Phân Cửu Tất Hợp

Chương 137: Đuổi theo



Đây là lần thứ hai Liễu Kiện gặp Giang Tĩnh Bạch. Hơn nửa năm trước, biết tin Giang Tĩnh Bạch đang tìm đạo diễn hợp tác, dựa theo nguyên tắc có cơ hội liền gặp, cậu ta liên hệ với Giang Tĩnh Bạch, sau đó gặp gỡ như ý muốn, có điều đề tài không hợp ý.

Được rồi, Liễu Kiện phải thừa nhận, kịch bản kia thật sự quá táo bạo, trong nước hẳn là không ai dám làm.

Bị từ chối như dự đoán, vậy nên sau đó khi tìm được một kịch bản hay khác, cậu ta đắn đo suy nghĩ mới liên hệ với Ngư Hi, muốn mời cô ấy vào vai nữ chính. Tất cả đều rất ổn, Ngư Hi cũng đồng ý sẽ liên hệ lại, nào ngờ trời đất khó lường, đúng vào thời điểm quan trọng.

Ngư Hi gặp chuyện.

Liễu Kiện có chút hoài nghi liệu có phải mình mang vận xui, vừa đặt chân lên con đường có Ngư Hi, cô ấy liền vào bệnh viện.

Vì ý nghĩ này, hai ngày qua cậu ta rất căng thẳng, liên tục gọi cho Liễu Ngọc Dao, cuối cùng bị ném vào danh sách đen.

Thật ra Liễu Ngọc Dao cũng nghĩ đến việc giới thiệu tài nguyên cho cậu ta, nhưng đều bị từ chối, cậu ta cũng không cho cô nhắc đến chuyện của mình với người ngoài, vậy nên người ngoài cũng chỉ biết cô có một em trai còn đi học, hoàn toàn không biết cậu em này đã sớm tốt nghiệp bắt đầu làm đạo diễn.

Liễu Kiện đứng dưới Kính Âu, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, suy nghĩ nếu lát nữa vào trong biết được Ngư Hi đã chấm dứt hợp đồng với Kính Âu, mình nên làm thế nào.

Dùng lời lẽ chính đáng nói từ chối hợp tác ư?

Hình như --- cậu ta cũng không có đủ vốn liếng như vậy.

Khi Tiếu Tri Thu xuống dưới đón người liền nhìn thấy cậu ta đứng một mình khoa chân múa tay trước cửa lớn, cứ mấy giây lại đổi một biểu cảm, hoặc cười hoặc nổi giận, hoặc vuốt lại tóc, hoặc điều chỉnh biểu cảm trêи khuôn mặt. Tiếu Tri Thu vẫn luôn biết đạo diễn là người làm nghệ thuật, vậy nên người làm nghệ thuật đều có "tố chất thần kinh" thế này?

Cô lắc suy nghĩ trong đầu, đi đến lễ phép gọi: "Anh Liễu."

Bất ngờ nghe thấy giọng nữ thanh thúy, Liễu Kiện giật mình suýt nữa va vào cửa kính, cậu ta lảo đảo một bước rồi đứng vững, vuốt tóc nói: "Trợ lý Tiếu."

Tiếu Tri Thu thoáng gật đầu: "Mời đi bên này, Giang tổng đang ở trêи đợi anh."

Liễu Kiện nhìn thấy Tiếu Tri Thu liền hít sâu một hơi, cậu ta vẫn luôn không thích ở cạnh người quá nghiêm túc bảo thủ, có chút áp lực. Thang máy từ từ đi lên, Liễu Kiện đỏ mặt muốn hỏi về chuyện của Ngư Hi, chẳng qua Tiếu Tri Thu luôn làm mặt lãnh đạm, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho cậu ta. Liễu Kiện ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo cô vào văn phòng.

Giang Tĩnh Bạch đang đợi cậu ta.

Lần thứ hai bước vào văn phòng này, Liễu Kiện vẫn rất mất tự nhiên như lần trước, vào cửa liền cúi đầu chào: "Giang tổng."

Giang Tĩnh Bạch nhìn Tiếu Tri Thu: "Pha cho anh Liễu một tách cà phê."

Tiếu Tri Thu cúi đầu: "Vâng, cô chờ một lát."

