Đối với Tống Ngôn Khê đột nhiên xuất hiện linh cảm đặt tên, Thẩm Khanh Vãn không muốn nói tiếp, càng không muốn hỏi đối phương tại sao là Thẩm tiểu Khê mà không phải Tống tiểu Khê.
Đương nhiên, lời này Thẩm Khanh Vãn cũng chỉ có thể ngẫm lại ở trong lòng, cô biết mình một khi mở miệng hỏi, chắc sẽ có đề tài liên tiếp đập tới chính mình.
Mắt thấy tâm tình Tống Ngôn Khê rất tốt mà tựa ở kia ngâm nga, Thẩm Khanh Vãn hít sâu một hơi, vẫn là mở ra bàn vẽ điện tử.
"Em hiện tại muốn bắt đầu sao?" Thẩm Khanh Vãn nhẹ giọng hỏi, khoảng cách mỗi một âm tiết đều có chút dài, như là ở sau khi đắn đo suy nghĩ mới nói ra câu nói này.
Nhìn cô chuẩn bị xong, Tống Ngôn Khê gật gù, nàng giả vờ nũng nịu cắn môi dưới, sau đó chầm chậm ở trước mặt mình tách ra chân, đem nơi tư mật kia bày ra cho mình.
Vẻ mặt của nàng thần thái của nàng, bao gồm động tác tứ chi hoàn toàn muốn biểu hiện ra thẹn thùng, chỉ đáng tiếc..
Khóe miệng nàng không ngừng giương lên độ cong, còn có gương mặt trắng nõn kia bán đứng nàng.
Nếu như Tống Ngôn Khê biết thẹn thùng, căn bản sẽ không đưa ra loại yêu cầu không thể tưởng tượng nổi này.
"Khanh Khanh, chị ôn nhu một chút." Tống Ngôn Khê nhỏ giọng nói qua, cúi đầu dùng con mắt ướt nhẹp nhìn sang.
Thân là một người từ nhỏ đã tiếp xúc hội họa và thiết kế, Thẩm Khanh Vãn rất hiểu đến làm sao đi quan sát một người, hoặc là nói, nhìn ưu điểm và điểm sáng trên người nhân loại đã thành thói quen của cô.
Hình mắt của Tống Ngôn Khê rất đẹp, con mắt không cần mỹ phẩm chải chuốc cũng rất lớn cũng rất có thần.
Cặp con mắt màu xanh lam sẫm không giống với người khác kia như là biển dưới màn đêm, đều sẽ làm người ta không nhịn được muốn đi đến tìm tòi hư thực.
Đặc biệt là ở khi viền mắt nàng mang theo hơi nước, loại cảm giác đó bị phóng to, bên trong đẹp pha thêm vài tia long lanh, như con chó con vô tội.
Thẩm Khanh Vãn thu tầm mắt lại, tiếp đó chầm chậm mà đem ánh mắt dời xuống, lướt qua hai đám đẫy đà của Tống Ngôn Khê, lại đảo qua phần bụng, cuối cùng đi tới trước mặt vai chính của đêm nay.
Tuy hai người đã thân mật quá nhiều lần, nhưng tình huống đa số, Thẩm Khanh Vãn cũng không có cơ hội thấy được nơi này, bây giờ trực quan lại tinh tường như thế nhìn thật là lần đầu tiên.
Bộ lông nơi đó của Tống Ngôn Khê cũng không phải là đen thuần, mà là mang theo màu lam không dễ phát giác.
Loại xanh thẫm kia gần với đen, nhưng tuyệt đối không phải đen nhánh của phụ nữ Á châu.
Lông tơ mềm mại mà xõa tung chỉnh tề che ở kia, phía dưới chính là một đóa hoa đẹp màu anh đào mỏng manh.
Thẩm Khanh Vãn ở phương diện thiết kế và sáng tạo, thỉnh thoảng cũng sẽ cần kiểm tra thân thể, cũng nhìn không ít mô hình hoặc vật trang trí của bộ phận sinh dục nữ.
Thế nhưng, so với những thứ đã từng nhìn qua kia, địa phương này của Tống Ngôn Khê rõ ràng cho thấy khác nhau.
Nó rất tươi sống, mỗi một nơi nhăn nhúm đều mang theo cảm giác kiều diễm ướt át.
Trên người nó có một tầng đầm nước óng ánh long lanh, cũng không biết là vừa rồi Tống Ngôn Khê tắm rửa không có lau khô, hay là nước gì khác.
Nói chung, tầng vệt nước kia bao trùm ở bên trên cánh hoa đẹp mềm mại, ở dưới ánh đèn dao động tràn trề, đẹp đẽ đến để người muốn một ngụm nuốt vào.
