Phân Cách

Chương 47: 47: Tống Ngôn Khê Không Giống Như Là Kẻ Điên A​





Tống Ngôn Khê đặc biệt vì dính lấy Thẩm Khanh Vãn tới nơi này đi công tác, đem công việc của Tống thị tạm thời giao cho ông ngoại quản lý, trận này có thể nói là một quãng thời gian thanh nhàn nhất.

Nàng ở phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, cố ý ở trên thân thể thoa một ít hương liệu, lại ở trước gương chỉnh sửa tóc hơi ướt át càng hiện ra khiêu gợi của chính mình, lúc này mới trùm khăn tắm phong tình vạn chủng đi ra ngoài.
Tối nay là buổi tối đầu tiên hai người đi tới nơi này, lẽ ra nên làm chút chuyện có nghi thức cảm xúc, đương nhiên việc này có liên quan với tình yêu, đơn giản mà nói, hai chữ: Làm tình.
Tống Ngôn Khê cong lấy khóe miệng, tâm tình rất tốt mà đi tới trong phòng ngủ, người bên trong đang cầm lấy bảng vẽ ba chiều đang vẽ, chìm đắm ở bên trong bản thảo, hoàn toàn không chú ý tới chính mình càng thêm mùi hương ngào ngạt.
Tống Ngôn Khê có hơi thất vọng, hai mắt hiện ra ánh sáng lập tức âm u rất nhiều.

Loại cảm giác đó giống như là con chó con cho rằng chủ nhân muốn dẫn nàng ra ngoài chơi bỗng nhiên bị nhốt ở trong nhà, ánh mắt đều mang theo tuyệt vọng.

Tống Ngôn Khê mím môi, cố ý đi tới bên người Thẩm Khanh Vãn ngồi xuống.

Vốn là Thẩm Khanh Vãn khi đang vẽ sẽ hết sức chăm chú, rất khó bị những chuyện khác ảnh hưởng đến, không biết làm sao cảm giác tồn tại của Tống Ngôn Khê quá mạnh mẽ.

Mùi thơm trên người nàng rất có cảm giác tồn tại, hương tùng tuyết dễ ngửi lẫn vào vị thơm sau khi tắm, một mạch ở trong không khí xung quanh tản ra.
"Em tắm xong rồi? Làm sao không đem tóc thổi khô?" Thẩm Khanh Vãn ngẩng đầu nhìn tóc của Tống Ngôn Khê còn đang nhỏ nước, vừa định đứng dậy lấy máy sấy tóc sấy cho nàng, cổ tay bỗng nhiên bị đối phương kéo.


"Không cần thổi khô, em cảm giác như vậy khá là gợi cảm đẹp đẽ, Khanh Khanh đang vẽ cái gì?" Tống Ngôn Khê dùng dư quang liếc nhìn bản vẽ 3D, phát hiện phía trên cũng không phải bản thảo thiết kế, mà là bãi cát và mặt biển hôm nay thấy được, nàng lúc này mới có ý nghĩ quấy rối Thẩm Khanh Vãn, không phải bản thảo công việc, vậy vẫn là quan trọng hơn chính mình.
"Chỉ là tùy ý ghi chép cảnh sắc một tí." Thẩm Khanh Vãn cho tới nay đều có thói quen như vậy, đại đa số người du lịch sẽ chụp ảnh làm kỷ niệm, Thẩm Khanh Vãn lại càng thêm yêu thích dùng mắt của mình ghi nhớ, lại dùng tay vẽ ra.

Đến bây giờ, bản thảo tranh phong cảnh nhà cô tích trữ rất nhiều, mỗi một chương đều có thời gian và xuất xứ.
"Như vậy a, vậy Khanh Khanh có thể cũng vẽ cho em một tấm hay không? Em cũng có phong cảnh mỹ lệ, muốn cho Khanh Khanh ghi chép xuống." Tống Ngôn Khê suy nghĩ, bỗng nhiên phóng đãng cười lên, nàng cười đến ám muội lại phong tình, con mắt đều suýt chút nữa cười híp đến cùng nhau.

