Phản Bội Chi Luyến

Chương 7



Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ đánh thức Thẩm Quần đang ngủ say. Y còn chưa rời giường đã ngửi thấy hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng tiến vào từ phòng bếp. Y vốn muốn xuống giường, nhưng khi vừa mới hơi nhổm dậy, chân tay đã nhũn ra, lại ngã vật xuống, đầu óc xây xẩm choáng váng.

Lôi Nhất Minh đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy Thẩm Quần sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, một bộ dáng hữu khí vô lực.

“Anh làm gì vậy?” Cầm chén đặt trên đầu giường, Lôi Nhất Minh giúp Thẩm Quần điều chỉnh một vị trí thoải mái hơn rồi đỡ y nằm xuống.

“Tôi muốn rời giường…” Thân thể bị khống chế, Thẩm Quần nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói, “Tiểu Mông phải đi nhà trẻ, muộn sẽ không kịp xe1.”

“Anh nghỉ ngơi đi, không kịp thì tôi đưa nó đi.” Sắc mặt Lôi Nhất Minh vô cùng bình tĩnh ra lệnh, khẩu khí hoàn toàn không cho người khác cự tuyệt.

“Nhưng…” Thẩm Quần do dự trong chốc lát, “Rất phiền phức.”

“Bảo anh nghỉ thì nghỉ đi, nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì?!” Thanh âm Lôi Nhất Minh bống cao lên, hiển nhiên không còn kiên nhẫn.

Thẩm Quần ngoan ngoãn câm miệng, hỏi sang chuyện khác, “Cậu dậy sớm vậy sao?”

“Ân!” Lôi Nhất Minh hàm hồ lên tiếng, không nói cho y biết hắn thức trắng cả đêm.

“Sắc mặt cậu không tốt lắm, có muốn nghỉ thêm chút không?”

“Không cần, chuyện của tôi tôi biết rõ.”

Đề tài đến đây là bị chặt đứt, Không khí trong phòng cũng dần nặng nề hơn. Lôi Nhất Minh phát giận, như dùng sức quấy quấy cháo trong bát, làm nó mau nguội.

“Anh…”

“Cậu…”

Không hẹn mà hai người cùng lúc mở miệng, cuối cùng lại im lặng không nói gì.

Im lặng một lát, Lôi Nhất Minh mở miệng trước, làm bộ như lơ đãng mà hỏi, “Anh không sao chứ?”

Tuy câu hỏi của hắn rất khó hiểu nhưng ngụ ý rất rõ ràng, là hỏi về thân thể Thẩm Quần.

Thẩm Quần lắc lắc đầu, nhẹ giọng trả lời một câu, “Không sao.”

“Vừa rồi anh muốn nói cái gì?” Lôi Nhất Minh tìm đề tài mà nói.

“Tôi muốn hỏi cậu cháo này từ đâu ra?”

“Tôi nấu.” Lôi Nhất Minh đưa bát cháo đã nguội bớt cho Thẩm Quần, không để ý tới biểu tình như giật mình của y.

“Cậu nấu được cháo?”

“Đáp án không phải đã rõ ràng rồi sao? Vô nghĩa!” Lôi Nhất Minh không kiên nhẫn nhăn mi, “Ăn nhanh!”

Thẩm Quần ngoan ngoãn ăn một miếng, “Ăn ngon lắm.”

“Thằng con bảo bối của anh không nói vậy đâu. Nó nói rất khó ăn y như cơm vậy.” Lôi Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, tức giận nói.

Tiểu hài tử sẽ không nói dối, luận mùi vị mà nói thật đúng là rất khó ăn, bởi vì rõ ràng là cháo nhưng lại nấu quá đặc.

Thẩm Quần nhẹ nhàng nở nụ cười, “Vậy anh trả lời nó thế nào?”

“Tôi nói, khó ăn cũng phải ăn, dám bỏ thừa thì chuẩn bị bị đánh đi!” Không biết nói như vậy có cái gì sai, Lôi Nhất Minh đắc ý quay đầu lại nhìn đến phòng bếp, thấy Thẩm Mông cau mày, nhưng đã ăn gần hết một chén cháo rồi.

Thẩm Quần không biết làm thế nào, chỉ có thể thở dài một hơi. Sao lại nói vậy với một đứa bé chứ? Nhưng cũng phải công nhận, lời này đúng là hợp với phong cách của Lôi Nhất Minh.

“Sao lại thở dài? Tôi biết tiểu quỷ đó không thích tôi, tôi cũng không thích nó!” Lôi Nhất Minh quay đầu, liếc Thẩm Quần một cái, “Anh cũng vậy, dám để thừa thì chuẩn bị nhận đòn đi.”

“Vậy cậu thì sao?” Thẩm Quần không chút miễn cưỡng, vừa ăn cháo vừa hỏi.

“Tôi không ăn sáng.” Lôi Nhất Minh trả lời rõ ràng, hiển nhiên không muốn nói về đề tài này. Từ khi Thẩm Quần bỏ đi, Lôi Nhất Minh cũng không ăn sáng nữa; hai chữ ‘bữa sáng’ gần như đã trở thành vùng cấm của hắn.

Thẩm Quần cúi đầu, không nói nữa.

“Con ăn xong rồi.” Thẩm Mông ủ rũ, lưng đeo cặp kéo in hình Doraemon2, bĩu môi nhìn ba ba Thẩm Quần đang nằm trên giường, “Ba ba, đưa con đến trường.”

“Ba ba nhóc bị bệnh, chú đưa nhóc đi.” Lôi Nhất Minh cầm áo khoác mặc vào, lôi kéo Thẩm Mông tâm không cam lòng không muốn đi ra cửa.