Liễu Kiện ngồi xuống sô pha, mặt đối mặt với Giang Tĩnh Bạch, thoáng quan sát người đối diện, cảm thấy cô ấy gầy đi không ít, tuy rằng lần trước gặp nhau cậu ta cũng không nhìn kỹ Giang Tĩnh Bạch, nhưng chút thay đổi này vẫn rất rõ ràng.

Ví dụ như, cô ấy gầy đi, mệt mỏi, và còn sắc sảo.

Đúng, so với lần gặp trước, giờ đây Giang Tĩnh Bạch cho cậu ta cảm giác lợi hại hơn, giống như một thanh kiếm được rút khỏi vỏ, để lộ cạnh sắc của mình.

Hai người chưa bắt đầu nói chuyện, Tiếu Tri Thu mang hai tách cà phê vào, cũng nói nhỏ bên tai Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng, mười rưỡi còn có cuộc họp."

Giang Tĩnh Bạch gật đầu phất tay, Tiếu Tri Thu ra ngoài.

Cửa đóng lại, Liễu Kiện mới vò đầu nói: "Giang tổng."

"Không biết cô tìm tôi có chuyện gì?"

Giang Tĩnh Bạch ngước mắt: "Có mang kịch bản theo không?"

Liễu Kiện cúi đầu lấy cặp tài liệu: "Có mang đây."

Cậu ta rút kịch bản: "Nhưng tôi vốn muốn tìm cô Ngư quay..."

"Tôi sẽ nói với Ngư Hi."

Liễu Kiện kinh ngạc: "Sao ạ?"

"Không phải cô Ngư bị thương ở chân sao?"

Vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Giang Tĩnh Bạch khẽ thay đổi, giọng nói rõ ràng hơn: "Nếu anh đã biết, tôi cũng không giấu, Ngư Hi bị thương ở chân, tạm thời có lẽ không thể đứng thẳng, nhưng cô ấy có thể vừa hồi phục vừa đóng phim."

Cô ngừng lại trong giây lát: "Nếu cô ấy muốn nhận."

Nghe câu tạm thời không thể đứng thẳng, Liễu Kiện nhất thời cứng lưỡi, trợn to mắt nhìn Giang Tĩnh Bạch, cuối cùng chớp mắt mấy cái: "A."

"Vâng."

"Vậy cô Ngư sẽ nhận ư?"

Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: "Vẫn chưa quyết định."

"Hôm nay tôi muốn hỏi anh mấy vấn đề."

Liễu Kiện gật đầu: "Cô nói đi ạ."

Giang Tĩnh Bạch bình tĩnh nhìn cậu ta, nghiêm túc nói: "Có tổ sản xuất chưa?

Liễu Kiện không chần chừ gật đầu: "Có, đoạn phim tôi gửi cho cô lần trước chính là sản xuất cùng họ."

Giang Tĩnh Bạch suy nghĩ, hình như cô đã xóa đoạn phim kia sau khi đọc kịch bản, cô nói với Liễu Kiện: "Anh gửi lại một bản cho trợ lý Tiếu, còn nữa, nếu Ngư Hi vào đoàn phim, tôi hy vọng cô ấy cũng là nhà đầu tư."

Liễu Kiện ngạc nhiên: "Nhà đầu tư? Là Kính Âu..."

"Không phải." Giang Tĩnh Bạch ngắt lời đối phương: "Lấy danh nghĩa phòng làm việc của Ngư Hi."

Phòng làm việc của Ngư Hi?

Dường như Liễu Kiện đã hiểu ra điều gì.

Nhìn vẻ mặt của cậu ta, Giang Tĩnh Bạch bình tĩnh nói tiếp: "Anh Liễu, tôi hy vọng dù Ngư Hi có nhận hay không, phía anh sẽ không để lộ bất cứ tin tức gì."

Liễu Kiện nghe vậy liền đứng lên: "Giang tổng yên tâm, tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp."

Hơn nữa, Ngư Hi là nghệ sĩ cậu ta thích nhất, xem như không liên quan đến đạo đức, cậu ta cũng sẽ không phát tán lung tung bất cứ tin gì về Ngư Hi.

Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Ngồi đi, tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi anh."

Liễu Kiện cũng cảm thấy mình xúc động, gượng cười hai tiếng ngồi xuống.

Nửa tiếng sau, cửa văn phòng bị gõ vang, tiếng của Tiếu Tri Thu truyền vào: "Giang tổng, sắp họp rồi ạ."

