Tết Đoan Ngọ qua đi chính là bước vào cao điểm của mùa hè, thời tiết nóng không thay đổi khiến cho người ta không thể chịu được, nhưng năm nay lại xảy ra một thay đổi lớn. Sau khi ăn bánh ú của tết Đoan Ngọ xong, khí hậu vẫn mát mẻ như trước, thậm chí còn có chút lạnh. Chuyên gia khí tượng nói, nếu tết Đoan Ngọ trời đổ mưa, thì năm nay mùa thu sẽ rất ngắn, mùa đông nhất định sẽ đến sớm hơn. Cô còn nhớ rõ ngày tết Đoan Ngọ đó làm người ta sợ hãi đến cỡ nào, thậm chí ở miền Nam xảy ra tình trạng kẹt xe nguyên nhân là do trời mưa to.
Còn chưa đến giữa mùa hè nhưng mùa đông đã phân bố ở khắp nơi.
Haizz, cô không thích mùa đông.
Phạm Ấu Hâm kéo rèm cửa xuống, rời khỏi cửa sổ sát đất. Trời đã qua hừng đông, ti vi đang phát lại tin tức của đêm hôm trước, thư phòng to như vậy được trang trí đầy đủ phong cách, chỉ có âm thanh trong trẻo của người đọc tin tức làm bạn cùng cô. Cô còn nhớ rõ trước đây không lâu, vào thời điểm này cô không phải cô đơn một mình, khi đó lại có mùi hương cà phê thơm nồng, có một người đàn ông luôn yêu thương cô, cùng cô trò chuyện không hết những đề tài quan trọng, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng lại hoàn toàn khác với sự cô đơn hiện tại.
Cô nhìn máy pha cà phê tuy lâu rồi không dùng qua, nhưng những người giúp việc theo giờ luôn giữ cho bên ngoài của nó sạch sẽ. Ừ, đã bao lâu rồi cô không pha cà phê? Thậm chí cô đã quên mất âm thanh sôi sùng sục của máy pha cà phê…. À, phải nói là những năm gần đây cô đã quên rất nhiều, không chỉ có âm thanh của máy pha cà phê, dường như cũng đã quên phần tình yêu đáng sợ kia nữa. Máy pha cà phê đã lười biếng rất lâu, làm sao ngay cả tình yêu của cô cũng mất đi nhiệt độ?
Cô còn nhớ buổi sáng hôm nay khi bước ra khỏi cửa đã hỏi anh.
“Hôm nay tăng ca sao?”
“Ừm, vì có vụ án khẩn cấp.”
“Vậy cả đêm tăng ca sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Dường như gần đây anh có vẻ rất bận bịu, luôn luôn tăng ca à?”
“Ừm…..Đúng vậy.”
Một đoạn tin nhắn thoại MSN không được xóa bỏ hết đã hoàn toàn lật đổ những lời nói của anh. Anh không phải tăng ca, có lẽ trong công ty có một vụ án cần phải theo, nhưng tuyệt đối là không phải anh đang tăng ca, có lẽ là bận rộn cả đêm, nhưng tuyệt đối không phải là vì tăng ca, thậm chí là nguyên nhân luôn tăng ca không phải là vì công việc……..
“Có tâm sự gì không tốt có thể nói cho anh biết, đừng làm anh lo lắng.”
“(kí hiệu đỏ mặt) cảm ơn sự quan tâm của anh. Em rất vui vẻ (kí hiệu hôn môi).”
“Tối mai có thể đi ăn cơm không?”
“Vợ của anh cho phép anh đi ăn cơm với người phụ nữ khác sao? (kí hiệu uất ức)”
“Không sợ.”
“Ừ, (kí hiệu vui vẻ) vậy, vậy anh muốn dẫn em đi ăn cái gì?”
“Tùy em, nhìn tâm tình em không tốt nên anh chỉ muốn đi cùng em.”
