[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 242: TIÊN SINH



Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Tiết Thần giúp Lâu Khánh Vân tắm xong, Lâu Khánh Vân thay bộ thường phục rộng thùng thình, đầu tóc rối tung ngồi trước bàn trang điểm của nàng để Tiết Thần lau khô tóc cho hắn. Lâu Khánh Vân đem sự tình phát sinh mấy ngày này kể cho Tiết Thần, phát giác Tiết Thần cũng không thật kinh ngạc bèn cười nói: “Ta biết những việc này Nghiêm Lạc Đông đã sớm báo cho nàng, nhưng ta vẫn muốn thuật lại cho nàng nghe một chút.  Nghiêm Lạc Đông nói phần của ông ấy, còn ta kể lại phần của ta, đúng hay không?”

Tiết Thần chỉ cười không nói, động tác trên tay càng thêm tỉ mỉ ôn nhu, Lâu Khánh Vân nói tiếp: “Còn có chuyện này, ta và Thái Tử đã có kế hoạch tiếp theo. Thái Tử đoán không sai -- Nhị Hoàng tử quả nhiên sai Lý Đạt đi bắt Hà Nguyên Cừ, muốn ở trên người hắn dò ra điểm tin tức gì hữu dụng. Thái Tử phái người tới trước Lý Đạt một bước gϊếŧ chết Hà Nguyên Cừ. Đến lúc đó, Lý Đạt không bắt được người đem về, sẽ rất khó giải thích cho Nhị Hoàng tử.”


Lâu Khánh Vân nói làm Tiết Thần hơi chút dừng động tác trên tay, nhìn hình ảnh Lâu Khánh Vân trong gương, nghi hoặc nói: “Các vị là muốn . . .”

Thanh âm của nàng dừng một chút, Lâu Khánh Vân ở trong gương làm mặt quỷ với nàng, dùng ánh mắt cổ vũ nàng tiếp tục nói. Tiết Thần nhìn chằm chằm Lâu Khánh Vân, chậm rãi mở miệng: “Các vị là muốn trừ bỏ Lý Đạt hay là thu phục Lý Đạt?”

Lâu Khánh Vân hơi mỉm cười, cầm lấy khăn vải bông còn trong tay Tiết Thần rồi hỏi: “Nàng cảm thấy thế nào?”

Tiết Thần ngẫm nghĩ rồi nói: “Dĩ nhiên là thu phục. Bên trong kinh thành, gϊếŧ mấy tên đạo tặc thì không có ai hơi đâu truy cứu, nhưng nếu gϊếŧ một thế tử thì chưa chắc không bị người phát hiện. Ta cảm thấy, thu phục tốt hơn so với gϊếŧ đi.”

Lâu Khánh Vân ở trong gương cười nhìn nàng, một cái quơ tay liền chuyển Tiết Thần ngồi vào trong lòng mình: “Ta thấy nàng đúng là Gia Cát tiên sinh, nhưng học đồ còn muốn nhờ tiên sinh chỉ giáo, nếu muốn thu phục thì nên làm như thế nào? Lý Đạt là thế tử của Trung Nghĩa Công, mà Trung Nghĩa Công là thông gia với Hữu tướng, đây cũng không phải là một nhân vật dễ thu phục.”


Tiết Thần bị Lâu Khánh Vân ôm vòng eo, đành phải ôm cổ phu quân ngửa đầu nhìn, đột nhiên xì một tiếng bật cười. Lâu Khánh Vân thấy nàng cười, ôm càng chặt hỏi: “Đang hỏi ý kiến nàng đấy, nàng cười cái gì?”

“Đột nhiên cảm giác chúng ta giống như nhân vật trong kịch xướng đấy nhỉ, là kịch bản có nam chính chuyên làm chuyện xấu kết hợp với nữ chính hư hỏng, không đòi hỏi nữ chính "trung hiếu nhân nghĩa" mà ngược lại xúi nàng ta "lập mưu tính kế".” Tiết Thần bị tình trạng của chính mình hiện giờ làm cho tức cười.

Lâu Khánh Vân nhìn nàng cười cực kỳ xán lạn trong lòng cũng thoải mái, đột nhiên buông lỏng cánh tay. Tiết Thần bị ngửa ra sau, Lâu Khánh Vân cũng cúi người theo, dùng cánh tay đỡ lưng Tiết Thần. Tư thái mặt dán mặt của hai người vô cùng thân mật, gã nào đó cắn xuống môi đỏ khiến tiểu hồ ly tinh quẫn bách, sau đó dùng thanh âm khàn khàn nói: “Nàng nói ta là ai thì ta thành người đó, nàng là nữ nhân hư hỏng thì ta chính là nam nhân hư thân, dù sao hai ta phải là "trời sinh một đôi".”


