[Phần 2] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 216: NÓI CHUYỆN BẰNG MIỆNG, ĐÁNH NGƯỜI BẰNG NẮM ĐẤM



Sao anh biết?" Trì Nguyệt nhìn anh.

Thím Lý nói." Kiều Đông Dương nói xong liền kéo cô đi ra ngoài: "Phải bôi thuốc chứ. Em đi theo tôi."

Trì Nguyệt rụt tay về: "Không cần!"

Khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm lại, lườm cô: "Em muốn chiến tranh lạnh với tôi thì cũng không cần để ngón tay bị thương chứ?"

Ha! Lần này hay rồi!

Trì Nguyệt nghiến răng nhìn anh.

"Anh nói rõ đi, rốt cuộc là ai đang chiến tranh lạnh hả?"

Kiều Đông Dương khó chịu nhìn cô: "Không phải em không thích thái độ của tôi với Đổng San sao?"

"Sao có thể? Rõ ràng anh không thích tôi quan tâm đến chuyện gia đình anh, không thích tôi quan tâm đến chuyện riêng của anh! Kiều Đông Dương, là anh đang giận tôi, sao anh lại đổ cho tôi chứ?"

"Em không giận tôi sao?"

"... Là anh đang giận tôi chứ, anh Kiều."

"Nếu em không giận tôi thì sao em không nói chuyện với tôi?"


"Anh không nói câu nào thì tôi nói chuyện với ai?"

"Tôi không nói chuyện với em, em không biết chủ động nói chuyện với tôi à?"

Trì Nguyệt giật mình, đúng là lần này cô chủ quan cho rằng Kiều Đông Dương đang tức giận, hóa ra Kiều Đông Dương cũng có suy nghĩ giống hệt cô...

Đây là hiểu lầm à?

Trì Nguyệt vẫn cảm thấy không chấp nhận nổi.

"Chắc chắn anh đã suy nghĩ rõ ràng nên mới đến đây làm hòa."

Kiều Đông Dương hừ lạnh, nắm chặt tay cô: "Có ai không biết tính cách nhỏ nhen của em chứ. Rõ ràng em đã suy nghĩ rõ ràng, cố ý nói chuyện với Thiên Miêu để thu hút sự chú ý của tôi... Nếu không, sao hai hôm nay em lại không để ý đến nó?"

Hả?

Trì Nguyệt đột nhiên nhận ra một vấn đề.

"Sao anh biết tôi nói chuyện với Thiên Miêu?"

Kiều Đông Dương cười như không cười nhìn cô: "Người máy của tôi, sao tôi lại không biết?"


"Nhưng Thiên Miêu nói nó không biết anh."

"Tôi biết nó là được! Em dùng chân để nói chuyện à? Đi nhanh lên!" Kiều Đông Dương thấy cô lề mà lề mề thì dứt khoát bế cô lên, sải bước đi xuống lầu. Cơ thể đột nhiên bay bổng lên giữa trời khiến Trì Nguyệt hơi ngơ ngác, mãi sau mới phản ứng kịp.

"Này, anh làm gì đấy?"

"Bôi thuốc cho em."

"Anh thả tôi xuống, tôi có thể tự đi."

Kiều Đông Dương dịu dàng nhìn cô: "Không thả."

"Thím Lý đang ở dưới lầu." Trì Nguyệt xấu hổ, không quen việc thân thiết trước mặt người khác.

"Vậy em hôn tôi đi." Kiều Đông Dương bắt đầu đòi hỏi.

"... Không hôn." Trì Nguyệt tức giận nói, đột nhiên ôm lấy cổ anh, hôn chụt lên má anh: "Bây giờ được chưa?"

"Em hôn thêm cái nữa đi."

"Tại sao?"

"Phải lấy lãi chứ."

".. »

Trì Nguyệt trợn to mắt, không để ý đến anh nữa.


Kiều Đông Dương liếc nhìn cô, sải bước đi xuống cầu thang rồi thả cô xuống, anh đột nhiên nói: "Ngày mai chúng ta về Nguyệt Lượng Ổ."

"Hả?"

Niềm vui đến quá đột ngột.

Trì Nguyệt quay sang nhìn anh: "Anh giải quyết xong chuyện ở đây rồi sao?"

"Vẫn chưa."

"Vậy đột nhiên quay về làm gì?"

"Nguyệt Lượng Ổ xảy ra chuyện." Giọng nói Kiều Đông Dương thản nhiên, không nghe ra vui buồn: "Có người kích động người dân làm loạn, ngăn cản tổ dự án đi thăm dò địa chất, còn lên mạng chỉ trích tổ dự án Nguyệt Lượng Ố, nói bọn họ phá hỏng địa chất..."

Còn có việc này sao?

Trì Nguyệt giật mình: "Sao lại như vậy?"

