Bầu không khí trong đoàn phim rất kỳ quặc, một cảnh quay mà Liễu Kiện phải hô cắt nhiều lần, cuối cùng cậu ta không nhịn được hỏi người bên cạnh: "Giang tổng, cô không hài lòng chỗ nào sao?"
Vẻ mặt nặng nề, hàng lông mày sắc bén, cả người toát ra áp lực, đây không phải biểu hiện của hài lòng.
Giang Tĩnh Bạch lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, hé môi: "Không có chỗ nào không hài lòng."
"Cứ theo ý anh là được."
Liễu Kiện nuốt nước bọt, nâng loa: "Quay lại một lần!"
Giang Tĩnh Bạch ho khẽ, lại liếc nhìn cậu ta.
Liễu Kiện vò đầu, nói với màn hình: "Hay nghỉ mười lăm phút trước đã."
Đoàn phim:...
Ngư Hi được Chung Thần đẩy vào phòng nghỉ, Giang Tĩnh Bạch cũng đi theo vào sau, không đợi cô nói chuyện liền cúi đầu hôn xuống, cho cô một nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn nồng nhiệt. Ngư Hi cảm thấy đôi chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục của mình trở nên mềm nhũn, hơi thở dồn dập, hai mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn ngào.
"Được rồi." Bờ môi hơi sưng, Ngư Hi đẩy người kia: "Lát nữa mình còn phải quay phim."
Giang Tĩnh Bạch dùng đầu ngón tay vuốt ve môi cô, không nặng không nhẹ hắng giọng.
Ngư Hi nắm tay cô: "Giận à?"
"Hay ghen?"
"Cậu yên tâm, mình..."
Giang Tĩnh Bạch ngắt lời cô: "Cậu đừng nói gì."
Ngư Hi cười, vòng hai tay lên cổ cô, kéo cô lại gần mình, bốn mắt nhìn nhau, đầu mũi cọ vào nhau, đôi môi bị hôn sưng đỏ nói: "Không nói gì, hử?"
Âm cuối thoáng cất cao như muốn quyến rũ, cực kì giống như khi hai người ở trêи giường, Ngư Hi thì thầm, Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, nghe Ngư Hi tựa vào trán mình nhỏ giọng nói: "Đi làm trước được không?"
"Buổi tối nói tiếp?"
Giang Tĩnh Bạch đón nhận sự xoa dịu của cô, cắn môi cô đáp: "Ừ."
Sau khi tiễn Giang Tĩnh Bạch đi, Ngư Hi thở ra một hơi, cô có thể cảm giác được, Giang Tĩnh Bạch giờ đây càng ngày càng dính mình, giống như tình yêu cuồng nhiệt đến muộn. Thuở mới yêu nhau, cô luôn là người chủ động, làm gì cũng phải nửa "cưỡng ép", ngay cả nắm tay cũng phải tranh thủ lúc Giang Tĩnh Bạch không để ý mà cầm chặt.
Nhưng hiện giờ dường như mọi thứ đều ngược lại, nhiệt tình đến muộn mấy năm của Giang Tĩnh Bạch bắt đầu bắn ra, ban đầu Ngư Hi nghĩ là do một tuần hai cô chỉ được gặp nhau hai ngày, sau mới phát hiện không phải, cô ấy thật hận không thể ở bên cạnh cô từng giây từng phút.
Giờ đây còn biết ghen.
Ghen, nghĩ đến từ này, Ngư Hi liền bật cười, cô thật sự không thể ngờ, người trưởng thành lý trí như Giang Tĩnh Bạch sẽ ghen, còn ghen --- đáng yêu như thế. Trong lòng cô lại như bị mèo cào ngưa ngứa.