“(kí hiệu hôn môi) anh thật sự rất tốt với em. (kí hiệu tình yêu) em thật sự rất yêu anh.”
Hai ngày trước vì mượn máy tính của anh để tìm một số tài liệu triển lãm vật liệu xây dựng vào đầu năm, không ngờ cô phát hiện ra đoạn đối thoại MSN này, ở giữa hồ sơ là cuộc hội thoại đầy lời ngon tiếng ngọt được lưu trong máy tính chưa được xóa đi hết, cho nên buổi sáng hôm nay cô mới thăm dò xem tối nay hai người đó còn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
Cô còn nhớ anh đã từng nói “anh chỉ muốn cùng em.” Thật tốt quá, người thứ ba có được sự chăm sóc vĩnh viễn làm cho vợ lớn như cô phải hâm mộ. Suy nghĩ kỹ lại, thật ra chồng của cô lại rất lâu, rất lâu rồi không quan tâm đến hỉ nộ ái ố của cô, tất cả những nhiệt tình đã dừng lại từ sau khi đoạn hôn nhân hai năm ngắn ngủi, sau đó đem toàn bộ chôn cất hết, không lưu lại một chút vết tích nào.
Cho đến khi một người con gái khác xuất hiện làm cho tim anh đập nhanh hơn.
Cô ta nói rằng cô ta yêu anh, vậy còn anh thì sao? Chồng của cô có yêu những cô cái có giọng nói nũng nịu trên internet này không?
Cô tò mò, cô rất là tò mò, nhưng lục lọi tất cả tài liệu trong máy tính, cô tìm được cũng chỉ là những lời nói đó, rất ngọt, lời nói nóng bỏng. Hai năm trước đây, khi vành tai mái tóc chạm vào nhau, những lời nói này được anh thổ lộ ra hết……. Anh chỉ muốn cùng em, nhưng hiện tại nữ chính đã thay đổi mà thôi.
Chẳng qua sự thật lại quá rõ ràng, người đàn ông có thể bảo vệ được cảm xúc mãnh liệt và lòng nhiệt tình của mình quả nhiên là có thời hạn, cô có nên tìm ở thùng rác, tự nhiên xóa bỏ toàn bộ không? A, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện nên sớm có câu trả lời sớm, sự nhiệt tình của anh đều dành cho người phụ nữ khác, làm sao cô lại ở đây thở dài cho cuộc hôn nhân của mình chứ? Kết thúc sẽ ra sao, không có bất kỳ nghi ngờ gì phải không?
Trên bàn sách gỗ thô bày ra một tờ giấy, cô đem đoạn tin mật này in ra, để anh khỏi phải bật máy tính một lần nữa để lưu lại những kỷ niệm. Tiếp theo là sự phối hợp chăm sóc của cô, lúc này cửa thư phòng được mở ra nhẹ nhàng…..
“Còn chưa ngủ sao?”
“Chờ anh, không ngờ còn sớm vậy anh đã về rồi.” Thành thật mà nói cô đã hơi kinh ngạc, với những lời đối thoại ở mức độ “quen thuộc thân mật” này , cô nghĩ rằng đêm nay anh sẽ không về nhà.
Cô nhíu mày nhìn chồng mình, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt một chút biểu tình cũng không có "Anh có tâm sự gì không tốt có thể nói cho em biết, đừng làm em lo lắng như vậy."
“Có chuyện gì sao?” Anh lạnh giọng hỏi.
Cô cười vô tội nói: “Không có việc gì thì không thể chờ anh về nhà sao?” Sau đó, cô chợt nhớ tới đoạn hạnh phúc kia, khi đó anh sẽ không nỡ để cô chờ cửa.
Vẻ mặt không vui hiện lên trên mặt anh: “Nếu em không có chuyện gì, anh muốn đi ngủ rồi.”
Đúng là tốc độ và sự vô tình của đàn ông thay đổi rất khủng khiếp.