Ngoài ra, cánh hoa của nó cũng cực kỳ thanh tú, cánh hoa phía ngoài dày mà hồng óng ánh, thịt mỏng hai tầng bên trong nhỏ mà non nớt.
Ở chính giữa bên trên múi thịt, cũng là vị trí trung tâm nhất.
Hạch mềm mẫn cảm đó vẫn không có bị kích thích, vẫn yên tĩnh bị tầng tầng núi thịt bao bọc lấy, thế nhưng Thẩm Khanh Vãn rất rõ ràng, một khi đụng vào, dù cho chỉ là nhẹ nhàng ma sát, nơi này đều sẽ cho ra khát vọng thành thật nhất.
"Khanh Khanh nhìn rất lâu, chị cảm thấy..
Thế nào?" Tống Ngôn Khê thấy Thẩm Khanh Vãn từ lúc mới bắt đầu thẹn thùng, đến lúc này cư nhiên nhìn nhập thần, dù là nàng nhắc đến chuyện như vậy, cũng không khỏi xấu hổ lên.
Nhưng mà, trong lòng cảm thấy xấu hổ, trái lại để thân thể càng thêm mẫn cảm.
Thế là, ở dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Khanh Vãn, hai tầng núi thịt trong ngoài co giật mấy lần, hoa tâm phía dưới kia càng là tràn ra một chút mật hoa trong suốt.
Tống Ngôn Khê cũng không nghĩ tới chính mình lại mẫn cảm thành như vậy, bị Thẩm Khanh Vãn nhìn lập tức ướt đẫm.
Nàng theo bản ý chính là đem việc vẽ xem là dạo đầu, đợi đến khi Thẩm Khanh Vãn không nhịn được thì ăn đi bông hoa của mình.
Nhưng bây giờ xem ra, tính toán mưu đồ đánh hụt, người không nhịn được trước hết, có lẽ là chính mình.
"Khanh Khanh, Thẩm tiểu Khê không vui rồi, chị nhanh lên một chút vẽ xong nó, sau đó dỗ dành nó." Tống Ngôn Khê chẳng biết xấu hổ nói qua, còn cố ý đem hai chân tách đến càng rộng.
Thẩm Khanh Vãn đối với lời của nàng không cảm thấy kinh ngạc, dù cho thẹn thùng nữa, cũng chỉ có thể đỏ mặt đem đường viền vẽ ra.
Thẩm Khanh Vãn năm nay mới vừa tròn 34 tuổi, ở thế giới của con người tuổi tác 150 đều vẫn rất trẻ, nhưng kinh nghiệm hội họa của cô lại dài đến hơn 25 năm.
Ý nghĩ thiết kế của cô hơn người, đồng dạng, phương diện hội họa cũng không kém hơn bất kỳ tay vẽ nào.
Cô ngẩng đầu lên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai cái "Khe" Không an phận trước mặt, đầu tiên thỉnh thoảng nói chuyện đùa giỡn mình, mà thứ hai..
khi chính mình xem nó thì sẽ phát run, còn không dừng mà tuôn ra những chất lỏng ám muội kia.
Thẩm Khanh Vãn che ngực, thậm chí cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn, trong phòng trở nên rất nóng, nóng đến cô muốn mở cửa sổ thông gió.
"Em..
Em đừng lộn xộn." Thẩm Khanh Vãn nhẹ giọng nói qua, lần thứ hai để Tống Ngôn Khê lấy tay ra.
Đối phương vừa rồi thì sẽ không an phận dùng tay đi sờ chân tâm, sau khi động tình, đóa mị hoa kia nở rộ đến càng tươi mới.
Tầng múi thịt dày đặc phía ngoài kia hút no nước, trở nên sung huyết sưng lên.
Nó bao bọc lấy cánh hoa mỏng đỏ lên bên trong, đồng thời cùng run rẩy, mật hoa lại sẽ điên cuồng tuôn ra.
Đều là nữ nhân, Thẩm Khanh Vãn biết Tống Ngôn Khê đã vô cùng khó nhịn, bằng không cũng sẽ không liên tục hai lần an ủi ở trước mặt mình, chỉ là Thẩm Khanh Vãn là người rất quật cường, một khi bắt đầu rồi, cô nhất định phải có bắt đầu có kết thúc.
Ở trên bàn vẽ của cô, mềm mà ướt át, hoa đẹp tươi mới mê người đã gần đến phần kết, Thẩm Khanh Vãn đỏ mặt, dùng màu trắng trong khiết vẽ ở bên trong hoa tâm nhanh chóng quét bút, đem chất lỏng mật ngọt vẽ ra.