Kiều Đông Dương im lặng một lúc.

"Có nhiều việc trông giống như đột nhiên xảy ra, nhưng đều có nguyên nhân cả."

Trì Nguyệt suy nghĩ: "Có phải người dân muốn được bồi thường nhiều hơn nên cố ý gây chuyện không?"
"Phải đến xem mới biết được."

Kiều Đông Dương kéo cô ngồi xuống ghế sofa, anh đi tìm hộp thuốc rồi ngồi xổm xuống, chăm chú xử lý vết bỏng cho cô, một lúc sau anh còn nói thêm: "Tôi thật lòng muốn làm một vài việc cho địa phương, không ngờ lại gây ra nhiều rắc rối như vậy."

Trì Nguyệt không nói câu nào.

Nguyên nhân chuyện này đều do cô mà ra.

Kiều Đông Dương chỉ là một đứa con trai ngốc trong gia đình giàu có, nếu cô không khuyến khích anh, sao anh lại đến Nguyệt Lượng Ổ làm một dự án lớn như vậy? Anh lại là người có tính cách quái gở, có khi nào anh thấy khó chịu rồi sẽ không làm nữa không...

Khoản tiền đầu tư giai đoạn đầu rất lớn, nhưng anh cũng không tổn thất quá nhiều.

Đối với Nguyệt Lượng Ổ, có lẽ rất khó gặp được cơ hội thế này.

Trì Nguyệt cụp mắt nói: "Anh giao việc này cho tôi giải quyết đi."
"Em?" Kiều Đông Dương bật cười: "Em là một cô gái, còn định đi đánh nhau với người ta à?"

Trì Nguyệt nhìn anh: "Tôi có thể giải quyết được. Anh tin tôi đi."

Kiều Đông Dương biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, kéo tay cô đặt lên đùi mình: "Em yên tâm đi, đội ngũ của chúng ta phù hợp hơn em. Em là dân địa phương, không nên xảy ra mâu thuẫn với người ở đó."

"Hừ! Cho tôi ba ngày, tôi sẽ điều tra rõ ràng."

Ba ngày?

"Được." Kiều Đông Dương suy nghĩ rồi nói: "Nhưng tôi có một điều kiện."

"Anh nói đi."

"Nói em yêu tôi."

Kiều Đông Dương nhìn thẳng vào mắt Trì Nguyệt, trên mặt anh không có ý cười, dường như anh đã muốn nói câu này rất lâu rồi. Anh muốn thăm dò trái tim cô, hoặc muốn nhận được một sự ủng hộ để tiếp tục cố gắng làm chuyện này, ánh mắt anh nóng bỏng và kiên quyết, không cho có cơ hội né tránh.
"Đau tay..." Trì Nguyệt nói.

"Nói chuyện bằng miệng."

Trì Nguyệt nhẹ nhàng nắm chặt tay anh, ra hiệu anh đưa tai lại đây.

Kiều Đông Dương không chịu: "Cứ nói thế này đi. Tôi nghe được."

"Không được thì thầm à?" Trì Nguyệt khẽ cười, kéo tay anh để anh nghiêng người qua, lớn tiếng nói vào tai anh: "... Tôi yêu anh."

Kiều Đông Dương: "Yêu ai? Không nghe rõ."

Trì Nguyệt trợn mắt: "Yêu anh được chưa?"

"Tôi là ai?"

"Kiều Đông Dương, được chưa?"

Người nào đó mỉm cười vui vẻ vì đã được như ý, tiếp tục bôi thuốc cho cô, đến khi xử lý xong vết bỏng trên ngón tay, anh mới buông tay cô ra: "Đừng chạm vào nước."

Trì Nguyệt nói cảm ơn, vịn vai anh đứng dậy rồi đột nhiên quay sang mỉm cười đắc ý: "Đúng rồi, vừa nãy tôi chỉ dỗ anh vui thôi, muốn nghe tôi nói yêu anh sao? Đợi được 60 điểm rồi nói sau nhé, học sinh cá biệt!"
Cô mỉm cười vui vẻ, chạy lên lầu.

"Này!" Kiều Đông Dương đứng nguyên tại chỗ, vừa bực mình vừa buồn cười, anh nói to: "Trì Nguyệt, em có biết tôi ghét nhất người khác gọi tôi là học tra không? Em tưởng năm đó tôi trà trộn vào đám học sinh cá biệt dễ lắm à? Em có biết tôi chịu khổ như vậy là để đến khi gặp được em, em sẽ cảm thấy mình tốt hơn tôi không! Đồ vô lương tâm!"

Trì Nguyệt đã chạy lên lầu, cô đóng cửa phòng, nằm trên giường cười ha ha.

Hai người quay về Cát Khâu, khi đến Nguyệt Lượng Ổ đã là lúc hoàng hôn.