“Chờ một chút.” Phạm Ấm Hâm nhẹ giọng gọi ông xã lại, trực tiếp từ trên bàn “một phát hiện lớn” đưa cho anh. “Vậy này là của anh.”
Cô mỉm cười thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc thoáng qua của chồng mình.
“Em dùng máy tính của anh?” Anh hỏi lại, giọng điệu trầm xuống.
Cái này gọi là gián tiếp thừa nhận sao? Hay là “ác nhân cáo trạng trước?” Cô chớp mắt vài cái, rồi thở sâu: “Chuyện máy tính, hai ngày trước em đã nói với anh rồi.” Cô lắc lắc tờ giấy trắng trong tay mình: “Chỉ có thể nói là phát hiện bất ngờ ngoài việc tìm tài liệu triển lãm vật liệu xây dựng.”
“Ấu Hâm…..”Anh gọi cô lại nhưng không tìm được bất kì lời nào.
Cô nhìn vẻ mặt kích động của chồng. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt kích động của anh. Thân là con cưng trong giới kiến trúc, đối với bất kỳ chuyện gì, anh luôn tràn đầy tự tin và bình tĩnh.
"Anh có thể giải thích."Anh nói, bộ dáng cố gắng giải thích của anh hơi xấu hổ.
“Giải thích?” Tầm mắt của Phạm Ấu Hâm rơi vào câu nói trên tờ giấy kia: “Tùy em, nhìn tậm trạng của em không vui, anh chỉ muốn cùng em.” Không cách nào thay đổi.
Cô nói thản nhiên: “Giải thích cái gì? Vợ rất không thú vị, cho nên muốn quay đầu chạy ra ngoài? Hoặc là hôn nhân rất nhạt nhẽo, cho nên muốn ra ngoài nếm thử mùi vị ngoại tình như thế nào? Hay là anh chỉ phạm vào lỗi mà mỗi người đàn ông đều phạm lỗi?”
Anh không nói gì.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh đang im lặng: “Anh có thể giải thích cái gì?”
Anh vẫn không nói gì, giống như cọc gỗ.
Ngoài mặt im lặng như vậy là sao?
Khóe miệng Phạm Ấu Hâm hàm chứa ý cười, ánh mắt trong suốt không cách nào kìm nén được nước mắt.
Cô nhẹ nhàng nói: “Chuyện đã đến bước này rồi, Hạng Tĩnh Thần! Chúng ta ly hôn đi.”
Trong đêm tối trời mưa không ngừng, rắc rắc, đủ loại sấm chớp cùng với mưa to ngoài cửa sổ, giống như lần nữa hiện ra ở trước mắt cô, làm cô nhìn xem một lần sau cùng.
“Tiểu Phạm à? Này này con đang ở đâu? Rõ ràng là chúng ta hẹn nhau đi ăn cơm trưa, sao con dám đổi thành trà chiều, rốt cuộc là con đang ở đâu?”
Phạm Ấu Hâm ôm rất nhiều cuộn thiết kế, cô nhếch nhác chạy như điên trên phần đường dành cho người đi bộ, vừa phải xin lỗi với tiếng gầm giận dữ của dì cả trong điện thoại.
Dì lớn vô cùng tức giận: "Đường Nam Kinh có tuyến dành riêng xe bus mà, sao có thể bị kẹt xe được chứ? Con định gạt quỷ chắc...?Chẳng lẽ coi dì cả là đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt hả?"
Không lừa được dì cả, buổi trưa hôm nay cô không thể từ chối “cuộc hẹn cơm trưa” này, buổi sáng cô còn việc lớn là phải phỏng vấn cho rất nhiều người ở khắp nơi.
Phạm Ấu Hâm gạt sợi tóc dính trên má ra, tiếng giày cao gót vang lên trên đường lót gạch màu đỏ, làn váy mềm mại ngang đầu gối như cánh bướm bay lượn tự nhiên trong gió: “Dì cả, thật sự mà, xe buýt đang bị kẹt xe! Dì đừng nóng giận, đừng nóng giận nha, con lập tức đến, lập tức đến liền.”