Tống Ngôn Khê đỏ mặt, không phải đỏ bừng, mà là dục cầu bất mãn quá mức khó chịu, làm cho mặt của nàng đỏ theo.
Nàng thở nhẹ, không nhẫn nại được xoa hai viên vật mềm no đủ của mình.
Đem chúng nó dùng sức nắm lên, lại lập tức ném đem chúng nó xuống.
Cái giường bị hành động của Tống Ngôn Khê làm cho cót két vang vọng như vậy, toàn bộ nhiệt độ ám muội của gian nhà cơ hồ muốn đem người thiêu cháy.
Cuối cùng ở khi Thẩm Khanh Vãn hạ xuống nét bút cuối cùng, Tống Ngôn Khê đột nhiên xông về phía cô, như là chó săn cực đói, đem váy mỏng trên người cô kéo đi.
Thẩm Khanh Vãn bị tập kích đột nhiên xuất hiện của nàng làm cho sững sờ, chưa kịp chờ cô phản ứng lại, Tống Ngôn Khê đã đem váy của cô xé rách rồi.
"Còn không có rửa tay, em chờ một chút, đừng vội vả như vậy." Thẩm Khanh Vãn đương nhiên biết hiện tại Tống Ngôn Khê cần giảm nhiệt nhất, nhưng mà chính mình còn không có rửa tay, điều này làm cho cô không có cách nào lòng không gánh nặng trực tiếp thân mật cùng Tống Ngôn Khê.
"Khôngsao, em giúp chị rửa." Tống Ngôn Khê kéo qua tay của Thẩm Khanh Vãn, há mồm ngậm lấy, nàng dùng đầu lưỡi linh hoạt đi khắp khe hở ngón tay của Thẩm Khanh Vãn, con mắt ướt nhẹp cứ như vậy thẳng tắp nhìn sang, Thẩm Khanh Vãn không thể không thừa nhận, thân thể Tống Ngôn Khê tốt quá đi, người này, dễ dàng làm nổi lên dục vọng của bất cứ người nào chinh phục nàng.
"Ngô..
Ưm ngô.." Tống Ngôn Khê nhiều lần liếm láp ngón tay của Thẩm Khanh Vãn, trong lúc đó còn phát ra hừ nhẹ ám muội.
Nàng lắc vòng eo, chầm chậm dùng múi thịt ướt át của nàng cọ bụng dưới của Thẩm Khanh Vãn, cảm thấy thời khắc không quá chênh lệch, lúc này mới kéo lấy tay của đối phương, đưa vào trong thân thể đã khát vọng rất lâu.
Trong nháy mắt lún vào, Tống Ngôn Khê ngửa đầu thoải mái than thở lên tiếng, nàng cầm lấy bức tranh vừa vẽ của Thẩm Khanh Vãn, thưởng thức mà nhìn, thân thể cũng không quên ở trên người Thẩm Khanh Vãn nhảy nhót.
"Khanh Khanh, em thật thích bức họa chị vẽ cho Thẩm tiểu Khê này, chị muốn tưởng thưởng gì? Em cũng muốn đáp lễ cho chị." Hứng thú của Tống Ngôn Khê đêm nay rất cao, dẫn đến thân thể của nàng càng thêm mẫn cảm, nàng điên cuồng chập trùng, nhanh chóng phun ra nuốt vào ngón tay của Thẩm Khanh Vãn, bị dáng dấp nàng nhiệt tình như vậy kinh dọa, Thẩm Khanh Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, tầm mắt vẫn vẫn duy trì trong sạch.
Tống Ngôn Khê rất nhanh thì tới một lần, sau khi bị cho ăn no, nàng hơi híp mắt, ở trên người Thẩm Khanh Vãn đánh giá.
Kỳ thực nàng cảm thấy vóc người của Thẩm Khanh Vãn cũng là vô cùng tốt, tuy không phải ầm ầm sóng dậy, nhưng xinh xắn mượt mà lại đáng yêu, nhìn qua xúc cảm cũng rất tốt.
Tống Ngôn Khê trước đây cũng sờ qua mấy lần, thế nhưng nàng trước mắt đến giờ còn không có chạm qua Thẩm Khanh Vãn.
Tống Ngôn Khê hôm nay bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, nàng là chưa quên, chính mình trước đây là chủ công, sau khi gặp phải Thẩm Khanh Vãn lại chỉ lo hưởng thụ lấy.
Nghĩ tới đây, Tống Ngôn Khê cười đè đến trên người Thẩm Khanh Vãn, ở trên trán cô hôn một cái.
