(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 4



Người kia sửng sốt, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:"Cô chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"


Đối với sự kiện xảy ra trong tương lai, Di Giai khá chắc chắn, việc này Hạo Nhiên từng kể với nguyên chủ, nhưng là may mắn phát hiện sớm, chưa gây to chuyện:"100%. Việc này giúp được anh chứ?"


Tạ Hiển hơi nhướn mày, nâng một tách cà phê lên nhấp:"Tôi sẽ đưa đi lên kiểm tra, nếu đúng như những gì cô nói, tôi sẽ đồng ý điều kiện cô đưa ra. Hơn nữa về sau sẽ còn qua lại." Là một cổ đông lớn của công ty, Tạ Hiển biết việc này nếu lợi dụng tốt sẽ đạt được những gì, lòng anh nóng lên, muốn lập tức đi kiểm nghiệm.


Di Giai mỉm cười đủ tiêu chuẩn:"Không làm phiền ngài nữa, tôi có việc rồi, đi trước."


Tạ Hiển nhìn theo bóng cô gái lả lướt rời khỏi, ánh mắt trầm xuống, gọi người yêu cầu điều tra thông tin của cô, rồi cũng xoay người rời đi.


Di Giai buổi tối làm việc buổi sáng đi học, tất cả đều làm cô kiệt sức, đầu đau nhức, trong đầu cô chỉ nghĩ tới khi làm xong không biết kiếm được bao nhiêu tiền, đủ mua sô pha không. Tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên, cô sống không còn gì luyến tiếc vật vờ xuống nhà ăn.


"Bịch"


Cô đâm dính một người, ngã dập mông, người kia lui lại vài bước. Di Giai hết sức uể oải đứng lên:" thật xin lỗi, tôi hơi choáng."


Hạo Nhiên đỡ cô:"Cậu không sao chứ?"


...


...


!!... Hạo Nhiên


Tôi vốn dĩ là khá ổn !


Cuối cùng ngày này cũng tới. Nhìn ánh mắt lo lắng của Hạo Nhiên, Di Giai thấy đầu ong lên, càng đau đớn. Không xong, chẳng lẽ bệnh rồi.


"Để tôi đưa cậu đi vào phòng y tế."


Di Giai yếu ớt gật đầu, được Hạo Nhiên dìu đi trước ánh mắt hâm mộ của toàn bộ người dưới nhà ăn.


Cô sốt.


Hạo Nhiên nghỉ cả chiều ở bên chăm sóc cô, đến khi chuông tan học vang lên, khí sắc cô đã tốt hơn nhiều, cười nhạt:"Cảm ơn cậu."


Hạo Nhiên xua tay:"Không có gì. Mọi người đều là bạn bè. Hơn nữa ban nãy trông cậu còn nhợt nhạt không muốn sống, làm tôi sợ chết khiếp." Nói xong còn len lén nhìn Di Giai.


Di Giai không có cảm xúc gì với người về sau sẽ giết nguyên chủ. Nói cho cùng sự việc cũng không phải Hạo Nhiên cố ý giết cô, anh ta chỉ là cặn bã.


"Lưu lại thông tin cá nhân đi, có gì chúng ta liên lạc?" Thấy Di Giai im lặng, Hạo Nhiên đề nghị.


"Không cần." Theo như cô tính toán, sẽ rất mau hoàn thành nhiệm vụ này, không cần thiết đi theo cốt truyện là phải quen hắn ta.


Hạo Nhiên hơi thất vọng, theo đó là một chút hứng thú, cô gái này thật thú vị, bao nhiêu người muốn theo đuổi anh, người này lại thật lạnh nhạt.


Nếu Di Giai biết suy nghĩ của anh ta chắc chắn lắc đến rụng đầu: không. Tôi tuyệt đối không hề thú vị.


Rời khỏi trường, bắt taxi cắt đuôi Hạo Nhiên, Di Giai nhận được cuộc điện thoại của Tạ Hiển, giọng anh trầm tính nhưng không giấu được vẻ phấn khởi:"Gặp nhau ở đâu?"


