Phân Cửu Tất Hợp

Chương 142: Nhớ nhung



Xuân đi hạ đến, trời dần nóng lên, áo bệnh của Ngư Hi cũng chuyển từ tay dài sang tay ngắn, trước đây mỗi lần được đẩy ra ngoài phải mang theo chăn, giờ đây đã đổi thành quạt nhỏ. Trêи mạng, tất cả những gì liên quan đến chuyện của cô đã kết thúc. Trái Cây Vui Vẻ nhờ sức nóng bất ngờ của mùa bốn, nhanh chóng leo lên vị trí số một trong các chương trình giải trí của năm nay, qua nửa năm vẫn đứng vững không ngã, nếu không có gì ngoài ý muốn, quán quân năm nay chính là Trái Cây Vui Vẻ không sai, vì thế Diêu Thanh còn nhắn tin cho cô, động viên cô sớm hồi phục.

Lại gần nửa tháng trôi qua, Ngư Hi nhận được tin nhắn thăm hỏi từ bạn bè khắp nơi, chỉ duy nhất không có Giang Tĩnh Bạch.

Phiền muộn vài ngày, Ngư Hi cũng dần quen. Nhịp điệu của thành phố này rất chậm, cô cũng thư giãn thoải mái hơn. Bạch Vũ Đường ở đây một tuần liền ra nước ngoài du lịch, nói muốn bù đắp mấy năm không được vui chơi. Chung Thần cũng về nhà mấy lần, chỉ còn cô vẫn luôn chờ đợi trong viện điều dưỡng.

Lần này khi trở về, Chung Thần còn cố ý nhìn cô, tựa như muốn hỏi cô có muốn về cùng hay không, nhưng cô không để lộ bất cứ biểu hiện gì, chỉ nói: "Về cẩn thận."

Chung Thần không có cách nào, đành lên máy bay một mình.

Trằn trọc hai ngày, Ngư Hi nhàn hạ cũng sẽ đẩy xe lăn đến vườn hoa, nhìn cây lá xanh tươi muôn hoa đua nở, hương thơm hòa lẫn trong gió, khiến lòng người khoan kɧօáϊ dễ chịu, suy nghĩ trở nên yên tĩnh.

Nơi này thật tốt.

Ngư Hi muốn nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch.

- -- Muốn ngắm hoa không? Nghe nói vừa được trồng một thời gian, vẫn chưa nở hết, nhưng nhìn rất đẹp.

Như dự đoán, không được trả lời.

Hai tiếng sau, Ngư Hi lại nhắn:

- -- Bữa tối hôm nay không ngon lắm, mình chỉ ăn một chút, đột nhiên cảm thấy mì cậu nấu lần trước cũng không khó ăn như vậy.

Không được trả lời, Ngư Hi cũng không còn hồi hộp như trước, dường như cô xem dãy số này là lối thoát cho cảm xúc của mình, mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn kể những chuyện hoặc vui vẻ, hoặc bối rối, hoặc buồn chán.

Trước khi ngủ, cô lại nhắn: Hôm nay Chung Thần không có ở đây, phòng bệnh vắng vẻ buồn chán hơn rất nhiều, nhưng bác sĩ nói mình hồi phục rất tốt.

Mỗi lần nhận được tin nhắn của cô, trong lòng Giang Tĩnh Bạch lại như bị con mèo con cào một lần, cuối cùng chằng chịt vết xước ngứa ngáy, rõ ràng khi nhìn thấy dãy số quen thuộc kia, trong lòng cô liền mềm nhũn.

Mong muốn được gặp người kia dâng lên từng ngày, biết Chung Thần trở về, cô lập tức gọi Chung Thần đến công ty.

"Ngư Hi thế nào rồi?"

Chung Thần đứng trong văn phòng mới, đối mặt với Giang Tĩnh Bạch vẫn giống như trước, thầm cằn nhằn, hai người này có chuyện gì vậy?

