qua đây còn phải nộp phí?" Tình Tình tức giận bước qua, chơi game lâu như vậy còn chưa gặp tình huống này đâu.


"Mọi người cũng nên biết tình hình bên này của chúng tôi không giống những bên khác. Sắt? Bên tôi nhiều vô cùng. Tiện tay nhặt dưới đất đem qua khu khác bán cũng được mấy ngàn vàng. Như vậy dựa vào đâu mấy người nghĩ có thể tự tiện qua đây?" Từ góc khuất bước ra một thanh niên tóc xanh, cậu cười rộ lên lộ ra một cái răng nanh.


"Mấy người đừng quá đáng!" Tình Tình tức đến dậm chân, lôi kiếm ra muốn động thủ rồi.


"Kiếm của cô em chắc cũng không rẻ, nhưng sắt trên đó chỉ là loại xoàng. Còn không bằng một cái rìu chặt gỗ bên đây." Kẻ to mồm trước mặt họ lại nói, còn quay sang người tóc xanh kia:"Đúng không, Triều Minh?"


"Không sai." Triều Minh cười khẩy:"Nộp chút phí thôi mà. Đôi bên đều vui vẻ."


"Nè. Mấy người đang làm gì vậy?" Di Giai nhảy xuống từ lưng đại bàng, rơi xuống giữa mấy người họ. Đoàn người bên kia lập tức giật mình nhìn lên, chỉ thấy một con đại bàng khổng lồ đang từ từ hạ cánh, trên lưng nó, một người đàn ông mặc áo khoác đen che kín từ đầu tới chân cũng bước xuống.


Bấy giờ đám Triều Minh mới để ý nhóm người đối diện gần như ai cũng có thú cưỡi, vậy cấp độ ít nhất cũng là 46 rồi, trong lòng không khỏi cảnh giác một chút.


"Sao mọi người còn ở đây?" Thẩm Môn nhìn quanh, dường như đã hiểu rõ còn hỏi.


"Thẩm Môn, mau cứu anh! Anh sợ quá đi! Qua đây còn phải nộp phí đó!" Tiêu Kiệt thấy Thẩm Môn đã đến, lập tức làm bộ ôm ngực run rẩy nói.


"Thẩm Môn?" Đám người Triều Minh vừa nghe thấy cái tên này thì sửng sốt, đồng loạt quay sang nhìn người áo đen kia, không biết có phải là người mình đang nghĩ đến hay không.


"Phí?" Giọng Thẩm Môn có chút trầm, ngẫm nghĩ một lát liền hỏi:"Bao nhiêu?"


"Mỗi người 30.000 vàng." Triều Minh hơi ngập ngừng nhưng vẫn nói ra.


"Các người đóng vai thổ phỉ đấy à? Thế kỷ nào rồi?" Tình Tình kinh ngạc đến há hốc, cả người cô ả cũng mới có 5.000 vàng thôi.


Thẩm Môn không nói mà hành động. Rút kiếm.


Triều Minh đứng trước, cũng là người đầu tiên hứng chịu lưỡi kiếm của Thẩm Môn. Nhưng người này cũng không tệ, vừa dính kiếm đã lập tức phản ứng lại nghiêng người né, còn biết đỡ chiêu tiếp theo. Thẩm Môn không hề nương tay, đám Tiêu Kiệt thấy vậy cũng rút vũ khí ứng chiến.


Cả đám người xông vào quần ẩu, chỉ còn Di Giai và Tình Tình đứng bên ngoài xem kịch, cô ả nóng lòng:"Sao đám người kia có vẻ lợi hại như vậy?" nhóm Tiêu Kiệt cấp cao như thế mà nhất thời lại không thể áp đảo được bọn họ.


"Do vũ khí." Di Giai nhìn ra, vũ khí của khu vực bên kia đúng là không tồi, sát thương đều cao hơn vũ khí bên này của bọn họ.


"Không phải cô nói cô lợi hại lắm sao? Sao không đi giúp họ?" Tình Tình thấy Di Giai cũng đứng hóng chuyện một bên giống mình, kìm không được đả kích một câu.


Nhưng trong lúc này, trận đấu cuối cùng cũng nghiêng về nhóm Thẩm Môn, không những giết được người còn tiện tay cướp luôn vũ khí. Thấy Di Giai lon ton chạy đến bên cạnh, Thẩm Môn đưa cho cô cây kiếm vừa cướp được, Tình Tình thấy cảnh này, hận đến đỏ mắt.


"Đúng là chỉ dựa vào nhan sắc." Cô ả lầm bầm.


"Cho tôi hả?" Di Giai vui vẻ ngắm nhìn.


"Trủy thủ quá ngắn, đôi khi có chút không tiện, dùng kiếm tốt hơn." Thẩm Môn nói.