Phạm Ấu Hâm không kịp sắp xếp gọn gàng lại, cùng với tiếng thét chói tai của mình, cô lập tức đụng vào một “bức tường thịt” thật dày ở trước mặt.
“Ôi, a…..” giữa tiếng thét của mình, những cuộn giấy trong ngực cô, điện thoại di động, túi xách trên tay, và cả chính cô đều ngã trên mặt đất hết.
“Trời ơi! Thê thảm rồi….” Phạm Ấu Hâm gào khóc, ứa nước mắt nhìn di động “nở hoa” trên mặt đất. Không để ý đến đầu gối của mình đang bị thương, cô chỉ nghĩ đến điện thoại di động lúc ngã bị hỏng rồi, khẳng định là dì cả sẽ cho rằng cô ăn tim gấu mật hổ dám cúp điện thoại của bà!
“Đi đời nhà ma rồi……..”
Lần này cô không chỉ bị trễ giờ, còn cộng thêm tội làm trái với bậc trưởng bối, còn dám tắt điện thoại nữa, hu hu, cô chết chắc rồi!
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên như giọng nói của người dẫn chương trình radio đêm khuya từ trên đỉnh đầu truyền đến. Cô ngẩng đầu lên, cứ tưởng là mình đã nhìn thấy Takenouchi Yutaka, một đôi mắt quyến rũ người khác , cùng mái tóc xoăn gợi cảm, đầy quyến rũ....A, trời ơi! Người đàn ông trước mặt đẹp trai đến nỗi cô nhìn mà quên luôn cả hít thở.
Người đàn ông đẹp trai này giúp cô nhặt những món đồ rơi trên mặt đất lên, còn có điện thoại di động kia nữa: “Thật ngại quá, tôi đang vội nên không nhìn thấy cô.”
Người đàn ông này không chỉ đẹp trai, mà tác phong còn rất lịch lãm, đem tất cả lỗi lầm đều đổ lỗi lên trên đầu mình. Hai má Phạm Ấu Hâm đỏ lên, đem mái tóc dài che hết khuôn mặt gạt ra sau tai: “Không Không, là lỗi của tôi, là tôi đi quá nhanh rồi…..”
Cô nhận lấy một đống cuộn giấy mà người đàn ông đẹp trai này đưa cho: “Cảm ơn.”
Người đàn ông đẹp trai nhìn chằm chằm vào đầu gối của cô: “Đầu gối của cô không sao chứ?”
Phạm Ấu Hâm lắc đầu: “Không sao cả.” Cô ôm đồ chật vật đứng dậy, cô vẫn còn cuộc hẹn ăn cơm với dì cả, nên không có thời gian nói chuyện với người đàn ông đẹp trai này.
“Xin lỗi, tôi còn có việc…..” Cô thở dài tiếc nuối, sau đó nhanh chóng bước đi.
Hạng Tĩnh Thần nhìn bóng lưng cô rời đi, mãi đến khi cô biến mất sau cánh cửa quán cơm, ý cười trên khóe môi anh vẫn chưa biến mất. Vị tiểu thư này có vẻ mặt rất đáng yêu, làm cho tâm tình người khác thật vui vẻ, ở góc đường đụng vào nhau biến thành một chuyện thú vị.
Điện thoại di động vang lên, Hạng Tĩnh Thần liền nhận cuộc gọi: “Alo?”
“Tĩnh Thần, con đang ở đâu vậy?”
Giọng nói đầy lo lắng của bậc trưởng bối vang lên. Buổi hẹn ăn cơm trưa này anh đã làm chậm trễ lâu rồi: “Mợ à, con đang ở trước quán cơm, lập tức đến liền.”
“Bên ngoài quán cơm sao? Được được được, vậy con từ từ đến, chúng ta sẽ chờ con đến ăn cơm luôn!” Từ đầu đến cuối trưởng bối vẫn luôn giữ thái độ thông cảm, không có trách mắng một chút nào.