Tiết Thần ôm cổ Lâu Khánh Vân, bị chàng ta đè ở trên đùi không thể động đậy, lại bị bức bách nghe xong lời âu yếm buồn nôn như vậy, gương mặt đã sớm đỏ rực, hơi cựa quậy nói: “Đừng đè nặng hài tử, ngồi lên đi nào.”

Lâu Khánh Vân lúc này mới kéo nàng lên, tiếp tục để nàng dựa vào trong lòng ngực. Tiết Thần ổn định tâm tình một phen rồi tiếp tục đề tài: “Thật ra theo ý ta, muốn thu phục Lý Đạt cũng không khó khăn lắm. Lý Đạt tuy là hậu nhân thế gia, nhìn như không thiếu vàng bạc không thiếu thân phận; nhưng trên thực tế, thân phận như vậy mới là kẻ thiếu vàng bạc nhất, thiếu thân phận nhất . . . Đúng thế, thay vì nói là thiếu thân phận, phải dùng cách nói chính xác hơn là thiếu chỗ dựa -- mấy năm nay Trung Nghĩa Công cũng không làm ra chiến tích gì kiệt xuất, hiện giờ sức khỏe ông ta lại không tốt phải gấp gáp đem Lý Đạt từ quan ngoại trở về, có thể thấy được tình thế của Trung Nghĩa Công phủ thật kham ưu. Lý Đạt sở dĩ sẽ giúp Nhị Hoàng tử làm việc, tất nhiên cũng vì muốn chống đỡ cho Trung Nghĩa Công phủ. Người như vậy chỉ cần tìm đúng chỗ uy hiếp của hắn thì hắn tự nhiên sẽ chủ động dựa lại đây.”
Lâu Khánh Vân gật đầu: “Phương pháp này thật là tốt, nhưng chúng ta làm thế nào có thể bảo đảm, khi Lý Đạt chủ động dựa lại đây thì có đủ trung thành để có thể sử dụng được không?”

Tiết Thần cười cười, rũ mắt nói: “Chỉ cần hắn biết làm việc thì tốt rồi, cần hắn trung thành làm chi? Các vị đâu phải tính toán thật sự đề bạt hắn.”

Bị Tiết Thần vạch trần điểm này, Lâu Khánh Vân không khỏi mỉm cười: “Nàng cũng hiểu nhiều đấy nhỉ, sao nàng biết Thái Tử không muốn đề bạt hắn? Tốt xấu gì hắn cũng xuất thân thế gia, nếu thật có thể trung thành thì với Thái Tử mà nói, tuyệt không phải là chuyện xấu.”

Tiết Thần cười tủm tỉm nhìn Lâu Khánh Vân: “Trung hay bất trung là một chuyện, có khả năng làm việc hay không lại là mặt khác. Nếu ta là các vị, ta liền phái người đi quan ngoại điều tra hành vi của hắn lúc trước. Nếu thật là vì lý do sức khỏe của Trung Nghĩa Công không tốt hắn mới trở về, vậy tại sao hắn không lưu tại trong phủ hầu bệnh, ngược lại muốn cố gắng nhanh chóng lấy sự tín nhiệm của Nhị Hoàng tử? Hơn nữa còn to gan lớn mật muốn tính kế Thái Tử, hắn cũng không sợ chuyện này làm không thành thì gia tộc của hắn sẽ bị diệt môn sao? Mà các vị cho dù dùng hắn cũng không có nghĩa là hoàn toàn tin tưởng hắn, dùng hắn chỉ bởi vì . . . hắn hữu dụng mà thôi. Nhưng nếu muốn phát huy tác dụng  lớn nhất của hắn, nhất định phải điều tra rõ ràng để nắm trong tay tất cả con át chủ bài của hắn, không phải sao?”
Đời trước Lý Đạt có thể đi theo Nhị Hoàng tử khởi binh tạo phản, nếu chỉ bằng thế lực của Trung Nghĩa Công phủ, làm thế nào có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được hậu viện mạnh mẽ cho Nhị Hoàng tử? Tiết Thần đương nhiên không biết đời trước Lý Đạt làm gì, bất quá, thời điểm Nhị Hoàng tử khởi binh đúng là có một nửa binh lực đến từ cố hương của trắc phi nhà Lý Đạt -- -- Nam Cương, mà Tiết Thần sở dĩ hoài nghi Lý Đạt tham dự trong đó, bởi vì lúc trước không biết vì xui xẻo ra sao mà Lý Đạt bị gởi ra đóng giữ quan ngoại ngăn cản ngoại tộc, chính là Miêu Cương và Ngột Thuật, cho nên Tiết Thần có lý do tin tưởng, Lý Đạt căn bản không phải đơn thuần chỉ muốn trở lại kinh thành chấn hưng Trung Nghĩa Công phủ, mà là có mục đích khác càng cao xa hơn. Bất quá, tình thế hiện giờ có lợi rất lớn cho Thái Tử, bởi vì Hà Nguyên Cừ đã toi mạng, nên một đời này Hà Nguyên Cừ chưa kịp phát tích liền nhanh chóng bị bóp chết từ trong trứng nước. Đời trước Nhị Hoàng tử có hắn và Lý Đạt thì thật sự giống như hổ thêm cánh, hiện sớm gϊếŧ chết Hà Nguyên Cừ cũng coi như đã loại bỏ một địch thủ cường lực cho tương lai .
Đôi khi nhân sinh chính là như vậy, chiếm trước tiên cơ mới có thể khống chế được tương lai.