Di Giai vẫn còn rất mệt, nghĩ mai là chủ nhật, tùy tiện hẹn lịch, vứt điện thoại một bên, nhắm mắt.


Tạ Hiển cầm điện thoại đã bị ngắt kết nối. Tay gõ gõ lên bàn trầm tư. Theo như điều tra, Phạm Di vốn là một cô gái rụt rè, trầm tính, ham học như một con mọt sách, rất ít bạn bè. Ba mẹ cô ở nước ngoài định cư cùng con trai, có vẻ không quan tâm Phạm Di lắm. Thông tin điều tra được vô cùng đơn giản nhưng anh cảm thấy không chỉ như vậy.


Sự tự tin toát lên từ trên người cô không phải một sớm một chiều có thể có, anh đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, từng ánh mắt lơ lãng, cử chỉ của đối phương anh đều thu vào mắt. Người ngày ấy ngồi đối diện anh vô cùng tùy tiện, không vì nơi sang quý đông người mà mất tự nhiên, cách cầm dĩa ăn bánh ngọt cũng vô cùng đúng tư thế, như một tiểu thư khuê các nhà giàu được luyện tập từ bé, theo như thông tin điều tra được thì không thể nào. Xem ra cô gái này ẩn giấu khá nhiều bí mật.


Gần trưa Di Giai tỉnh dậy, ngáp ngáp trang điểm đi tới chỗ hẹn, cảm thấy thật là công việc trong công việc, bận quá. Muốn về nhà nghỉ ngơi.


Tạ Hiển nhìn cô gái ngồi đối diện, vẫn dáng vẻ lười biếng đó, nhưng ánh mắt linh hoạt trong sáng, tuyệt đối không phải người ngu ngốc. Anh đưa Menu cho cô rồi tùy tiện điểm mấy món.


Thức ăn được mang ra, hai người vừa ăn vừa tán gẫu, Tạ Hiển bâng quơ hỏi:"Cô có thù oán với Hạo Phát?"


"Tôi có thù với con trai ông ta."


"Hạo Nhiên?" Tạ Hiển sửng sốt một lát,"Con người anh ta không tệ."


"Tương lai anh ta sẽ làm điều tồi tệ."


"Cô còn biết xem bói?" Tạ Hiển hứng thú hỏi," đừng nói cũng vì thế mà cô biết việc kia." Tại sao cô biết về loại thuốc còn chưa đưa ra thị trường đó, anh còn tò mò.


"Cũng có thể coi là vậy." Di Giai cẩn thận cắt thịt.


Tạ Hiển dõi mắt theo ngón tay cầm dao của cô, lơ đãng hỏi:"Vậy cô xem cho tôi một quẻ, tương lai tôi thế nào?"


Di Giai không buồn ngẩng đầu lên:"Lật đổ Hạo Phát, lên làm chủ tịch."


Anh sửng sốt, rồi bật cười thành tiếng, vui vẻ nhìn cô:"Đúng là gì cũng dám nói."


Di Giai nhớ Hạo Nhiên từng kể về Tạ Hiển với giọng điệu chán ghét, lúc nào cũng nhắm đến ghế chủ tịch của ba anh ta, tuy nhiên đến lúc Phạm Di chết, Tạ Hiển vẫn chưa làm được. Đời này có cô giúp sức, lại nhớ giọng điệu hôm qua trong điện thoại của anh, không có gì thay đổi thì sẽ như cô nói.


"Tôi nghe nói cô đang làm ăn, có gì khó khăn gì cần giúp đỡ không?"


"Không, nhưng có chuyện khác. Tìm giúp tôi một người tên Ngận Tình, cỡ 17 tuổi, ở thành phố Z, đặc điểm nhận dạng dưới lông mày có 1 nốt ruồi." Có vẻ như chưa đến lúc vai cô ta lên sàn, Di Giai tìm mãi nhưng không thấy bóng dáng cô ta, cô chỉ muốn mau tìm được người rồi giải quyết nhanh gọn, không muốn bị động theo tình tiết câu truyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.