Hạng Tĩnh Thần đang chuẩn bị bước đi, tầm mắt anh lại rơi vào cuộn giấy màu lam nằm trên mặt đất, liền nhìn về phía quán cơm. Có lẽ anh vẫn còn cơ hội nhìn thấy cô gái đáng yêu lại làm cho tâm tình người khác luôn vui vẻ kia rồi.
Anh cầm cuộn giấy màu lam đi vào quán cơm, ý cười trên khóe môi vẫn chưa dứt.
Hạng Tĩnh Thần cũng không nghĩ rằng trong một thời gian ngắn như vậy lại gặp được cô lần nữa. Anh nở nụ cười về phía hai vị trưởng bối đang chờ đợi mình, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều chưa rời khỏi người cô.
“Mợ! Thật xin lỗi! Con đã đến trễ.”
Cô giáo Lâm ôm lấy cháu ngoại trai: “Trong lúc bận vẫn còn mời mợ ăn cơm, làm mợ thật ngại.” Bà ôm lấy đứa cháu trai yêu quý của mình, dường như muốn giới thiệu đứa cháu bảo bối này cho mọi người biết: “Các vị, đây là Hạng Tĩnh Thần của chúng tôi.”
“Ôi chao, cô giáo Lâm, cháu trai của cô thật đẹp trai.”
“Không dám, người rất khách sáo rồi.”
Dì Lâm giới thiệu, còn dì cả khen ngợi hết lời, nhưng đầu óc của Phạm Ấu Hâm lại không nghe thấy bất kì lời nào, trong mắt của cô chỉ có người đang ông đang ở trước mặt.
“Xin chào, thật khéo.” Anh nói.
Hai má cô thoáng đỏ bừng lên: “Đúng vậy, thật khéo.”
Các vị trưởng bối đều ngạc nhiên: “Hai người biết nhau sao?”
Hạng Tĩnh Thần cười: “Chúng con vừa biết nhau ở trước cửa quán cơm.”
Cô giáo Lâm nói vui vẻ: “Thật tốt quá, nghĩa là hai người rất có duyên.”
Nam chính ngồi vào ghế. Ánh mắt của hai người trẻ tuổi dường như không khống chế nổi liền dán chặt vào nhau, hai người họ nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều muốn nhận biết đối phương.
“Tôi nghĩ đây là của cô?” Anh cầm cuộn giấy màu lam lên.
“A….Đúng rồi, đây là của tôi….cảm ơn.” Cô nhận lấy đồ của mình, bởi vì anh đang nhìn chằm chằm vào mặt làm hai má cô đỏ lên.
“Những thứ này đều là bản thiết kế sao?” Anh chỉ vào cuộn giấy màu lam đang để trên ghế ngồi bên cạnh cô.
“Ừ, đây đều là những tác phẩm của tôi. Tôi chỉ là người thiết kế nghiệp dư thôi, gần đây vừa phỏng vấn xong.”
Dì cả nóng ruột nói xen vào: “Ai da, cái gì mà nghiệp dư hay không nghiệp dư, con bé Phạm nhà tôi nó là kiến trúc sư cảnh quan không gian, vừa mới nhận chứng chỉ về. Nó lại khiêm tốn như vậy, chắc là không muốn bán mình mà.”
Cô giáo Lâm lập tức nói thêm vào: “Ai da, thì ra trái đất này lại nhỏ như vậy, Ấu Phâm và Tĩnh Thần có thể xem là cùng ngành rồi, một người là kiến trúc sư cảnh quan không gian, một người là kiến trúc sư, rất là có duyên nha.”
Phạm Ấu Hâm rất kinh ngac: “Anh là kiến trúc sư?”
“Phải.”
Hai người nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng nói: “Vậy ra là người cùng nghề.”