"Khanh Khanh, đêm nay để em thưởng chị có được không? Em cũng muốn làm một chút." Tống Ngôn Khê nói qua, còn bán manh, thấy được nàng tội nghiệp mà nhìn mình, tay cũng không ngoan ngoãn mà tìm dưới thân chính mình, cảm thấy tay nàng đi tới mép quần lót, Thẩm Khanh Vãn lại lật người bỗng nhiên đem Tống Ngôn Khê đè trở lại..
Phản ứng của cô không hề lớn, vẻ mặt trên mặt cũng không thay đổi, nhưng Tống Ngôn Khê rõ ràng, đối phương làm như vậy đã là không tiếng động mà phản kháng.
Nàng cười cười cũng không hề để ý, nàng biết rõ có một ít người không thích bị chạm, dù sao lấy chính mình trước đó không biết làm công chúa thụ sẽ thoải mái như vậy.
Nhưng mà..
Thẩm Khanh Vãn là người đã kết hôn, cô không thích bị chạm, đại khái là không thích ứng chính mình chứ?
Tống Ngôn Khê luôn luôn coi trọng thích làm gì thì làm, thấy Thẩm Khanh Vãn không muốn chính mình muốn cô cũng không tức giận, trái lại tốt tính cười cười, không quên ngẩng đầu lên hôn con mắt của Thẩm Khanh Vãn.
Nàng chu đáo để Thẩm Khanh Vãn hơi ngẩn người, sau đó, nàng cũng hôn lại Tống Ngôn Khê, hai người hôn đến không nỡ rời nhau, lại "lăn" cùng nhau, cuối cùng mỏi mệt ôm nhau ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Khanh Vãn ngủ thẳng tới mặt trời chiếu cao, thị giác và thính giác chậm rãi khôi phục, ngay sau đó là khứu giác và vị giác.
Cô nghe thấy được mùi vị rất dễ chịu, chắc là bữa sáng phát ra mùi.
Thẩm Khanh Vãn xuống giường, thấy được Tống Ngôn Khê lại bận rộn ở nhà bếp, nàng không có tiếp nhận bữa sáng của khách sạn, trái lại tự mình làm bữa sáng.
"Chào buổi sáng, em cố ý tìm người của khách sạn cần nguyên liệu nấu ăn, làm cho chị bữa sáng tình yêu." Tống Ngôn Khê bấm thời gian đến mức rất chính xác, đúng lúc vào đúng lúc này hoàn thành món ăn sáng cuối cùng.
Thẩm Khanh Vãn ngồi ở trước bàn, nhìn bánh xốp vô cùng mềm trên bàn, còn có sandwich và trứng tráng tinh xảo, hoàn toàn không nghĩ ra những thứ này sẽ là Tống Ngôn Khê tự làm.
Bánh xốp đại đa số hơi ngọt, cũng không phải mùi vị Thẩm Khanh Vãn sẽ thích, bánh xốp của Tống Ngôn Khê cũng không có thêm đường quá nhiều, còn dùng hạt cà phê mài rắc lên, bánh xốp mềm từng đám chen lẫn mùi sữa nhàn nhạt và một tia cà phê đắng bên trong, trung hòa đến cực kỳ hoàn mỹ.
Trứng tráng mềm mà ngon, bên trong trứng tráng bỏ thêm vài giọt chanh, ở bên trong hương tươi mới lộ ra mấy phần nhẹ nhàng khoan khoái.
Thẩm Khanh Vãn ngơ ngác mà ăn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn Khê, chỉ thấy đối phương đang dùng tay chống đầu, ý cười nhẹ nhàng nhìn chính mình.
"Tôi không nghĩ tới em biết làm cơm, còn làm đến xuất sắc như thế, khổ cực em rồi." Thẩm Khanh Vãn lúc này mới chú ý tới hình tượng, cô lau miệng, ngẩng đầu lên nở nụ cười với Tống Ngôn Khê.
"Vì Khanh Khanh của em làm bữa sáng là vinh hạnh của em, xem chị ăn đến vui vẻ chính là chuyện để em vui vẻ.
Sáng nay em thức dậy, phát hiện toàn thân mình đều trống trơn, sau đó em mới phát hiện, trái tim em bị chị trộm đi rồi."
Tống Ngôn Khê cười nói lời tâm tình quê mùa, nhưng mà âm thanh nàng êm tai, tướng mạo lại xuất chúng, hoàn toàn để người không cách chú ý sự quê mùa.
Thẩm Khanh Vãn đang suy tư, Tống Ngôn Khê có phải là quá mức nghiêm túc rồi, quan hệ của hai người, chắc chỉ là người bao nuôi và người được bao nuôi.