Phản Bội Chi Luyến

Chương 23



Thẩm Quần đến sớm hơn một chút so với thời gian hẹn gặp, y nắm tay tiểu Mông tìm chỗ ngồi xuống, nói với người phục vụ chờ thêm một chút.

Ngồi được một lát, tiểu Mông mở to mắt nhìn bốn phía, lập tức liền bị một hồ cá nhiệt đới đặt gần đó hấp dẫn. Hai cái đùi nhỏ đung đung đưa đưa khi ẩn khi hiện, có vẻ như không ngồi yên được nữa rồi.

“Ba ba, bên kia có có, con muốn qua đó chơi.”

“Không được. Ba ba không phải đã dạy con phải lễ phép sao? Con đang chờ ba ba Đạt Đạt, cũng là trưởng bối (người lớn tuổi/vai vế trên), không thể không giữ phép tắc.” Thẩm Quần sờ sờ đầu nó, tuy lời nói rất ôn nhu nhưng thái độ lại rất kiên quyết.

“Cũng không thể ăn trước cái gì được sao?” Tiểu Mông ngẩng đầu, cắn ngón tay hỏi.

“Đương nhiên không được.” Bỏ tay nó xuống, Thẩm Quần lấy khăn tay sạch lau tay cho nó, chỉ chỉ ly nước, “Uống nước trước đi!”

“Vâng!”

Thấy tiểu Mông ngoan ngoãn uống nước, Thẩm Quần an tâm mỉm cười.

Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lôi Vạn Niên và Vương Tú Nhã không biết đã đứng bên cạnh hai người từ khi nào. Vội vàng kéo tiểu Mông đứng lên, cúi đầu chào hỏi, “Chào bác trai, chào bác gái*. Tiểu Mông, gọi ông nội, bà nội.”

(*nguyên văn: thúc thúc, a di hảo = 叔叔阿姨好: một câu chào hay thấy của người Trung, tương đương với câu ‘chào chú, chào cô’ của VN mình. Trong trường hợp ‘con dâu’ ‘ra mắt’ ‘bố mẹ chồng’, để tỏ ý tôn trọng (và chưa được sự cho phép của ‘bố mẹ chồng’ để được gọi thân mật hơn) nên ta chọn ‘bác trai, bác gái’ (là cách xưng hô hay thấy của người Trung). Bạn nào có cách xưng hô hợp lý hơn thì báo ta. Đa tạ! ^_^

** tương tự: nguyên văn là ‘gia gia’ và ‘nãi nãi’. Ta thấy đây là truyện hiện đại nên đổi luôn thành ‘ông nội’, ‘bà nội’ cho gần gũi. Bạn nào không thik thì cứ tự hiểu là ‘gia gia’, ‘nãi nãi’ nhé)

Tiểu Mông ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Lôi Vạn Niên có đến tám chín phần mười giống Lôi Nhất Minh thì liền có ấn tượng tốt. Vương Tú Nhã bên cạnh cũng là vẻ mặt từ ái, vì thế nó chu chu cái miệng nhỏ, ngọt ngào kêu một tiếng, “Con chào ông nội, bà nội.”

“Ngoan, ngoan!” Vương Tú Nhã cùng Lôi Vạn Niên lập tức bị âm thanh non nớt và bộ dáng đáng yêu của nó thuyết phục; vấn đề tử tự (con cháu, ý chỉ người thừa kế) quăng luôn ra sau đầu.

“Đây là tiểu Mông sao? Bộ dạng thật đáng yêu a!”

“Thật sự là đứa nhỏ dễ thương. Giống ba ba, thật sự rất giống ba ba! Lớn lên nhất định là anh chàng đẹp trai rồi!”

“Mấy tuổi rồi?”

“Cháu sáu tuổi!”

“Ai nha, sáu tuổi nha? Có đi học ở nhà trẻ không?”

“Có ạ.”

“Nhà trẻ nào vậy a?”

“Nhà trẻ Kim Bình Quả (táo vàng :D) ạ.”

“Còn biết là nhà trẻ Kim Bình Quả nữa a? Thật thông minh!”

“Tôi cảm thấy lỗ tai đứa nhỏ này có chút giống Nhất Minh nhà ta, đều rất to, vành tai lại dày, tương lai nhất định rất có phúc, nhất định thông minh!”

“Đúng rồi, đúng rồi! Tương lai khẳng định là đứa nhỏ rất thông minh.”