Không cần giới thiệu, hai người trẻ tuổi này đều có ấn tượng thật tốt với nhau, tình yêu sắp nở hoa, không ngờ lần gặp mặt này lại thành công lớn như vậy.
Dì cả và cô giáo Lâm đều nhìn nhau cười, vẻ mặt hai người đều rất hài lòng.
“Phạm Tiểu Hâm, Phạm Tiểu Hâm, trái đất gọi, trái đất gọi, xin hỏi, linh hồn có trở về lại không?”
Phạm Ấu Hâm thu hồi tinh thần lại, giật mình nhìn chị hai của mình đang đùa giỡn: “Hả?”
Phạm Tư Hâm thở dài, lấy miếng bánh mì trong tay em gái mình ra, để tránh cho vụn bánh dính lên dĩa trái cây trên bàn. “Ngày hôm qua dì cả đã hỏi mẹ, nhà chúng ta tính toán tặng lễ vật cho bà làm mai như thế nào, này không phải hôm qua sau khi xem mắt xong em đều ngẩn người vì nguyên nhân này chứ?"
Tư Hâm nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Ấu Hâm liền tìm được câu trả lời, bỗng nhiên cô tỉnh ngộ gật gật đầu: “Hèn chi chị cảm giác được một luồng hương phấn kỳ lạ, thì ra em đã bị dì cả dẫn đi ra ngoài!”
Các cô là thai song sinh cùng trứng, nên có sự cảm ứng lẫn nhau, lại giống nhau 98% về dáng người, cho đến khi lớn lên họ mới được thoát khỏi cách ăn mặc tạo hình giống nhau của người lớn. Họ bắt đầu có cái nhìn khác nhau về ý tưởng, càng rõ ràng hơn là cá tính khác nhau, em gái Ấu Hâm có mái tóc dài đến lưng, tính tình vẫn ôn nhu như trước, chị gái Tư Hâm lại thích tóc ngắn, cá tính gọn gàng dứt khoát.
“Thật ra em không biết đó là bữa cơm thân mật……..” Ấu Hâm giải thích ấp úng.
Phạm Tư Hâm trợn to hai mắt: “Là ai biết đó là bữa cơm thân mật? Là ai sẽ nghĩ đến được dì cả đem chủ ý đánh tới ba chị em chúng ta chứ?”
Dì cả là bà mai chuyên nghiệp, làm mai cô nam quả nữ là bản lĩnh của bà.
Mẹ Phạm ở một bên lạnh nhạt nói: “Cũng có khả năng làm mai cho con, nếu như con đồng ý. Đáng tiếc là có ai biết được nhà chúng ta có hai đại tiểu thư khó trị như vậy, nếu dì cả của con cố ý muốn kiếm tiền từ việc làm bà mai này, con nghĩ bà sẽ tìm người nào để ra tay đây?”
Phạm Tư Hâm cười lạnh: “Mẹ, nói gì thì nói, đừng cầm thương mang côn, để tránh dọa một người chạy một người đuổi theo.”
Ba Phạm mất sớm khi tuổi còn trẻ, bà Phạm Lý Xuân Hương vẫn còn diễn viên múa chính có bộ dáng thướt tha ở xã Quốc Tiêu, là nhân vật rất được đông đảo đàn ông trung niên ái mộ.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Con cho rằng con và chị cả Phạm Hâm đại tiểu thư có thể chung sống với nhau thật tốt sao?”
“Các người đang nói con sao?”
Giống như một linh hồn Phạm Hâm đi vào nhà ăn Phạm gia, trên tay còn bồng theo một đứa bé đang nửa tỉnh nửa mê.
“Đây là thế nào? Con trở về lại mang về cho mẹ một đứa bé để mẹ phải làm bảo mẫu cho nó suốt 24 giờ sao?”
