[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 277: KẾT THÚC



Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com

Bận việc hơn một tháng, Lâu Khánh Vân rốt cuộc đã về nhà.

Bởi vì vụ án ở am Thiên Diệp, mọi người đều biết Tam phòng phân ra của Lâu gia đã hoàn toàn bị huỷ hoại. Trước khi bị bắt, Lâu Hải Chính quỳ gối cả ngày trước cửa Lâu gia cầu Lâu Chiến cứu giúp, tuy nhiên tội lỗi Lâu Ngọc Tô phạm phải quá mức trọng đại, đừng nói Lâu Chiến giúp không được, cho dù có giúp được cũng không thể mở miệng xin cho Lâu Ngọc Tô.

Hoàng thượng hạ chỉ lưu đày toàn bộ chi nhánh Tam phòng ra quan ngoại, dòng chính của Lâu gia không bị liên lụy. Thế nhưng trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâu Chiến thân là gia chủ Lâu gia cũng phải dâng tấu thỉnh tội nhưng bị Hoàng Thượng áp xuống, không đáng truy cứu.

Thanh thế của Lâu gia vẫn cường thịnh như mặt trời ban trưa.


Hai năm sau, Lâu Chiến giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, gỡ xuống chức Vệ Quốc Công chuyển cho Trưởng tử Lâu Khánh Vân tập tước, bàn giao tất cả sự tình trong nhà cho nhi tử và tức nhi, còn mình thì dẫn theo Trưởng Công chúa đi ngao du tứ hải.

Trung thu năm nay, Tiết Thần chuẩn bị tốt hết thảy nghi thức tế lễ, dưới sự dẫn dắt của Lâu Khánh Vân, toàn gia tập trung tế tổ tế nguyệt.

Năm nay từng phòng không tổ chức yến hội riêng mà ở trong viện an bài ba bàn gia yến. Lâu Chiến và Trưởng Công chúa sau khi xuất phát từ năm ngoái mãi cho đến hôm nay cũng không trở về, thế nhưng cứ mỗi mười ngày vẫn đều đặn gửi một phong thư về nhà.

“Ai nha, cũng không biết hiện giờ hai vị đang ở nơi nào, không biết có đang ngắm minh nguyệt mà nhớ chúng ta hay chăng?”

Hàn thị than thở làm Tiết Thần đang châm thêm rượu cho Lâu Khánh Vân cũng phải bật cười: “Lần trước hai vị gởi thư, nói phụ thân đưa mẫu thân đến Chiết Giang, nơi đó có núi có sông, mẫu thân vui đến mức quên cả trời đất đấy.”


“Thật là không ngờ bọn họ thế mà hoàn toàn ném xuống gánh nặng, khổ cho hai đứa nhỏ các con.” Lão thái quân trên đầu thêm chút tóc bạc, tuy nhiên tinh thần vẫn rất minh mẫn, ăn bánh trung thu do tằng tôn nữ đưa tới, cùng người nhà nói chuyện, cuộc sống này cảm thấy càng ngày càng có tư vị.

Lâu Khánh Vân dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nâng chén kính Lão thái quân rồi nói: "Còn không phải vậy sao, chờ hai vị kia trở về, tổ mẫu phải giúp tôn nhi mắng cho một trận. Làm vậy sao được chứ, nói đi chơi liền bỏ hết tất cả đi ngay! Tôn nhi còn đang định bỏ gánh mang Thần nhi ra ngoài du ngoạn đấy, thế mà bị hai vị giành trước. Chờ hai vị trở về, tôn nhi liền trả lại chức Vệ Quốc Công cho phụ thân.”

Tiết Thần  nghe vậy bật cười, nhéo một cái sau lưng phu quân mắng yêu: “Nói hươu nói vượn cái gì thế! Cũng không sợ Lão thái quân chê cười.”


Lâu Khánh Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiết Thần, vân vê ria mép bộ dáng thoạt nhìn ổn trọng hơn rất nhiều, chỉ là tính tình lại không chút nào thay đổi, kéo Tiết Thần lại gần ghé vào bên tai nàng hỏi một câu: “Nàng không muốn ra ngoài sao?”

Tiết Thần đẩy đẩy chàng ta, trên mặt bắt đầu ửng đỏ, lườm một cái thầm oán trách người nào đó không đàng hoàng.