Chung Thần mở cửa ra liền nhìn thấy Ngư Hi mỉm cười, không phải nụ cười khách sáo lễ phép thường thấy, mà có thể nhìn thấy vui sướиɠ trong đáy mắt. Cô chăm chú nhìn Ngư Hi, bỗng chốc nhớ lại ngày Thịnh Nhàn vừa đi, chị ấy ăn uống bình thường, không bị ảnh hưởng gì, nhưng có một buổi trưa nọ lại đột nhiên ôm chăn òa khóc. Cô đi vào hỏi, mới biết được thì ra là nằm mơ thấy Thịnh Nhàn.
Ngư Hi vẫn luôn che giấu mọi chuyện trong lòng, không nói với cô, cũng không nói với bất kì ai khác.
Nhưng, giờ đây đã có Giang tổng.
Tất cả đều trở nên rõ ràng.
Chung Thần nhận ra Ngư Hi đã thay đổi, từ khi công khai, chị ấy luôn chìm trong muộn phiền u buồn, khoảng thời gian đó chị ấy ngoài miệng nói không quan tâm có được đóng phim hay không, có thông cáo hay không, nhưng thật ra, cô biết rõ, chị ấy vẫn muốn trở lại sân khấu kia, muốn đến không thể đợi được, muốn đến phát điên, thậm chí muốn đến ngã bệnh.
Dù là như thế, chị ấy vẫn không biểu hiện gì trước mặt mọi người, luôn luôn tỏ ra thờ ơ.
Vì thế khi bị thương, Ngư Hi đã suy sụp, chị ấy không bất ngờ, là vì đã mạnh mẽ dồn nén. Cũng may, chị ấy đã vượt qua. Ngư Hi hiện giờ, vẫn tỏ ra điềm tĩnh với mọi thứ như trước, nhưng trong ánh mắt thờ ơ của chị ấy đã có sự trầm ổn, bình tĩnh cùng thoải mái mà trước đây không có. Chị ấy sẽ không nóng lòng vì không có thông cáo, không lo lắng vì không được đóng phim, mà dành nhiều thời gian hơn để quan tâm đến những người và những vật xung quanh mình.
Chung Thần không biết thế này có phải là mất ý chí chiến đấu hay không, cô chỉ biết Ngư Hi như vậy, mới là một Ngư Hi khỏe mạnh.
Dường như cô nhìn chằm chằm Ngư Hi quá lâu, Ngư Hi liếc qua, thoáng nhướng mày: "Nhìn chị làm gì?"
"Đừng thích chị, hai ta không có kết quả."
Chung Thần:...
Ngoại trừ cái miệng vẫn độc như trước này.
Không có Giang Tĩnh Bạch, buổi quay chiều suôn sẻ hơn rất nhiều. Hiển nhiên không cần phải nói về thực lực của Liễu Ngọc Dao, dốc sức làm việc trong giới giải trí nhiều năm như vậy, không thể không có vốn thật để dùng. Ngư Hi gần như không cần lo lắng về vấn đề diễn xuất, nhưng Liễu Kiện lại lo lắng cơ thể của cô không chịu nổi, dù Ngư Hi đã giải thích không có gì đáng ngại, nhưng cậu ta vẫn cho nghỉ sau mỗi hai, ba cảnh.
Bảy giờ tối, ngày quay đầu tiên kết thúc.
Liễu Kiện bao một khách sạn nhỏ gần đấy cho đoàn phim, Ngư Hi cũng được một phòng riêng, nhưng cô từ chối, vốn dĩ đóng phim cùng Liễu Ngọc Dao đã khiến Giang Tĩnh Bạch nổi cơn ghen mù quáng, nếu ở cùng đoàn phim, chỉ sợ vừa gặp nhau đã bị ăn tươi nuốt sống.
Cô không đến, Liễu Kiện cũng không ép, chỉ gửi cho cô lịch quay tiếp theo.