Toàn bộ lực chú ý của hai vị lão nhân cơ hồ bị tiểu Mông hấp dẫn. Nói một hồi lâu mới phát hiện Thẩm Quần luôn đứng bên cạnh mỉm cười đã bị bỏ quên, lại vội vàng giải thích với y, “Chúng ta đều rất thích tiểu Mông, cũng không phải cố ý xem nhẹ cháu, đừng nghĩ nhiều.”

“Không ạ, không đâu ạ.” Thẩm Quần vội vàng lắc đầu.

“Còn chưa gọi món sao?” Lôi Vạn Niên mỉm cười, nhìn thực đơn, lại dùng ánh mắt Thẩm Quần, “Thích ăn cái gì?”

“Cháu không chọn! Ngài cứ chọn món ngài thích là được rồi.”

“Vậy bảo bảo* thích ăn cái gì?” Vương Tú Nhã quay đầu hỏi, nói xong lại bắt đầu vuốt vuốt mặt tiểu Mông, “Nói thích ăn cái gì, bà nội đều cho cháu.”

(* từ để gọi trẻ con một cách thân thiết, yêu thương của người lớn. Có thể thay ‘bảo bảo’ = cục cưng, bé con, bé yêu… gì thì tùy. Ta thích ‘bảo bảo’ nên để thế.)

“Cháu muốn ăn thịt nướng, không thích ăn rau.”

“Được, thịt nướng, không cần rau xanh.”

“Nói bậy, trẻ con không ăn rau xanh sao được? Bà chỉ giỏi nuông chiều thôi!” Lôi Vạn Niên không đồng ý lắc lắc đầu, lại cúi đầu hỏi tiểu Mông, “Ba ba dạy cháu thế nào?”

“Ba ba dạy không thể không ăn rau xanh.” Tiểu Mông nhìn lén Thẩm Quần. Vốn nghĩ lần này có thể dùng mánh này để trốn, nhưng trước pháp nhãn của Lôi Vạn Niên liền dễ dàng bại lộ, nhanh chóng bại trận!

Thẩm Quần bó tay tiểu Mông, không còn cách nào mà lắc đầu. Nhìn bộ dáng Lôi Vạn Niên giáo dục tiểu Mông, y như thấy được Lôi Nhất Minh đã được giáo dục thế nào. Gia giáo quả nhiên là vô cùng quan trọng.

“Muốn ăn thịt nướng thì cũng phải ăn nhiều rau xanh, thế mới là bé ngoan!”

“Đã biết, gia gia!”

Lôi Vạn Niên vừa lòng ngẩng đầu, sủng ái nhìn nó không nói nên lời.

“Cậu giáo dục tiểu Mông tốt lắm. Cậu là ba ba tốt.” Lôi Vạn Niên tán dương nhìn Thẩm Quần, “Tiểu Mông đứa nhỏ ngoan, cậu cũng thế.”

“Nhất Minh rất tốt.” Thẩm Quần cúi đầu, nhìn ngón tay mình đang đặt trên bàn, nói lời xuất phát từ nội tâm, “Hắn là tốt nhất.”

Lôi Vạn Niên cùng Vương Tú Nhã ngồi đối diện nhìn nhau cười. Lôi Vạn Niên mở miệng trước, “Tú Nhã, bà đưa tiểu Mông đi gọi món trước, thuận tiện ở đó có cá nhiệt đới, cho nó đến đó xem.”

“Tiểu Mông, đi với bà nội nào, chúng ta nhìn cá nhỏ.”

“Đi đi!” Thẩm Quần gật gật đầu với tiểu Mông, tỏ vẻ cho phép.

“Ta không có ác ý!” Lôi Vạn Niên trước mở miệng, “Ta và mẹ Nhất Minh đến đây tuyệt đối không phải vì ép cậu phải chia tay với Nhất Minh. Chúng ta chỉ là đến thành tâm giải thích thôi.”

“Ngài không cần…”

Lôi Vạn Niên khoát tay, ngăn lại lời Thẩm Quần định nói, tiếp tục, “Hãy nghe ta nói xong đã. Luc trước khi cậu và Nhất Minh quen nhau, ta không đồng ý. Ta vẫn cho rằng hai nam nhân ở cùng nhau không có kết quả tốt. Ta nói như vậy không phải có ý giải thích gì đâu, chỉ là lúc đó ta rất coi trọng mặt mũi mà thôi. Bây giờ không thế nữa, ta biết hạnh phúc của con ta còn quan trọng hơn gấp ngàn lần cái hư danh gì gì đó.”