“Ủa, sao hôm nay mặt nương lại đỏ thế kia?” Một thanh âm non nớt ở sau lưng Tiết Thần vang lên.

Tiết Thần quay đầu nhìn lại, Ninh ca nhi đang nghiêng đầu nhìn nàng, bộ dáng trắng nõn tươm tất, lịch sự văn nhã cứ như người lớn, miễn bàn đáng yêu biết bao nhiêu.

Nàng còn chưa trả lời thì nghe thấy bên cạnh lại có một thanh âm khác gia nhập: “Tiểu đệ không biết gì hết. Đâu phải hôm nay mặt nương mới đỏ, rõ ràng mỗi ngày đều mặt đỏ. Hôm qua ta còn theo ca ca nhìn lén, cha nương ở trong phòng . . .”
Không đợi Hân tỷ nhi nói hết lời, Tiết Thần liền tiến lên bưng kín miệng tiểu nha đầu suýt nữa phun ra những câu có thể khiến người sợ muốn chết. Thấy mọi người trên bàn đều dùng biểu tình ‘chúng ta đã hiểu’  nhìn mình, mặt mày Tiết Thần càng đỏ rực hơn, nàng đưa mắt về phía Lâu Khánh Vân, dùng ánh mắt ‘nhìn nữ nhi tốt của chàng kìa’ để oán trách.

Lâu Khánh Vân buông chén rượu, vẫy tay kêu Hân tỷ nhi. Hân tỷ nhi liền tránh thoát bàn tay kiềm chế của mẫu thân chạy về phía phụ thân, lập tức được Lâu Khánh Vân bế lên đặt trên đùi, cầm bánh trung thu cho con bé ăn, không chút nào quở trách lời nói của con bé lúc nãy.

Tiết Thần bế Ninh ca nhi qua, rút khăn lau vụn bánh trên mặt Ninh ca nhi, lườm tiểu nha đầu gây họa kia một cái rồi nói với Lâu Khánh Vân: “Chàng cứ sủng cho cố đi. Sớm muộn gì cũng bị chàng chiều hư.”
Lâu Khánh Vân đối với hai nhi tử thập phần nghiêm khắc, nhưng đối với khuê nữ thì lại yêu chiều vô độ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, quả thực chính là muốn đem khuê nữ nâng tới tận trời.

Lâu Khánh Vân cười cười: “Khuê nữ đương nhiên phải được sủng ái.” Vỗ vỗ cái gáy Hân tỷ nhi nói: “Nha đầu, nương của con nổi giận rồi kìa, con phải làm thế nào?”

Hân tỷ nhi nhỏ mà lanh, mồm miệng liến thoắng: “Hắc hắc, con biết. Đắc tội ai cũng không thể đắc tội nương, bằng không cha sẽ không thương con nữa. Nương, ngài đừng giận con, con cho nương ăn bánh trung thu, được không?”

Tiết Thần nhìn bánh trung thu đưa đến trước mặt, dở khóc dở cười lắc đầu, tiếp nhận bánh trung thu xong duỗi tay điểm điểm trên trán Hân tỷ nhi: “Con nha! Cứ tiếp tục như vậy ta xem con làm sao gả được ra ngoài.”
Ninh ca nhi vốn ở bên cạnh đang ăn ngon lành, đột nhiên nghe Tiết Thần nói những lời này bèn dừng động tác, ánh mắt giống như bị thương tổn nhíu mày nói: “Tỷ tỷ không cần gả ra ngoài! Tỷ tỷ phải gả cho con!”

Nữ nhi nói câu nào ra là chết người câu đó, nhi tử cũng không nhường một tấc. Tiết Thần quả thực muốn bịt miệng hắn nhưng không còn kịp rồi, chỉ có Lâu Khánh Vân nghe xong cười ha hả, sau đó là Lão thái quân, thấy hai người cười nên mọi người trên bàn đều thoải mái cười to.

Ninh ca nhi thấy mọi người đều cười, mếu máo gào lên: “Con không muốn tỷ tỷ gả đi! Tỷ tỷ phải gả cho con! Hu hu . . .”

Tiểu tổ tông vừa khóc là trong viện liền loạn cả lên.