Tổ dự án đang chuẩn bị xây dựng chỗ ở tạm thời, rất nhiều vật liệu được xếp trên mặt cát, còn chưa bắt đầu xây dựng.

Du Vinh thấy xe ô tô của Kiều Đông Dương chạy vào trong khu Ủy ban, vui vẻ chạy như bay ra mở cửa xe cho anh cứ như đã gặp được vị cứu tinh.
"Kiều tổng, anh đã về rồi..."

"Đi vào rồi nói." Kiều Đông Dương bước xuống xe, mới đi được hai bước đã quay lại, chìa tay về phía Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt ngơ ngác, Du Vinh cũng ngạc nhiên.

Lúc hai người rời khỏi Nguyệt Lượng Ổ, mối quan hệ vẫn chưa thân thiết như vậy.

Trong mấy ngày ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì?

Du Vinh nghi ngờ nhưng không dám nói câu nào.

Trì Nguyệt thoải mái đặt tay vào tay Kiều Đông Dương, bước xuống xe: "Cảm ơn Kiều tổng."

Kiều Đông Dương không thèm so đo với cô mà đi thẳng vào trong văn phòng Ủy ban.

Hôm nay anh ăn mặc rất đơn giản, sắc mặt nghiêm nghị hơn thường ngày, nhưng Trì Nguyệt lại cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc thế này rất nam tính. Dù anh đang cau mày cũng khiến người ta cảm thấy rất yên tâm...

Trì Nguyệt ngồi uống nước trong văn phòng, vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa nhìn tên phá của Kiều Đông Dương.
"Những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều là chuyện nhỏ."

"Vấn đề là bọn họ đòi hỏi quá nhiều..."

Du Vinh đưa tập tài liệu lên.

"Tôi đã tìm hiểu sơ qua, người dân có hai yêu cầu. Một là vấn đề tái định cư, bọn họ không muốn xây nhà tái định cư ở trấn trên, cho rằng trấn Vạn Lý có nhiều bão cát, môi trường sống quá kém, nếu bị dự án Nguyệt Lượng Ô làm ảnh hưởng đến môi trường, có lẽ qua mấy năm nữa trấn trên sẽ bị gió cát chôn vùi, có cho nhà cũng vô dụng... Hai là vấn đề bồi thường, trước đó chúng tôi đã cố ý tiết lộ đôi chút muốn tìm hiểu phản ứng của người dân, thế nhưng số tiền bọn họ yêu cầu bồi thường cao hơn phương án do chúng ta đề xuất ra quá nhiều..."

Kiều Đông Dương nhíu mày: "Bây giờ thế nào rồi? Chính xác thì chúng ta đã làm những gì?"
Du Vinh: "Các đồng chí trong huyện và xã đã lần lượt cử người xuống thôn làm công tác tư tưởng. Vẫn có một vài người dân hiểu chuyện, bọn họ ủng hộ công việc của chúng ta, cũng bằng lòng với chính sách phá dỡ, nhưng... bọn họ không dám chống lại đám đông..."

Không dám?

Thú vị thật.

Kiều Đông Dương: "Là ai đang cầm đầu gây chuyện? Đã điều tra rõ ràng chưa?"

"Đã điều tra rõ ràng rồi." Du Vinh lấy sơ yếu lí lịch của hai người trong túi tài liệu đặt trước mặt Kiều Đông Dương: "Đây là hai anh em ruột ở thôn Hoành Phong, là mấy tên du côn nổi tiếng ngang ngược, thô bạo... Người dân đều sợ bọn chúng."

"Chỉ là hai tên lưu manh mà không làm gì được bọn chúng à?"

"Cũng không phải không có cách giải quyết, có điều..." Du Vinh liếc nhìn Trì Nguyệt, khẽ nói: "Chính sách vô cùng rõ ràng, tốt nhất nên bàn bạc giải quyết, không thể ép buộc... Hơn nữa, bây giờ bọn chúng đã kích động rất nhiều người, pháp luật không trách người dân, vì vậy việc này khá rắc rối."
"Bắt giặc phải bắt vua trước!" Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương, đột nhiên nói xen vào: "Tôi đi tìm bọn họ."

Du Vinh hoảng sợ: "Trợ lý Trì, cô đừng đến đó, hai người kia không phải hạng người có thể nói lý."

"Tôi biết." Trì Nguyệt hừ lạnh: "Cũng vì khi còn bé thích ngang ngược vô lý nên đã bị tôi đánh rất nhiều lần. Nhiều năm không đánh bọn họ, xem ra lại ngứa da rồi!"

Du Vinh hoảng sợ trợn to mắt.

Kiều Đông Dương ngơ ngác, cũng tỏ vẻ "vợ tôi thật trâu bò".

"Tôi đi với em, nếu em không đánh lại được, tôi sẽ đánh giúp em." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.