Hai chị em sinh đôi đùa giỡn vui vẻ với đứa bé, Phạm Hâm chuẩn bị bữa sáng cho con trai: “Ba nó ở nước ngoài, mẹ nó đang xử lý việc ly hôn, nó nói không muốn về nhà ở với bà ngoại, cho nên con mới dẫn con bé về đây.”
Mẹ Phạm tâm tình không vui: “Phạm Hâm, con là cô giáo giữ trẻ, không phải là bảo mẫu, không cần suốt ngày đem mấy đứa nhỏ mồ côi về nhà, hàng xóm sẽ nghi ngờ con chưa cưới đã sinh con rồi, chẳng trách đã ba mươi tuổi rồi mà nữa con ruồi cũng không thấy!”
Mẹ Phạm lòng đầy tức giận mà mắng chửi, sau khi xoay người lại thay đổi vẻ mặt tươi cười, vui vẻ nhìn đứa bé trắng nõn gọi: “đến đây, bà nội ẳm ẳm, người bạn nhỏ con tên là gì?”
“Con bé gọi là Tiểu Ly.”
“Ly Miêu Ly?”
“Pha Ly Ly.”
“Ôi, tên thật thơ mộng, đến đây bà nội ôm nào, chúng ta ăn sandwich, rồi cùng nhau ra ngoài ngắm chú chim nhỏ nha.
Bà nội vui vẻ bồng đứa bé “bơ vơ” ra khỏi phòng ăn, bên miệng vẫn ngâm nga bài nhạc thiếu nhi.
“Mẹ nhất định sẽ có người phân cách ra.” Phạm Tư Hâm nói.
“Chị đồng ý.” Phạm Hâm lắc đầu thở dài. Mỗi lần đều như vậy, lúc đầu thì mắng cô là nha đầu thối tha, sau đó lại bắt đầu chơi đùa với đứa bé, bà chỉ mong sao đứa bé này là cháu của bà, lại còn dẫn nó đưa dạo xung quanh nhà hàng xóm. Hôm nay cô lại có thêm một tội danh “chưa cưới đã sinh con”, hơn nữa là do mẹ cô đặt cho.
Phạm Tư Hâm nhìn về phía đứa em gái đang liên tục ngây người kia: “Em thật sự đã thích người đàn ông kia à?”
Phạm Ấu Hâm lấy lại tinh thần, đỏ mặt : “Chị nói cái gì?”
Phạm Tư Hâm lắc đầu: “Nếu đã thích rồi thì lấy chồng đi, sinh một đứa bé cho mẹ chơi đùa với nó, tránh cho bà ngày nào cũng chĩa mũi nhọn vào chúng ta.”
Phạm Hâm rất ngạc nhiên, ngày hôm qua cô đến nhà Tiểu Ly dọn hành lý, lúc về đến nhà mọi người đều đã ngủ. “Dì cả lựa chọn một lần đã thành công rồi sao?”
“Đúng rồi.”
Phạm Ấu Hâm thẹn thùng quát to: “Chị, các người đang nói cái gì vậy? Thật đáng ghét mà!”
“Chị muốn làm dì rồi!”
“Chị muốn làm dì cả rồi!”
“Chị!”
“Ấu Hâm!” Mẹ Phạm ôm Tiểu Ly vội vàng chạy vào phòng ăn, vẻ mặt bà rất hưng phấn.
“Mẹ làm sao vậy?” Phạm Ấu Hâm khẩn trương nhảy dựng lên: “Con được chọn vào rồi sao?”
Mẹ Phạm trợn to hai mắt: “Mẹ làm sao biết được người ở bên ngoài tìm con để chọn vào không chứ?”
“Người ngoài tìm? Sáng sớm người nào tìm con?”
Ba chị em nghi ngờ nhìn ra cửa chính, một người đàn ông cao lớn đứng ngay cửa, đương nhiên làm cho mọi người đều nhếch miệng nở nụ cười ám muội ngoại trừ Ấu Hâm ra.
“Hạng tiên sinh?” Phạm Ấu Hâm rất ngạc nhiên. Dì cả đã cho đối phương biết địa chỉ nhà rồi sao?