Giang Tĩnh Bạch đứng dậy: "Anh Liễu, những chuyện khác có thể liên hệ với trợ lý Tiếu trước."

"Tôi biết." Nói chuyện một hồi, Liễu Kiện lập tức tràn đầy tin tưởng, quan trọng nhất là sắp có cơ hội hợp tác với nữ thần, tim cậu ta đập thình thịch, rất phấn khởi, gương mặt ưa nhìn cũng ửng hồng nhàn nhạt.

Tiếu Tri Thu mở cửa, nhìn thấy Liễu Kiện đang dọn dẹp tài liệu chuẩn bị rời đi, Giang Tĩnh Bạch nhìn cậu ta cầm lấy tập tài liệu trước mặt liền nhắc nhở: "Anh Liễu, anh cầm nhầm kịch bản rồi."

Liễu Kiện cúi đầu nhìn, trêи bàn trà là cả hai kịch bản của cậu ta, một là kịch bản lần trước bị Giang Tĩnh Bạch nói hoang đường, một là kịch bản mới, trêи tay cậu ta cầm kịch bản mới, nhìn vào ánh mắt Giang Tĩnh Bạch, cậu ta vò đầu: "Cầm nhầm kịch bản?"

Giang Tĩnh Bạch khẽ nâng cằm: "Tôi cảm thấy kịch bản này rất hay."

Liễu Kiện tỏ ra ngạc nhiên lần thứ hai, kịch bản trêи tay nhất thời nặng trịch như ngàn cân, cuối cùng giọng nói còn run rẩy: "Giang tổng, cô không nói đùa với tôi chứ?"

Giang Tĩnh Bạch nở nụ cười nhạt đầu tiên từ khi vào phòng. Mùi hương trong trẻo thoang thoảng trong không khí. Trong đầu Liễu Kiện oang oang, nhưng tai vẫn nghe rõ: "Tôi không nói đùa với anh."

Liễu Kiện suýt nữa nhảy dựng!

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, cậu ta thật sự muốn nhảy dựng lên hoan hô!

Vậy mà lại chọn kịch bản ban đầu!

Sao có thể không vui được đây, cậu ta và biên kịch đã miệt mài ba năm cho kịch bản kia, thậm chí đi hỏi thăm rất nhiều người, ăn không biết bao nhiêu khổ, ban đầu cầm kịch bản đi tìm nhà đầu tư, không ai nhận, tìm diễn viên, không ai nhận, trắc trở khắp nơi, cuối cùng ôm thái độ muốn thử đến tìm Giang Tĩnh Bạch, bị trực tiếp từ chối.

Lúc đó cậu ta rất tuyệt vọng, cho rằng kịch bản này sẽ bị chôn vùi, không ngờ Giang Tĩnh Bạch lại nói muốn quay bộ phim này!

Liễu Kiện không thể kìm nén điên cuồng cùng vui sướиɠ trong lòng, một người đàn ông cao lớn như cậu ta lại xúc động đến rơi nước mắt, cuối cùng mạnh mẽ nói: "Cảm ơn Giang tổng."

Dù Ngư Hi không nhận bộ phim này, nhưng được quay, cậu ta cũng thỏa mãn.

Đây là sự khẳng định với cậu ta, với kịch bản này.

Con người thật kỳ lạ, khi có rất nhiều người ủng hộ lại tình cờ gặp người không ủng hộ mình, ta cũng có thể cười trừ cho qua. Nhưng khi bị cả thế giới phản đối, chỉ có một người ủng hộ và tin tưởng mình, ta vẫn có thể nở tung rực rỡ.

Liễu Kiện lúc này đang ở trạng thái như vậy.

Nhìn dáng vẻ của Liễu Kiện, Tiếu Tri Thu nhếch môi, công phu đàm phán của Giang tổng lại tiến bộ, cô cười, lắc đầu nói: "Anh Liễu, để tôi đưa anh xuống dưới."

Liễu Kiện cất kịch bản vào túi tài liệu, phất tay: "Không cần, tôi tự xuống được."

Nói xong, cậu ta đứng trước mặt Giang Tĩnh Bạch, lễ phép cúi lưng: "Cảm ơn Giang tổng."