Thẩm Khanh Vãn có chút buồn bực phong cảnh trong miệng nàng là cái gì, tò mò ngẩng đầu nhìn nàng.
Sau khi Tống Ngôn Khê nói xong đứng dậy, lại ở trước mặt mình kéo lấy khăn tắm mỏng manh kia.

Bên trong là thân thể vô cùng mềm mại, bởi vì mới tắm xong, mỗi một nơi da thịt đều mang theo trắng long lanh.

Chỉ có chính giữa chân tâm tồn tại một tia màu đen làm người khác chú ý.

Tống Ngôn Khê nhìn dáng dấp hơi ngốc ra của Thẩm Khanh Vãn, ở dưới tầm mắt của cô, dùng bàn tay nhẹ sờ chân tâm của mình, ở bên trên rừng rậm xoa xoa.
"Phong cảnh tốt đẹp nhất trên người em chính là chỗ này, kỳ thực em còn không làm sao nhìn kỹ địa phương này của em.

Cho tới nay, ngoại trừ tay của em, Khanh Khanh là cùng nó tiếp xúc nhiều nhất, Khanh Khanh đồng ý giúp em vẽ nó không? Em cảm thấy nó nhất định rất đáng yêu cũng rất đẹp, vẫn có thể xem là cảnh sắc đẹp đẽ."

Tống Ngôn Khê lời nói này, nếu như gạt bỏ động tác trên tay của nàng, rất khó khiến người ta đoán được nàng đang nói cái gì, nhưng mà khi nàng nói chuyện, vô cùng ám muội xoa chân tâm, một cái tay khác phủ ở trên bụng, hai con mắt ngậm sự làm nũng mà nhìn mình.

Thật sự nếu không hiểu "Cảnh sắc" Trong miệng nàng là cái gì, Thẩm Khanh Vãn cũng là ngủ uổng với nàng mấy lần.

Đây đại khái là cuộc khiêu chiến khó khăn nhất bên trong cuộc đời nghề nghiệp của Thẩm Khanh Vãn, cô lúng túng cầm bút, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhìn ra nàng bị chính mình hù dọa, Tống Ngôn Khê cười ngồi ở trên đùi cô, nắm lấy tay của cô.
"Khanh Khanh, giúp em vẽ đi mà, có được hay không?" Tống Ngôn Khê đem chân tâm kề sát ở trên người Thẩm Khanh Vãn ma sát, người sau chỉ mặc váy ngủ mỏng, bị Tống Ngôn Khê kẹp lấy eo, cô ngay lập tức thì cảm giác được ấm áp giữa hai chân của đối phương.

Thẩm Khanh Vãn biết rõ, Tống Ngôn Khê có lúc rất thành thục gợi cảm, một số thời khắc lại ấu trĩ đến như đứa trẻ, nếu như không vừa lòng nàng, chỉ sợ phải ồn ào hết mấy ngày.
"Được, tôi giúp em vẽ, em đừng náo loạn." Thẩm Khanh Vãn là lần đầu tiên tiếp xúc cùng người tính tình như Tống Ngôn Khê vậy, coi như là vợ trước của cô, cũng tuyệt đối không làm được loại chuyện kinh thế hãi tục này.

Cô đã từng cảm thấy, Tống Ngôn Khê và vợ trước trên nhiều khía cạnh có điểm giống nhau, các nàng thích chơi giống nhau, chủ nghĩa lãng mạn giống nhau, cũng đồng dạng lấy sự hưởng lạc của bản thân làm chủ, càn rỡ lớn mật.

Nhưng Thẩm Khanh Vãn bây giờ lại cảm thấy, so với vợ trước, Tống Ngôn Khê càng..


mê hoặc bung nở, chí ít chuyện như vậy, đại khái ngoại trừ nàng cũng không có mấy người làm ra được.
Nghe được Thẩm Khanh Vãn đáp ứng chính mình, đồng ý vẽ nơi đó cho mình, Tống Ngôn Khê vui vẻ nhếch lên khóe miệng, thân thể cũng mềm nhũn xuống.

Nàng "Ừm." một tiếng, trực tiếp ngồi ở trên giường.

Phía sau lưng nàng dựa vào ôm gối, hai chân khép lại, như có điều suy nghĩ nhìn Thẩm Khanh Vãn.