"Cảm ơn." Di Giai không khách sáo nhận lấy.


Tiêu Kiệt đánh giá mấy cây vũ khí, nhìn về phía Thẩm Môn:"Mấy cây vũ khí này rõ ràng đã được chế tác bằng kỹ năng game, không phải do con người tự rèn."


Điểm khác biệt giữa chúng chính là sát thương, nếu là do người chơi tự rèn thì số sát thương sẽ không được cao như dùng kỹ năng game để chế tác.


Mà hiện giờ gặp được loại vũ khí tinh xảo ở khu này, cũng có nghĩa là có người vượt cấp như bọn họ ở đây.


Thẩm Môn không nói, chỉ cười nhạt nhìn về phương xa.


Cả bọn tiếp tục lên đường, Thẩm Môn đã quyết định sẽ xây nhà tại vùng đồi trọc lúc nãy, nhưng khi nhìn thấy khu vực này, Tình Tình với kinh nghiệm lão làng đã la lên kinh hãi:"Không thể ở! Đây là khu vực của quái cấp 65."


Cấp của đám Tiêu Kiệt dù cao cũng chỉ mới hơn 50, để đối mặt với quái cấp 65 thì có phần quá sức. Thẩm Môn liếc Di Giai, thấy cô gật gật đầu, anh liền quay ra nói với những người khác:"Vậy mọi người tìm nơi khác ở tạm đi, chúng ta sẽ tập hợp sau, tôi muốn tranh thủ chỗ này luyện cấp một chút."


Đối với năng lực của Thẩm Môn, không ai nảy sinh nghi ngờ, bọn họ cứ thế tách nhau ra nhưng không quá xa, vì ngay gần đó cũng có một khu trống của quái cấp 40.


Tình Tình dọn gỗ ra xây nhà, thấy Di Giai không đi theo bọn họ mà vẫn ở ngọn đồi kia thì chợt nghĩ tới một khả năng, đó là Di Giai đã ôm đùi Thẩm Môn thành công rồi! Có khi bây giờ mối quan hệ của họ còn là... ! Trí tưởng tượng bay cao bay xa.


"Giờ chúng ta xây nhà phải không?" Nhìn xung quanh đánh giá địa hình, cũng thấy bọn Tiêu Kiệt đã dừng lại ở phía xa, Di Giai quay đầu hỏi Thẩm Môn.


"Chưa." Anh chậm rãi đi xuống núi, cô thấy vậy khẽ than một tiếng, cũng vội đuổi theo.


"Đi đâu thế?"


"Chơi."


Thực ra nếu nhìn kỹ, khu vực này có rất nhiều cây cỏ nhỏ, chỉ có điều chúng mọc rất thấp, cũng không xanh tươi mơn mởn, trái lại như sắp chết khô vậy, màu sắc của nó hòa với màu đất khiến ta nghĩ nơi đây là đồi trọc. Mặt trời thì luôn lẩn trốn sau những đám mây, đi cả ngày trời cũng không thấy được một tia nắng.


Di Giai nhàm chán đưa chân đá con robot hỏng dưới chân, phần sắt gỉ trên người nó lập tức gãy nát, cô thở dài, sắt thì nhiều đấy nhưng lại không dùng được, uổng phí quá.


"Yên Mộc. Lại đây xem." Đột nhiên Thẩm Môn đi ở phía trước hô lên, Di Giai vội chạy lại, chỉ thấy một con robot cực lớn đang nằm ngay đơ giữa một vùng đất hoang tàn, so với bề mặt họ đang đứng thì khu vực này sâu hơn một chút.


"Boss à?" Di Giai liếm môi có chút căng thẳng. To thế này, chắc cũng bằng con Titan khổng lồ mà cô gặp ở thế giới nhiệm vụ trước kia rồi.


Thẩm Môn nhìn kỹ, lắc đầu:"Không. Nó hỏng rồi." nói xong liền nhảy xuống xem xét.


"Nè!" Thẻ tím dạo này vốn im hơi lặng tiếng lúc này đột nhiên kêu lên, Di Giai giật mình, trượt chân suýt ngã.


Thẩm Môn thấy một chút đất đá trượt xuống, ngửa cổ lên nhìn. Di Giai đưa tay lên miệng thành hình chiếc loa, nói xuống:"Anh cẩn thận đó! Tôi ở đây đợi."


Anh gật đầu, bắt đầu nghiên cứu con robot khổng lồ.


"Mi làm sao vậy?" Di Giai lôi thẻ tím ra khỏi người, nhíu mày đánh giá nó.


"Nhà chúng ta vừa mở một sự kiện, là để chào mừng một nhóm người từ khu khác tới. Sự kiện này vừa làm nhiệm vụ vừa có thể nhận được quà tặng. Ngươi có muốn báo danh không?"