Mỗi lần về thành phố B cô đều bị gọi đến nơi này hỏi một trận về tình hình của Ngư Hi, sau khi quay lại kia thì bị Ngư Hi tóm hỏi tình hình của Giang tổng, xem cô như cái loa truyền tin rồi?

Chung Thần thầm cằn nhằn rồi vẫn nghiêm túc trả lời: "Bác sĩ nói hồi phục rất tốt, trạng thái của Hi Hi cũng rất ổn, bác sĩ Ngô có đến hai lần, không có vấn đề gì lớn."

Giang Tĩnh Bạch nghe cô báo cáo, gật đầu, gõ mặt bàn nói: "Chú ý ăn uống của cậu ấy nhiều hơn, không nên cho cậu ấy ăn nhiều đồ lạnh."

Chung Thần: "Bác sĩ có dặn."

Nắng ngày hè rơi vào phòng qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt của Giang Tĩnh Bạch, cô mặc áo sơ mi ôm người ngồi trêи ghế làm việc, vẻ mặt nghiêm túc biết rõ, nhưng hàng lông mày vẫn có nét dịu dàng nhàn nhạt, đây là biểu cảm chỉ xuất hiện khi nhắc đến Ngư Hi.

Cô cúi đầu, suy nghĩ trong giây lát, nói: "Chăm sóc cậu ấy thật tốt."

Mỗi lần đối mặt với Giang Tĩnh Bạch, Chung Thần đều không dám nhìn cô ấy, vì trong lòng cô, người này là một thanh kiếm được rèn vô cùng sắc đã được rút khỏi vỏ, ngay cả ánh mắt cũng biết đâm người.

Dù là ở Kính Âu, hay ở nhà, đều sẽ mang cho cô cảm giác không dễ ở cùng.

Nhưng mấy lần giao tiếp gần đây, cô phát hiện chỉ cần nhắc đến tên Ngư Hi, Giang Tĩnh Bạch sẽ giấu đi sự sắc sảo trêи hàng lông mày, cả người cũng nhẹ nhàng hơn, sự sắc bén trước kia tựa như chỉ là ảo giác, Giang Tĩnh Bạch lúc này, cũng chưa từng khó ở cùng như vậy, thế nhưng cô vẫn sợ.

Chung Thần đáp ứng: "Vâng."

Giang Tĩnh Bạch dặn dò thêm đôi câu, Chung Thần mới ôm trái tim đập loạn ra khỏi văn phòng, cô đứng ngoài cửa hít sâu hai hơi, còn chưa đi đã nghe có tiếng cười: "Chung Thần?"

Cô quay đầu: "Trợ lý Tiếu?"

Chung Thần nói xong cười cười: "Tôi nhầm, giám đốc Tiếu."

Tiếu Tri Thu cầm túi tài liệu: "Vào tìm Giang tổng sao?"

"Là bị Giang tổng tìm." Chung Thần sửa lời cô ấy, cuối cùng nói: "Cô vào đi."

Tiếu Tri Thu chuẩn bị mở cửa đi vào, suy nghĩ, lại hỏi: "Hôm nay cô Bạch về nước đúng không?"

Bạch Vũ Đường ra nước ngoài chơi một tuần, nói hôm nay sẽ về, Chung Thần còn nhận được điện thoại từ chị ấy dặn đến sân bay đón, nghe Tiếu Tri Thu hỏi vậy, cô gật đầu: "Vâng, chị Bạch nói hôm nay về."

Tiếu Tri Thu cười cười: "Mấy giờ?"

Chung Thần có chút ký lạ trước câu hỏi này, nhưng vẫn thành thật đáp: "Chị Bạch dặn tôi bốn giờ đến đón, sao thế ạ?"

Tiếu Tri Thu lắc đầu: "Không có gì, trước khi ra nước ngoài cô ấy hẹn tôi đi uống, có để rơi đồ ở chỗ tôi, tôi đợi cô ấy về để mang trả."

Dứt lời, cô lại nói: "Bốn giờ đúng không? Để tôi đi đón cho."