Vì Liễu Ngọc Dao, tiến độ của các cô rất chậm. Lúc đầu quản lý của Liễu Ngọc Dao đồng ý cho cô nhận bộ phim này, với điều kiện là không được để ảnh hưởng đến bất kì thông cáo và phim nào khác, vậy nên mất gần ba tháng, phân cảnh ở thành phố B mới kết thúc. Mỗi lần Liễu Ngọc Dao đều vội vàng đến, vội vàng đi, đôi khi chưa kịp quay xong một cảnh đã bị tóm đi, xem như mất công bận rộn.
Giang Tĩnh Bạch cũng đến đoàn phim nhiều lần, mọi người đều tò mò về cô, khi nhìn thấy cô tiếp xúc với Ngư Hi, họ lại bắt đầu suy diễn, ngay cả Liễu Kiện không nhạy về chuyện tình cảm cũng bắt được tín hiệu.
Hai người này, có quan hệ.
Còn không phải là quan hệ bạn bè bình thường.
Ngư Hi cũng không cố ý giấu giếm chuyện ở bên Giang Tĩnh Bạch, chỉ là dù sao cũng đang ở đoàn phim, sợ lắm người nhiều miệng, vì thế khi ở ngoài, cô vẫn không có quá nhiều cử chỉ thân mật với Giang Tĩnh Bạch, ngoại trừ --- "Mình tự làm."
"Để mình." Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, gọt hoa quả, ngâm trong nước đá mấy phút mới lấy ra, bày vào đĩa rồi đưa cho Ngư Hi, săn sóc cẩn thận.
Trời nóng, Ngư Hi lại không thể ăn uống đồ lạnh trực tiếp, vậy nên Giang Tĩnh Bạch liền nghĩ đến phương pháp hạ nhiệt này.
Trong đoàn phim không có điều hòa, chỉ có một cây quạt lớn thổi vù vù, mọi người vừa cắn kem vừa nghiêng đầu nhìn hai người.
"Quan hệ gì nhỉ?"
"Đoán xem."
"Không phải yêu nhau thật chứ?"
"Vậy thì sao nào, hai chị ấy đều không trộm cướp của ai, không được yêu nhau sao?
"Nói hay lắm." Chung Thần ɭϊếʍ kem, mát lạnh từ khoang miệng xuống dạ dày, nghe mấy người bên cạnh nói chuyện lại càng thoải mái hơn. Thấy cô ngồi cạnh, mọi người lập tức lễ phép hỏi: "Trợ lý Chung, vậy Giang tổng và cô Ngư yêu nhau thật?"
Được hỏi, Chung Thần híp mắt lại, cười ranh mãnh: "Đoán xem."
Mọi người nhìn nhau.
Đoán cái gì mà đoán!
Ăn uống giải nhiệt xong là đến lúc làm việc, Ngư Hi vẫn ngồi trước quạt, Giang Tĩnh Bạch ngồi bên cạnh cô nhìn kịch bản, cúi đầu hỏi: "Mấy giờ cô Liễu đến?"
Ngư Hi nhìn đồng hồ trêи tay: "Ba rưỡi."
"Sắp đến rồi."
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng giày cao gót, cô quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Liễu Ngọc Dao ăn mặc lộng lẫy đi tới từ cách đó không xa, trêи tay là túi xách mới của HT, đeo kính râm của IJK, mặc lễ phục thiết kế theo yêu cầu, tóc dài buông xõa sau lưng bị gió quạt thổi, để lộ khuôn mặt xinh đẹp.
Ngư Hi biết, cô ấy vừa đi thảm đỏ về.
Liễu Ngọc Dao vào đoàn phim liền dặn quản lý cầm túi ở một bên đợi. Mọi người nhìn cô mà không khỏi hâm mộ.
"Đẹp quá."
"Nghe nói hai hôm trước chị ấy vừa nhận được giải Kim Hoa."
"Còn được mời tham gia lễ X ở nước ngoài."
"Giỏi vãi."
Trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, Liễu Ngọc Dao đi đến bên cạnh Ngư Hi, đặt ʍôиɠ ngồi xuống, đưa tay quay quạt về phía mình, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Nóng chết mất, cái lễ phục quần què gì đây, bó tức cả ngực."