"Nói cụ thể một chút nghe thử." Nếu ở tòa nhà cũ, giàu đến điên rồi thì chút quà này Di Giai chẳng để vào mắt, nhưng hiện giờ thời thế đổi thay, aizzz càng nghĩ càng sầu thảm. Cũng không biết thẻ đen sao rồi, liệu nó có nhận chủ nhân mới, xóa hết tiền của cô đi rồi không nữa.


"Đại khái vẫn là vào thế giới làm nhiệm vụ, chỉ khác là sẽ có rất nhiều người xem truyền hình trực tiếp ở bên ngoài, quan sát những gì ngươi làm, bọn họ thấy ngươi diễn tốt, diễn đạt, hợp với nội dung liền tặng quà cho ngươi. Hoặc là yêu cầu, thử thách ngươi làm việc gì đó, nếu ngươi vượt qua sẽ được một phần quà tương xứng. Những người đăng ký tham gia, mỗi người 1 kênh phát sóng, nếu ngươi diễn chán, người ta liền chuyển kênh khác xem. Ai được danh hiệu Top quà tặng sẽ được chủ hệ thống tưởng thêm, không được cũng không sao, quà tặng đều chuyển về tiền vàng. Giá trị quy đổi ra cực cao nha!"


Nghe thẻ tím nói câu cuối, Di Giai có chút động tâm, tiền trên người cô quả thật không nhiều, trước kia sống xa hoa tiêu sài hoang phí quen rồi, hiện tại ít tiền như vậy liền thấy trong lòng bực bội khó chịu. Tính tình biến hư rồi!


"Sao nào? Đăng ký không?"


"Hiện tại có bao nhiêu người đăng ký rồi?"


"Thông tin này bị bảo mật, ta không xem được."


Di Giai đảo mắt, dù sao cũng không mất gì, cứ đăng ký bừa, nhỡ đâu được kẻ nào hào phóng tặng cho mấy món, lại có thêm được ít tiền.


"Ngươi đăng ký làm đơn hay làm đôi?" Thẻ tím hỏi.


"Còn có làm đôi?" Di Giai lườm nó, sao ban nãy ngươi không nói?


"Hừ. Nhiệm vụ cũng có nhiệm vụ đơn, đôi và nhiệm vụ nhóm mà. Đừng quên chúng ta vẫn còn 1 tên lười biếng ở nhà đó!"


Được nó nhắc nhở cô mới nhớ ra đúng là có một tên ăn bám ở nhà, nhất thời phân vân. Nếu mình cô cực khổ lấy quà về, hắn dùng chung thẻ không biết quý trọng mà tiêu hết thì tính sao? Tốt nhất lôi hắn theo, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.


"Đôi."


"Được nha. Ta sẽ đăng ký cho ngươi, chúc may mắn! Ta thấy người thực sự có tiềm năng!"


Di Giai mặt vô cảm nhét thẻ vào người, cùng lúc đó Thẩm Môn đã trèo lên, đi đến bên cạnh cô:"Xem ra khu vực này quái phần lớn là người máy, chúng ta đi lâu như vậy nhưng vẫn không thấy sinh vật sống nào."


"Nếu là người máy, vũ khí sắt tấn công nó cũng không hữu dụng lắm đâu."


"Không sai. Chỉ sợ ở đây sắt đối với người chơi là một món vô dụng."


"Vậy mà bọn người ban nãy còn bắt chúng ta nộp phí cao như vậy!" Di Giai giả bộ tức giận, im lặng một chút lại hỏi:"Vũ khí sắt tấn công không mấy hiệu quả, chúng ta phải làm sao mới đánh lại được robot?"


Thẩm Môn lắc đầu:"Đi hỏi thăm xem."


Dọc theo đường mòn vào thị trấn, nơi đây sầm uất ồn ào, đường cái rộng lớn giống như kinh thành của một chiều đại cổ, đâu đâu cũng có thể thấy cảnh tượng người chơi trao đổi hàng hóa. Di Giai liếc thấy có người đổi cá lấy rau củ, hơi nhướng mày:"Không lẽ kia là của đồ khu chúng ta?"


Thẩm Môn không thèm nhìn, đi thẳng về một hướng, cô nhìn bóng lưng Thẩm Môn, xoay người không đi theo anh ta nữa, tự nhủ phải tìm hiểu rõ thành này, nếu yên bình thì sẽ xây nhà ở đây hưởng thụ cuộc sống đến khi nguyên chủ hài lòng mà trở lại.


"Cô nương, cái vòng tay trên tay cô có muốn đổi không?"


Đột nhiên một thanh niên cùng một cô gái đi đến bên cạnh cô, người thanh niên gãi đầu ngượng ngùng hỏi.


Di Giai nhìn xuống cổ tay, ở đó có chiếc vòng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.