Chung Thần chớp mắt mấy cái, vò đầu: "Vâng."

Tiếu Tri Thu cười khách sáo với cô, đi qua cô vào văn phòng của Giang Tĩnh Bạch.

Giang Tĩnh Bạch đang duyệt văn kiện, ngước mắt nhìn thấy Tiếu Tri Thu ôm giấy tờ đi vào.

"Giang tổng, công văn cần phê duyệt đã được gửi, anh Carl nhắn cô lát nữa gọi lại cho anh ấy."

"Hầu hết các khách hàng đã ký hợp đồng, ngoài ra hai rưỡi có cuộc họp về vấn đề đào tạo của công ty."

"Còn có..."

Giang Tĩnh Bạch nghe cô ấy nói không ngừng nghỉ khắc nào suốt mười phút mới hắng giọng, đáp: "Tôi gọi lại cho anh Carl trước."

Tiếu Tri Thu cúi đầu, cung kính nói: "Vậy tôi ra ngoài trước."

Công ty không đủ người, hiện tại cô phải kiêm hai chức, tự nhiên cũng bận rộn hơn trước, lại thêm vừa tiếp xúc với ngành này, còn phải học tập rất nhiều, cũng may lực tiếp thu của cô không tệ, Giang Tĩnh Bạch cũng có ý để cô trước tiên theo học những giám đốc khác, vậy nên chỉ bận rộn một chút, cũng không cảm thấy quá vất vả.

Sau khi Tiếu Tri Thu ra ngoài, Giang Tĩnh Bạch liền gọi cho Carl.

Thật ra Carl vẫn muốn cô đến chỗ của mình phát triển, anh ta đánh giá cao năng lực của cô, cũng thích phong cách làm việc của cô, thế nên từ khi Giang Tĩnh Bạch về nước vẫn luôn muốn kéo cô qua, nhưng Giang Tĩnh Bạch mềm không được cứng cũng không xong, mặc kệ anh ta đưa điều kiện tốt bao nhiêu, cô vẫn một mực mỉm cười từ chối.

Sau này Carl mới biết, hóa ra Giang Tĩnh Bạch về nước là vì bạn gái, đến đây không khỏi càng thích cô hơn ba phần.

Lần này thành lập công ty mới, Carl cũng đóng góp rất nhiều, tuy rằng trêи danh nghĩa đúng là đền đáp, nhưng thực tế anh ta làm nhiều hơn cả đền đáp, thế nên Giang Tĩnh Bạch vẫn luôn biết ơn anh ta.

Cuộc gọi được kết nối, tiếng cười hào phóng của Carl vang lên, anh ta nói: "Tĩnh Bạch, nghe nói công ty đã đi vào quỹ đạo rồi?"

Thịnh Nhàn nói không sai, trong ngành này, tin tức là thứ có ích nhất, nhanh nhạy nắm bắt tin tức là tốt nhất, cô cười: "Ừ, đã ổn định."

"Tài chính thế nào?" Carl nói: "Tôi nghe nói hai ngày trước cô từ chối một đơn hàng lớn."

Dứt lời, anh ta giải thích: "Đừng nghĩ nhiều, tôi không điều tra cô, chỉ là người cô từ chối lại trùng hợp là bạn tôi."

Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Đã vậy, tôi cũng không giấu anh, tạm thời tôi vẫn chưa có khả năng nhận danh sách lớn như vậy."

Carl im lặng vài giây: "Nếu tôi bơm thêm vốn thì sao?"

"Bơm thêm vốn?" Trước khi công ty ra thị trường, anh ta đã đầu tư bốn mươi triệu, cũng nhờ khoản tài chính này, Giang Tĩnh Bạch mới có thể thuận lợi mở rộng công ty mới, lúc này nghe anh ta nói lại đầu tư thêm, Giang Tĩnh Bạch khẽ nhíu mày đẹp đến không thể nhận ra: "Anh muốn thêm bao nhiêu?"

"Hai mươi."