“Ba ba!” Thẩm Mông hiển nhiên là không muốn, nhưng có là người lớn cũng không dám cãi lời Lôi Nhất Minh như hung thần ác sát, huống chi là tiểu hài tử. Nó nhìn Thẩm Quần với ánh mắt cầu cứu.

“Đừng lo, ngoan ngoãn nghe lời chú ấy đi.” Thẩm Quần cố gắng cười trấn an thằng bé, vẫy vẫy tay với nó.

*******************

Đi xuống lầu, ngồi vào trong xe, Lôi Nhất Minh liếc nhìn Thẩm Mông bên cạnh. Bộ dáng nó thực sự rất giống Thẩm Quần, ngũ quan khá tinh xảo, làn da trắng nõn mềm mại, đôi mắt vừa to vừa đen, hai mí mắt rõ ràng, cái mũi thẳng, môi hồng hồng; thằng bé hơi mập, khuôn mặt tròn tròn, cằm béo đến có ngấn. Diện mạo này khi trưởng thành nhất định sẽ là một người đẹp trai như ba ba nó. Nhưng mỹ nam tương lai này giờ lại đang buồn bực, khuôn mặt nhăn nhó như ăn phải hoàng liên.

(hoàng liên: một vị thuốc đông y, rất đắng. Ai có hứng thú tìm hiểu, xin mời gg nhé)

“Thắt dây an toàn vào.” Lôi Nhất Minh khom người xuống, giúp Thẩm Mông thắt dây an toàn rồi mới khởi động xe.

Đi một đoạn, Lôi Nhất Minh nhìn Thẩm Mông vẫn đang nhăn nhó, thanh thanh cổ họng, “Nhóc có biết chú bây giờ đang ở nhà nhóc không?”

“Ân!”

“Nhóc sợ chú?”

“Hơi hơi sợ!” Thẩm Mông nhỏ giọng trả lời.

Xem ra Thẩm Quần dạy nó rất tốt, không biết nói dối. Lôi Nhất Minh vừa lòng gật gật đầu.

“Vậy ba ba nhóc có nói với nhóc là phải ngoan ngoãn nghe lời chú không?”

“Có nói.”

Như vậy là tốt rồi. Lôi Nhất Minh hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng lại một chút, hắn hỏi, “Đạt Đạt là ai?”

“Ba ba không cho cháu nói.”

Cừ thật, không ngờ y lại phòng ngừa cẩn thận như vậy! Lôi Nhất Minh tức giận đến nheo mắt lại, “Nhóc không sợ nếu không nói cho chú biết, chú sẽ đánh nhóc sao?”

“Ba ba nói không thể nói là không thể nói, bị đánh cũng không thể nói!” Thẩm Mông bĩu môi thở phì phì trả lời, “Cháu đã phát lời thề nam tử hán với ba ba, không thể bội ước, bằng không sẽ không lớn được!”

Thật đúng là trẻ con. Nhưng Lôi Nhất Minh cũng hiểu được chính mình không có khả năng sử dụng bạo lực với con nít. Hắn không thể làm gì khác hơn là hung hắng liếc Thẩm Mông một cái rồi đổi đường. Hắn liếc mắt lên kính chiếu hậu, chỉ thấy cái cặp Doraemon màu xanh hiện ra trước mắt.

“Túi sách là ai mua cho nhóc?”

“Ba ba.”

“Nhóc thích con mèo béo kia sao?”

“Không phải mèo béo, là Doraemon!”

“Lắm chuyện, nhóc thích con mèo đó?”

“Ân!”

“Có đồ chơi khác không?”

“Còn có một cái gối ôm và một con Doraemon nhồi bông nữa.”

“Đều là do ba nhóc ba mua?”

“Gối ôm là ba ba mua. Doraemon bằng bông thì không phải.”

“Người đó tặng cho ngươi? Mẹ nhóc ở nước Mĩ tặng nhóc sao?” Rõ ràng biết Thẩm Quần sau khi ly hôn không hề liên lạc vói người vợ trước, nhưng Lôi Nhất Minh vẫn cố ý hỏi như vậy.

“Không phải, cháu chưa thấy mẹ bao giờ. Cháu có ba ba và Đạt Đạt là đủ rồi.” Luận tâm cơ thì nhóc con như nó sao có thể là đối thủ của người lớn được?!

“Đó là Đạt Đạt tặng sao?”

“Ân!”

Cư nhiên ngay cả một đứa nhóc cũng lấy lòng, thật đúng là chẳng biết xấu hổ. Lôi Nhất Minh nắm chặt tay lái, nheo mắt lại, không hỏi gì nữa.

Xe một đường chạy như bay, một lớn một nhỏ hai người cũng không nói nữa.

Đứng trước cửa nhà trẻ, Thẩm Mông mở cửa xe ra, lễ phép cúi người với Lôi Nhất Minh, “Cám ơn.”

Lôi Nhất Minh nhìn nó nắm tay cô giáo, biến mất ở cửa, lập tức lấy di động gọi cho trợ lý, dùng khẩu khí không cho thương lượng, “Mau tìm cho tôi đĩa DVD và những món đồ chơi có hình Doraemon. Tôi muốn đến công ty là phải thấy.”

**************************************************************

Chú thích:

1. Xe (nguyên văn: 娃娃车 = oa oa xe) ở đây là xe đưa rước học sinh do các trường thuê. Các trường mẫu giáo có thể sẽ trang trí thêm trên xe để phù hợp với lứa tuổi của các em.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.