Người sau bị nàng nhìn chăm chú đến hốt hoảng, chỉ lo Tống Ngôn Khê lại đưa ra yêu cầu đặc thù gì.
"Khanh Khanh, em cần để cho nó bày tư thế gì đây?" Tống Ngôn Khê suy tư nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng, "Nó" trong miệng nàng là cái gì, không cần nói cũng biết.

Thẩm Khanh Vãn cảm thấy trên mặt nóng đến sợ, thân là một nhà thiết kế, cô kỳ thực thường thường sẽ phải cầu xin người mẫu dựa theo yêu cầu của chính mình bày tư thế, để chính mình thiết kế đồ vật và đồ trang sức tốt hơn cho nàng, nhưng bây giờ..
"Không..

Không cần, em tùy ý thì được." Thẩm Khanh Vãn lúng túng vạn phần, tay nắm bút khẽ run, cô bỗng nhiên ý thức được, sau khi gặp gỡ cùng Tống Ngôn Khê, chính mình bất tri bất giác vậy mà làm rất nhiều chuyện trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Tỷ như cùng người xa lạ làm tình một đêm, lại phát triển thành tình nhiều đêm, cuối cùng biến thành bao nuôi.

Hiện tại, cô lại còn chuẩn bị vẽ cái loại địa phương đó, Thẩm Khanh Vãn nghĩ một hồi, cảm thấy xấu hổ lại khó mà tin nổi.


Không biết thế nào cô đều đã đáp ứng đối phương, vào lúc này đổi ý, sợ là không còn kịp.
"Vậy em cần chuẩn bị cái gì không? Ngô, em có chút lo lắng, lỡ như chỗ đó của em không dễ nhìn, chị có chán ghét nó hay không?" Tống Ngôn Khê khép hai chân lại, thậm chí có chút lo lắng.

Kỳ thực nàng nói không thấy nơi riêng tư của mình đương nhiên là giả, nàng có một đoạn thời gian phi thường yêu thích quay về kính tự an ủi, bởi vì như vậy nàng không chỉ có thể xoa xoa thân thể của chính mình, còn có thể thấy được biến hóa của thân thể mình.
Nàng đã từng quay về gương đem mình sờ đến cao triều, khi thưởng thức tư thái chính mình cao triều đẹp đẽ mà mê người.

Tống Ngôn Khê đương nhiên biết nơi đó của mình vừa mềm vừa mịn, là tiểu công chúa đẹp đẽ, nhưng mà..

Lở như Thẩm Khanh Vãn không thích loại "Môi mỏng" này của mình nên làm gì? Tống Ngôn Khê hãy còn rối rắm, không biết người trong cuộc khác Thẩm Khanh Vãn cũng sợ đến muốn chết.
"Em không cần lo lắng quá mức những thứ này.." Thẩm Khanh Vãn không biết an ủi Tống Ngôn Khê ra sao, dù sao chuyện đối phương buồn rầu cô chưa bao giờ tiếp xúc qua.

Thẩm Khanh Vãn cầm bút, chờ đợi trận khó khăn này mau chóng bắt đầu cũng có thể nhanh chóng kết thúc, ai biết Tống Ngôn Khê vào lúc này lại "Ừm." nhẹ một tiếng, đem Thẩm Khanh Vãn dọa đến trên tay run lên.
"Khanh Khanh, em cảm thấy vẫn dùng cái từ" nó "này kêu địa phướng đó không tốt, chúng ta đặt tên cho nó đi, kêu Thẩm tiểu Khê thế nào?" Tống Ngôn Khê giả vờ thẹn thùng dùng tay vuốt đầu gối, vẫn thật sự phối hợp biểu diễn đỏ mặt.

Nghe được câu nói này của nàng, Thẩm Khanh Vãn có loại ảo giác đại não thiếu khí, cảm thấy nhiều hơn một giây nữa chính mình liền có thể có thể sẽ mắc cỡ chết đi.

Cô ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn kĩ Tống Ngôn Khê, thậm chí bắt đầu hoài nghi lên năng lực phương diện chính mình nhìn người.
Tống Ngôn Khê, không giống như là kẻ điên a...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.