Trong lúc mọi người loạn thành một đoàn, một thanh âm bá vương từ ngoài tiến vào: “Muội muội của ta phải gả cho ai đâu hả? Để coi ta có đánh cho hắn một trận nhớ đời hay không!”
Tuân ca nhi từ trong cung trở về, còn chưa vào viện đã nghe bên trong làm ầm ĩ, nghe câu được câu mất liền vọt vào. Muốn nói nhà này ai cưng chiều Hân tỷ nhi nhất thì ngoại trừ Lâu Khánh Vân, đó chính là Tuân ca nhi vị huynh trưởng này. Tuân ca nhi hiện giờ đã sắp mười tuổi nên có cái hiểu có cái không, ở độ tuổi không còn là hài tử nhưng vẫn ngây thơ mờ mịt, dù sao chỉ biết ai muốn cưới muội muội của hắn thì hắn không bao giờ đáp ứng!

Tuân ca nhi vọt tới trước mặt Ninh ca nhi, nhìn bộ dáng bù lu bù loa của đệ đệ bĩu môi chê bai: “Bộ dạng này của đệ mà còn muốn cưới muội muội? Tắm rửa đi ngủ đi.”

Ninh ca nhi mếu máo lợi hại hơn, oa một tiếng liền nhào vào vòng tay của Tiết Thần, bày ra tư thế không khóc đến mức trời long đất lở sẽ tuyệt đối không ngưng.
Tiết Thần dở khóc dở cười, lướt qua đám người trao cho Lâu Khánh Vân ánh mắt xin giúp đỡ. Lâu Khánh Vân không chút nào để ý, lại còn bưng lên chén rượu uống một ngụm, sau đó ngửa mặt lên trời nhìn vầng trăng thở ra một hơi thỏa mãn.

Người nhà ầm ĩ, mặc dù la hét ồn ào nhưng lại khiến người cảm thấy rất an bình. Quay đầu bắt gặp thê tử vẫn còn nhìn mình chằm chằm, Lâu Khánh Vân cong môi cười, hình như chợt nhớ đến điều gì, dùng khẩu hình nói với Tiết Thần một câu, Tiết Thần rốt cuộc hết trừng nổi.

Vị huynh đài này thật đúng là không sợ thêm phiền, thế nhưng ngay từ ngày đầu tiên quen biết thì chàng ta đã có tính cách này. Nhớ lại chuyện trong quá khứ, Tiết Thần cũng không khỏi an tĩnh lại, những tiếng ầm ĩ quanh mình dường như cũng dần dần yên ắng.
Hiện giờ trong đầu nàng chỉ chứa mỗi một câu: Muốn đi ngắm sao không?

Cái gã vô lại này, nhiều năm như vậy vẫn  còn nhớ vụ kia. Nếu không phải đêm đó chàng ta xâm nhập sương phòng của nàng, nhất quyết mang nàng lên nóc nhà ngắm sao, chỉ sợ hai người cũng sẽ không có điểm bắt đầu.

Một đời này có quá nhiều điều tốt đẹp, từ lúc bắt đầu Tiết Thần cũng không chủ động cho tới bây giờ toàn tâm giao phó, suốt cuộc đời cũng không hối hận. Tình cảm không rời không bỏ cả một đời như vậy bao nhiêu người hy vọng có được.

Trong cuộc sống, không phải mỗi người đều có cơ hội để trọng sinh, do đó điều chúng ta có thể làm là liều mạng kiên trì theo đuổi những gì chúng ta cho là thích hợp, những gì không thích hợp thì cũng không cần cưỡng cầu. Cứ sống mỗi ngày cho thật tốt thì cho dù chúng ta không được trọng sinh, chúng ta vẫn có thể hưởng được một cuộc sống thật là hạnh phúc.
CHÍNH VĂN HOÀN

Hoot hoot hooray, rốt cuộc cũng đi xong một quãng đường! Để cảm ơn tất cả những người bạn cùng chung bước với Bà Còm trong suốt một năm qua, Bà Còm sẽ xả hết toàn bộ 6 ngoại truyện vào sáng ngày mai nhé, tha hồ cho các bạn đọc một lèo. Bảo đảm ngoại truyện vô cùng dễ thương, chuẩn bị ôm bụng cười nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.