Đời trước Thái Tử mất đi tiên cơ này, bị Nhị Hoàng tử đè ép rất nhiều năm, lại để Nhị Hoàng tử được nghỉ ngơi dưỡng sức hợp đủ thực lực cùng Thái Tử đối địch; vì thế Nhị Hoàng tử càng tăng thêm sĩ khí, làm hắn sinh ra càng nhiều bất mãn với Thái Tử, cảm thấy chính mình có thể thay thế, do đó mới có việc khởi binh tạo phản sau này. Mà một đời này Nhị Hoàng tử gặp nạn, trong vòng mấy năm sợ khó có thể lại bò lên đầu Thái Tử, hiện giờ còn cắt bỏ luôn cánh chim hữu dụng nhất của hắn. Chỉ hy vọng trong tương lai, bá tánh của kinh thành có thể không cần trải qua tao ương khởi binh, được một cuộc sống thanh bình.

Tiết Thần vĩnh viễn chưa quên được không khí quỷ quyệt trong kinh khi tạo phản xảy ra, các bá tánh không dám ra phố, cửa hàng cơ nghiệp tất cả đều im lìm, ai cũng không dám xuất đầu trong thời khắc mấu chốt kia, quan phủ "trông gà hoá cuốc" bắt bớ vô tội vạ, bá tánh nhân tâm hoảng sợ, Tân Đế phải phí bao nhiêu nhân lực mới thắng được trận làm phản này, bọn họ từ Hoàng thành một đường gϊếŧ đến phố chính, máu chảy thành sông, tử thi khắp nơi, bao nhiêu phòng ốc bị phản quân thiêu hủy, bao nhiêu bá tánh vô tội gặp tai ương. Nếu một đời này bởi vì nàng trùng sinh mà bá tánh kinh thành có thể miễn được kiếp nạn kia, Tiết Thần sẽ không hề ngại ngần thay bá tánh kinh thành kéo xuống ngựa   tên Nhị Hoàng tử gây nên tai họa cho chúng sinh này.
Lâu Khánh Vân dường như thật sự nghe lọt tai những ý kiến của Tiết Thần, gật đầu nói: “Hai ngày nữa ta liền phái người đi tra. Chỉ là hiện giờ phải làm thế nào để Lý Đạt chủ động tới gần chúng ta, thay chúng ta làm việc?”

Tiết Thần từ trên đùi Lâu Khánh Vân  đứng lên, lấy khăn vải bông tiếp tục lau tóc cho phu quân: “Chàng và Thái Tử không phải đều biết phải làm như thế nào rồi sao? Gϊếŧ Hà Nguyên Cừ, khiến Lý Đạt ở trước mặt Nhị Hoàng tử càng thêm không dám ngẩng đầu, sau đó Thái Tử chỉ cần lén lút tỏ ý tốt, làm Nhị Hoàng tử hoài nghi hắn nên chèn ép hắn, còn sợ hắn không chủ động tới tìm các vị hay sao? Đưa mắt nhìn toàn bộ kinh thành, ngoại trừ Thái Tử còn ai có thể cứu người ở trong tay Nhị Hoàng tử?”