Giang Tĩnh Bạch cũng nghiêm túc: "Chuyện vừa mới nói, tôi hy vọng anh Liễu sẽ để tâm."

"Cô yên tâm." Ánh mắt Liễu Kiện tràn đầy chân thành: "Tôi đều nhớ kỹ."

Thư ký đến gõ cửa, thông báo đến giờ họp. Giang Tĩnh Bạch và Tiếu Tri Thu cùng rời khỏi văn phòng. Liễu Kiện ở phía sau cầm túi tài liệu hơi nặng, đi đến cửa liền cười thành tiếng.

Sau khi về, cậu ta gửi tất cả tài liệu cho Tiếu Tri Thu. Cuối chiều, Tiếu Tri Thu nhận được toàn bộ, bao gồm cả kịch bản đã sửa, cô cất tài liệu vào túi, đóng lại, rồi đưa cho Giang Tĩnh Bạch.

Giang Tĩnh Bạch nhận lấy, đứng lên nói: "Đi thôi."

Tiếu Tri Thu: "Đi đâu ạ?"

Giang Tĩnh Bạch đáp: "Bệnh viện."

Tiếu Tri Thu đi theo Giang Tĩnh Bạch, còn cho là mình không nghe rõ, bệnh viện?

Đi bệnh viện vào giờ này?

Không phải Giang tổng luôn đợi đến tối mới lén lút đi sao?

Đợi chút, tại sao mình lại dùng từ lén lút?

Tiếu Tri Thu khinh thường ý nghĩ của mình, mở cửa xe, sau đó lái đến bệnh viện. Đến bệnh viện đã là năm giờ, mặt trời sắp xuống núi, ráng chiều đỏ rực nơi chân trời, Giang Tĩnh Bạch để Tiếu Tri Thu về trước rồi đi vào khu điều trị nội trú. Tiếu Tri Thu nhìn bầu trời một lát rồi quay đi.

Ngư Hi ngồi bên cửa sổ, gần đây cô thích ngồi bên cửa sổ mỗi khi không có việc gì. Chung Thần đưa hoa quả cho cô, nói: "Chị Bạch nói lát nữa sẽ đến, Hi Hi chị có muốn xuống đi dạo một lát không?"

"Chị..." Có tiếng gõ cửa, Chung Thần quay đầu, nghe được tiếng Giang Tĩnh Bạch: "Ngư Hi."

Cô rất thức thời đứng thẳng, cười nói: "Hi Hi, em ra ngoài trước."

Ngư Hi gật đầu, đưa mắt nhìn cô ấy rời đi. Khi cửa được đóng lại, Giang Tĩnh Bạch đi đến bên cạnh Ngư Hi: "Hai hôm nay mình hơi bận."

"Mình biết." Ngư Hi nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt nhìn thấu lời nói dối. Giang Tĩnh Bạch nhất thời không hiểu từ biết này, là biết mỗi đêm mình đều đến, hay biết gần đây mình rất bận.

Cô cân nhắc trong giây lát, không lên tiếng, Ngư Hi nói: "Tĩnh Bạch, đẩy mình xuống đi dạo một lát."

Giang Tĩnh Bạch treo túi tài liệu bên xe lăn, đeo khẩu trang cho cô ấy, đẩy cô ấy ra ngoài phòng bệnh.

Đầu tháng tư, thời tiết đã không còn phù hợp để mặc áo khoác. Giang Tĩnh Bạch mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần âu màu xanh, tay áo được xắn lên hai nấc, để lộ cổ tay nhỏ nhắn. Cô hòa cùng dòng người, dáng người cao gầy, khí chất nổi bật, gương mặt không trang điểm thấp thoáng vẻ tiều tụy, tóc dài buộc đơn giản phía sau. Ngư Hi nhìn Giang Tĩnh Bạch mua hai cốc trà sữa đi đến, đưa một cốc cho mình, cô nhận lấy, cúi đầu ôm trà sữa, hé môi: "Cảm ơn."

Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống bên cạnh, vừa vặn giờ cơm, xung quanh không có người, cô ngồi bên bồn hoa, nhìn người đến người đi ở nơi xa, chợt thấy tâm trạng bình tĩnh vô cùng, cô quay đầu nhìn Ngư Hi, thấy người nọ chỉ khuấy trà sữa, không uống.