“Mạo muội đến làm phiền rồi.”
“Sẽ không đâu.”
“Có thuận tiện để tâm sự cùng cô không?”
Mọi người đứng sau lưng Ấu Hâm không có ý định rời khỏi đây.
Cô thở dài: “Phía trước có công viên.”
“Được, đã làm phiền mọi người, bác gái hẹn gặp lại.”
“Mẹ, chị, con đi rồi sẽ về sớm.”
Sau khi nhìn đôi ngọc bích này rời khỏi, mẹ Phạm buồn rầu thở dài: “Aiz, mẹ muốn gả con gái, với lại mẹ còn đang luyến tiếc. Aiz, Ấu Ấu của mẹ lại khéo léo nghe lời như vậy!”
“Con thật muốn làm dì rồi.” khóe môi Phạm Tư Hâm hàm chứa ý cười, tiếp nhận cô bé trong lòng mẹ mình, cô dụi vào cổ Tiểu Ly hít hà mùi thơm sữa trên người con bé.
“Con làm dì cả.”
“Mẹ sẽ làm bà.”
Sau đó ba người cùng nhau thở dài.
Công viên.
Phạm Ấu Hâm nhìn thẳng về phía trước mà không dám nhìn lung tung. Cô biết anh đang nhìn cô, loại cảm giác này rất mãnh liệt.
Họ dừng bước lại ở ông viên Banyan Tree.
Mùa xuân, thời tiết tốt đẹp đến khiến người ta muốn ca hát.
“Có chuyện gì sao?” Cô lấy dũng khí ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh nở nụ cười. Theo như lời mợ anh nói, anh như ánh mặt trời, tất nhiên không phải là cả người đen tối cộng thêm cơ bắp được bài ra kia, ánh mặt trời của anh là một loại cảm giác, như là đến gần anh, mọi người sẽ được chiếu sáng theo.
Hạng Tĩnh Thần nhìn cô chăm chú: “Ngày hôm qua anh vẫn nhớ đến em.”
Cô làm sao phải không? Phạm Ấu Hâm nín thở.
Anh cười: “Mãi cho đến khuya, anh đã nghĩ ra một cách giải quyết.”
“Ách?”
Anh đưa tay lên phủi nhẹ sợi tóc trên má cô: “Em có tin là vừa gặp đã yêu không?”
Cô có thể không tin sao? Chính cô đang đặt mình vào trong đó mà….. “Tôi tin.”
“Sau ngày hôm qua, em có nhớ đến anh không?”
Cô nghên đón ánh mắt của anh, không hề trốn tránh: “Có.”
“Tốt lắm, cách của anh cũng là cách giải quyết duy nhất.”
Cô nở nụ cười tươi: “Xin rửa tai lắng nghe.”
"Anh cung cấp một phần công việc, văn phòng luật của anh cần một nhà chuyên gia không gian quy hoạch; anh cung cấp một cuộc hôn nhân, hi vọng chúng ta có thể lấy kết hôn là điều kiện đầu tiên bắt đầu qua lại với nhau."
Trong lòng cô đều nổi cơn bão táp: “Có thể hơi quá nhanh rồi không?” Cô hỏi một cách yếu ớt.
“Ý của em là công việc hay chuyện yêu đương của chúng ta?”
“Không phải công việc.”
Anh cười, từ từ nâng cằm của cô lên, rồi chắm chú nhìn vào ánh mắt cô: “Sẽ không, Ấu Hâm, anh thật sự yêu em, anh đối với em vừa gặp đã yêu rồi.”
Cô chớp mắt vài cái, nhìn thấy trong ánh mắt trong trẻo của anh có hình bóng của cô, cô hàm chứa nước mắt, biết mình sẽ sắp khóc.
“Được.” Cô nhận lời.
“Anh thích em.”
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô rất ôn nhu, càng kiên quyết hứa hẹn.