Ánh mắt đôi phu thê giao nhau trong gương, không tự chủ được liền nhìn nhau bật cười, không thể không nói, hai người thông minh nói chuyện luôn có cảm giác thật là ăn ý.
*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Tĩnh tỷ nhi sinh hạ một nhi tử, nặng sáu cân ba lượng, gương mặt nhỏ vừa sinh ra đã đỏ hồng, không giống Tuân ca nhi vừa sinh ra mặt nhăn dúm dó đã từng khiến Tiết Thần trộm oán giận ở trong lòng sao hài tử của mình quá xấu . . .

Tiêu thị đã đến Đường gia ngay ngày Tĩnh tỷ nhi lâm bồn, ngày hôm sau Tiết Thần hẹn với Tiết Tú cùng đi Đường gia thăm Tĩnh tỷ nhi.

Tĩnh tỷ nhi nằm ở cữ trên giường, mang đai buộc trán, sắc mặt có chút tái nhợt, bất quá tinh thần lại cực tốt, thấy Tiết Thần và Tiết Tú tiến vào còn có thể ngồi dậy vẫy tay chào các nàng. Dù sao việc tiếp đón khách nhân có Đường phu nhân và Tiêu thị hỗ trợ, nàng cũng chỉ gặp mặt các tỷ muội thân thiết mà thôi. Tiêu thị đưa Tiết Thần và Tiết Tú vào phòng, sau đó lại quầy quả ra ngoài tiếp đón khách nhân.
Tiết Thần hiện giờ không được ôm hài tử, Tiết Tú thì ôm hài nhi phấn nộn hôn hít lia lịa, chọc cho Tiết Thần trêu ghẹo nàng: “Tính tình tỷ lỗ mãng như vậy, đừng dọa sợ hài tử.”

Tiết Tú cười hắc hắc: “Dọa sao được, hắn còn chưa mở mắt nữa kìa.”

Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi đều bật cười, Tiết Thần hỏi Tĩnh tỷ nhi: “Cảm giác thế nào?”

Bắt đầu nói chuyện thì Tiết Tú cũng liền tự động thò qua, đặt hài tử bên cạnh Tĩnh tỷ nhi, sau đó ngồi ở mép giường cũng hỏi thăm Tĩnh tỷ nhi: “Nghe nói hôm qua lúc sinh sản có chút nguy hiểm?”

Tĩnh tỷ nhi gật đầu: “Phải, bị xuất huyết một chút, bất quá không có gì đại sự, mới đầu cứ tưởng xuất huyết hậu sản, sau mới biết vì xé rách mà xuất huyết, ngừng tốt rồi. Khiến các tỷ lo lắng.”

Tiết Thần nghe xong không khỏi trách: “Muội xem đó, ta kêu muội theo ta cùng luyện nhu thuật, muội cứ lười nhác.”
Tĩnh tỷ nhi có điểm ngượng ngùng: “Ai nha, mang cái bụng lớn như vậy, mỗi ngày ngay cả đi lại còn cảm thấy mệt. Mới đầu muội có luyện được mấy ngày, bất quá thật sự quá mệt mỏi. Người nào có thể kiên trì đến cùng thì thật khác hẳn với người thường.”

Lời này làm cho Tiết Tú phì cười: “Tĩnh tỷ nhi nói rất đúng! Thần tỷ nhi của chúng ta còn không phải "khác hẳn với người thường" sao? Tiểu tử nặng tám cân mà nàng liền thuận lợi sinh hạ như vậy, thế thì chuyện gì mà không thể làm được? Còn sinh ra một tên tiểu tử lưu manh, lần trước đến nhà ta, ai da, Niếp Niếp bị hắn bắt nạt phát khóc luôn!”

Tiết Thần có chút ngượng ngùng, lườm Tiết Tú một cái: “Muội nói sao tỷ lại thù dai đến vậy, tóm được ai đều kể một lần. Muội đã bắt Tuân ca nhi bồi tội với Niếp Niếp rồi, không phải sao? Niếp Niếp cũng tha thứ cho Tuân ca nhi, chỉ có tỷ cứ nắm mãi không buông, thế có đáng ghét không!”
Mọi người nhìn nhau, đột nhiên liền rất ăn ý đều phì cười. Ba người các nàng cùng nhau lớn lên, mặc kệ trải qua bao nhiêu năm vẫn đều có thể bảo trì thói quen gặp mặt đấu võ mồm chọc ghẹo nhau như khi còn nhỏ, cứ mỗi lần ghé vào với nhau liền không thể nhịn được đùa giỡn tán loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.