Ngư Hi tháo khẩu trang, nhấp một ngụm, thật ngọt.

Vị ngọt xoa dịu cổ họng, giọng nói của cô mềm đi vài phần: "Tĩnh Bạch, mình tìm được viện điều dưỡng rồi."

"Ngày kia sẽ đi."

Giang Tĩnh Bạch bóp chặt cốc trà sữa, trầm giọng nói: "Ừ."

"Mình sẽ nhờ Chung Thần về căn hộ dọn đồ, đồ của cậu..."

Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Cậu dọn đi, cứ để ở chỗ của cậu."

Ngư Hi không phản đối: "Ừ."

Một cơn gió mang theo hương hoa thổi đến, Giang Tĩnh Bạch quay đầu, nhìn Ngư Hi thật sâu: "Muốn mình đưa cậu đi không?"

Nói xong, cô không đợi Ngư Hi đáp lời, vẫn cười: "Mình đoán là không cần."

"Phải không?"

Ngư Hi nghiêng đầu, đã rất lâu, cô chưa nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch thế này, bỏ đi đường nét nghiêm nghị cùng ánh mắt sắc sảo, bỏ đi dáng vẻ bận rộn, cậu ấy chỉ là người bình thường.

Biết sống, biết đau.

Ngư Hi đặt một tay lên thành xe lăn, thành thật gật đầu.

Bên người có tiếng cười khẽ, trái tim Ngư Hi như bị gai nhọn đâm vào, cơn đau rất nhỏ nhói lên, cô rũ mi mắt, nghe Giang Tĩnh Bạch nói: "Cũng được, gần đây công ty khá bận, có lẽ mình không có thời gian đưa cậu đi."

Ngư Hi lại nhấp một ngụm trà sữa, rất lâu sau mới hé môi: "Ừ."

Giang Tĩnh Bạch quay đầu nhìn cô ấy, mấy lần muốn đưa tay chạm vào gò má cùng mái tóc của cô ấy, tay lơ lửng trong khoảng không lại chậm chạp không rơi xuống, cuối cùng, cô cầm lấy túi tài liệu bên xe lăn đưa đến: "Anh Liễu nhờ mình đưa cho cậu."

Cốc trà sữa trêи tay Ngư Hi bị lấy đi, một tập kịch bản được nhét vào, Ngư Hi ngước mắt: "Anh Liễu?"

"Liễu Kiện." Giang Tĩnh Bạch tỏ ra như thường nói: "Cậu biết không?"

Ngư Hi gật đầu, mở kịch bản, vẻ mặt thoáng thay đổi, cô nghiêng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, khẽ nhíu mày, tiếp tục đọc.

Trong không khí chỉ có tiếng lật mở trang giấy loạt xoạt. Chân trời dần đen, Ngư Hi nhìn con chữ từ từ trở nên không còn rõ ràng, cô ngẩng đầu, trời đã tối, Giang Tĩnh Bạch vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh, nhìn cô.

Ngư Hi khó hiểu: "Sao thế?"

Giang Tĩnh Bạch mỉm cười: "Không có gì, chỉ muốn nhìn cậu nhiều hơn."

"Dù sao cậu đến viện điều dưỡng, mình cũng không nhìn được." Cô cười tự giễu, Ngư Hi miết chặt góc kịch bản.

"Cậu có muốn gặp mình nữa không?" Hoàng hôn buông xuống, mọi cảnh vật dần mờ đi, những tâm tư bị che giấu dâng trào vì bóng tối kéo đến. Cuối cùng, Giang Tĩnh Bạch hỏi: "Ngư Hi, cậu còn muốn gặp mình nữa không?"

Ngư Hi khẽ mấp máy môi, ngón tay cầm kịch bản nhói lên, nhỏ giọng khẽ nghẹn ngào: "Tĩnh Bạch, không phải mình không muốn gặp cậu, mình chỉ là cảm thấy không theo kịp cậu."

"Cậu đi quá nhanh."

"Mình không theo kịp."

Giang Tĩnh Bạch nắm tay Ngư Hi, nhỏ nhẹ nói: "Ngư Hi, vậy chúng ta cùng nhau quay lại."

Ngư Hi ngẩn người nhìn cô, bên tai nghe được giọng nói trầm ổn: "Như vậy, cậu sẽ ở trước mình, để mình đuổi theo cậu, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.