Sắc mặt Giang Tĩnh Bạch thay đổi, mi mắt rũ xuống, cô nhanh chóng phản ứng kịp, nói: "Tôi cho rằng lần thêm vốn này sẽ không dùng danh nghĩa của công ty anh, cũng không dùng tên của anh, mà dùng danh nghĩa khác?"

Thấy cô nhận ra, Carl cũng không giấu, cười nói: "Tôi đã nói chuyện gì cũng không lừa được cô mà, nhất định cô sẽ biết."

Giang Tĩnh Bạch mím môi: "Là dùng danh nghĩa của Ngư Hi?"

Carl đáp lại: "Đúng."

Giang Tĩnh Bạch đã đoán được, nhận được câu trả lời xác nhận, cô nói: "Không cần, tôi nghĩ..."

"Tĩnh Bạch." Carl ngắt lời cô, thở dài thật nặng: "Tôi không biết giữa các cô có mâu thuẫn gì, nhưng Thịnh tổng nói với tôi, nếu cô đã đoán được, bà ấy có lời muốn chuyển đến cô."

"Lời gì?"

Carl đè thấp tiếng nói: "Bà ấy nói, đây là của hồi môn bà ấy chuẩn bị cho Ngư Hi."

Của hồi môn, Giang Tĩnh Bạch cầm chặt điện thoại, còn chưa lên tiếng, Carl tiếp tục nói: "Tĩnh Bạch, cô nên biết, tôi không thể từ chối yêu cầu gần như là di ngôn này."

"Nếu cô thật sự không cần, thì nên tự nói chuyện với bà ấy."

Cuộc gọi kết thúc, Giang Tĩnh Bạch đặt điện thoại xuống bàn, ấn tay lên thái dương, tim được số của Thịnh Nhàn, suy nghĩ, vẫn không ấn xuống, mà đặt điện thoại sang một bên.

Một tiếng ting vang lên, có tin nhắn mới.

Cô mở ra, là Ngư Hi gửi ảnh.

- --【hình ảnh】trời lại mưa, dạo này cứ mưa mãi, nhưng nghe tiếng mưa rơi, dễ chịu lắm.

- -- Hôm nay chị Bạch về nước, chị ấy hỏi mình muốn quà gì, mình nói với chị ấy mang về cho mình một túi kẹo, trước kia mình thích ăn kẹo nhất, hỏi cậu là vị gì, cậu nói là nếm không ra, muốn nếm thử lần nữa, mình biết cậu cố tình.

- -- Hai hôm nay mình xem bộ phim cậu bảo hay, không hay chút nào, lần sau có thể đừng giới thiệu bi kịch thành hài kịch được không?

- -- À, Chung Thần về rồi, mình còn nói tối nay sẽ đi dạo công viên với em ấy.

Giang Tĩnh Bạch ngồi trêи ghế làm việc nhìn điện thoại trong tay, đầu bên kia vẫn luôn hiện dòng đang nhập, tin nhắn mới liên tục được gửi đến không ngừng, Ngư Hi tựa như đang muốn giãi bày tất cả, từ cuộc sống dạo này đến những băn khoăn của cô ấy.

- -- Đạo diễn Liễu liên lạc với mình, hỏi mình có nhận hay không.

Còn có những tâm sự về trước đây.

- -- Thật ra mình chính là một đứa vừa yếu đuối vừa nhát gan, một tẹo gió thổi liền muốn trốn vào cái vỏ của mình, nhưng lần này, mình muốn đi ra.

Ánh mắt Giang Tĩnh Bạch vẫn luôn nhìn chăm chú điện thoại trong tay, cho đến khi đầu bên kia gửi đến tin nhắn cuối cùng:

- -- Giang Tĩnh Bạch, cậu thật sự không để ý đến minh ư? Hình như, mình bắt đầu nhớ cậu.

Âm báo tin nhắn đột ngột dừng lại, kết thúc ở đây, Giang Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm dòng chữ cuối cùng nửa tiếng rồi đứng dậy, cầm chìa khóa xe trêи bàn, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.