“Cậu biết không, sau khi cậu rời khỏi, Nhất Minh đã gặp một vụ tai nạn xe nghiêm trọng.” Nói tới đây, Lôi Vạn Niên thở dài một hơi, “Nó uống say rồi đâm vào con lươn. Lúc ấy rất nghiêm trọng… Ta và mẹ nó đều…”

“Cháu biết, cháu đã nhìn thấy vết sẹo trên người cậu ấy.” Thẩm Quần cúi đầu cầm một góc khăn trải bàn, nước mắt vô thanh vô tức rơi trên đùi y. Mỗi lần thấy vết sẹo kia, y đều có cảm giác mình chính là thủ phạm, vô cùng áy náy và đau lòng.

Thẩm Quần ngẩng đầu, vội vàng nói, “Là do cháu, ngàu đừng tự trách mình.”

“Ta cũng có trách nhiệm.” Lôi Vạn Niên thở dài, “Sau lần đó, ta đã nghĩ thông rồi, còn giúp nó tìm cậu, quan hệ của hai cha con vì thế mới dịu đi một chút. Thời điểm kia, ta đã nghĩ thông. Chỉ cần hai đưa hạnh phúc, ta và mẹ nó đều cảm thấy an tâm; cũng quyết định, nếu tìm được cậu thì nhất định phải hảo hảo nói với cậu một câu: xin lỗi, xin hãy tha thứ cho lão già yêu con đến nóng lòng này.”

“Không phải, là do cháu không đúng.” Rốt cuộc Thẩm Quần không nhịn được rơi lệ, ngẩng đầu, liều mạng lắc đầu, “Kỳ thật người thương tổn Nhất Minh là cháu. Cháu sợ tình yêu của chúng cháu không có tương lai, rồi sẽ có một ngày nào đó cháu làm tổn thương cậu ấy, cho nên mới… Người thương tổn cậu ấy là cháu, nên cháu mới là người phải xin lỗi…”

“Đều đã qua rồi. Mặc kệ là lỗi của ai, chúng ta hãy tha thứ cho nhau đi!” Lôi Vạn Niên mỉm cười , đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Quần, đưa khăn ăn cho y, “Đứa nhỏ ngoan, đừng khóc.”

“Thật sự xin lỗi!”

“Không phải nói nữa, mặc kệ là lỗi của ai cũng bỏ qua đi.” Đối với sự cố chấp giải thích của Thẩm Quần, Lôi Vạn Niên làm bộ như đang tức giận, thay đổi đề tài, “Ta nghe Nhất Minh nói, cậu trước đây là ở trong cố nhi viện đúng không?”

“Vâng!” Thẩm Quần gật gật đầu.

“Cậu vẫn rất muốn có một gia đình hạnh phúc phải không?”

Thẩm Quần lại một lần nữa gật đầu. Cái hạnh phúc y muốn phải có cả mình và Lôi Nhất Minh. Chỉ có hắn bên cạnh, phòng ở của y mới gọi là ‘nhà’.

“Nếu cậu không ngại, từ nay về sau có thể thường xuyên mang tiểu Mông đến nhà ta và mẹ Nhất Minh chơi. Chúng ta sẽ giống như cha mẹ cậu, yêu thương cậu, đương nhiên còn có cả tiểu Mông nữa. Chúng ta có thể tạo thành một đại gia đình. Đương nhiên nếu hai đứa muốn có cuộc sống từ do, chúng ta cũng tuyệt đối không đến làm bóng đèn (aka kì đà cản mũi)đâu!” Nói tới đây Lôi Vạn Niên bật cười ha ha.

Thẩm Quần không biết nên dùng biểu tình gì để đối phó với lời ông nói, trong lòng vừa nóng vừa rộn, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.

“Nếu Nhất Minh dám khi dễ cậu, ta và mẹ nó sẽ hảo hảo giáo huấn nó.” Nói xong Lôi Vạn Niên tựa hồ cũng biết đó là chuyện không thể, lại bổ sung thêm một câu, “Bất quá nó đối với cậu chân tình như vậy, những sai lầm gì gì đó chắc sẽ không làm ra đâu. Cậu biết tính tình nó vốn nóng nảy rồi đấy, nếu nó dám to tiếng với cậu thì cứ việc tới tìm ta. Ta nói nó cho!”

Mặt Thẩm Quần đỏ bừng, cơ hồ muốn dán luôn lên bàn, lúng túng ngượng ngùng không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ có thể vô ý nói, “Cậu ấy tốt lắm, cậu ấy sẽ không làm thế đâu. Cậu ấy đối xử với cháu tốt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.