Ngư Hi thản nhiên liếc nhìn cô, nhỏ tiếng nói: "Không phải lễ phục có vấn đề."
Liễu Ngọc Dao quay đầu cho cô một ánh mắt dao nhọn, Ngư Hi nói tiếp: "Là cô béo."
Liễu Ngọc Dao:...
Còn nói chuyện với Ngư Hi thì cô chính là lợn!
"Muốn nữa không?" Đột nhiên có giọng nói vang lên, Ngư Hi nghiêng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, thấy người kia đang đặt ánh mắt vào đĩa hoa quả của mình, cô gật đầu: "Một quả nữa."
Giang Tĩnh Bạch nhận đĩa quay lại gọt hoa quả cho cô, Liễu Ngọc Dao ngồi bên kia vừa định lên tiếng liền bị gọi: "Cô Liễu, thay trang phục!"
Liễu Ngọc Dao lặng lẽ đi vào phòng thay đồ.
Đến khi ra ngoài, Ngư Hi đã chuẩn bị xong, cũng đã được trang điểm lại, đang đợi cô. Cảnh quay khó nhất đã qua, những cảnh còn lại của hai cô dễ dàng hơn nhiều. Giang Tĩnh Bạch ngồi trêи ghế nhìn Ngư Hi từ từ đứng dậy, không có động tác dư thừa, đầu tiên là đi hai bước, cảm thấy không có chỗ nào khó chịu liền để nhân viên dời xe lăn đi nơi khác. Cô nhìn, khóe mắt đỏ hoe, lẳng lặng quay đi.
Điện thoại đặt trêи bàn rung lên, cô nhìn xuống, là Tiếu Tri Thu gọi.
"Giang tổng, có văn kiện cần cô ký tên."
Giang Tĩnh Bạch nhìn đồng hồ: "Hai tiếng nữa tôi sẽ về."
Tiếu Tri Thu lập tức hỏi lại: "Vâng, có cần tôi đến đón cô không ạ?"
"Không cần." Sau khi cúp máy, cô liền trở lại. Liễu Ngọc Dao cùng Ngư Hi đã quay xong cảnh trước, đang quay cảnh tiếp theo. Liễu Ngọc Dao khuỵu gối xuống, ngẩng đầu nhìn Ngư Hi, hai người nhìn nhau cười.
"OK!" Liễu Kiện hô: "Bổ trang."
Nhân viên nhanh chóng đẩy xe lăn tới, Ngư Hi ngồi xuống, để thợ trang điểm dặm phấn cùng tô son giúp mình. Liễu Ngọc Dao bên cạnh dẫn theo thợ trang điểm riêng, gương mặt càng tinh xảo hơn ba phần. Khi đang được trang điểm lại, cô nhận ra có người đang nhìn mình, cô nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt của Giang Tĩnh Bạch.
Lạnh lùng, sắc bén, nghiêm túc, khác hẳn khi nhìn Ngư Hi.
Khoảng thời gian này Liễu Ngọc Dao cũng nghe được tin đồn trong đoàn phim, tất nhiên biết về xì căng đan giữa cô ấy và Ngư Hi, giờ đây còn bị nhìn chằm chằm, cô có chút không thoải mái, đợi đến khi hai thợ trang điểm đều đi khỏi mới thì thầm: "Cô và Giang tổng, là thật?"
Nghe được cái tên kia, Ngư Hi ngước mắt nhìn cô, thành thật nói: "Là thật."
Liễu Ngọc Dao hít sâu một hơi: "Yêu nhau?"
Ngư Hi gật đầu khẳng định: "Yêu nhau."
Liễu Ngọc Dao kìm nén rất lâu mới nói nên lời: "Giỏi vãi, cô "què chân" còn có thể tìm được người phụ nữ ưu tú như vậy, làm như nào thế?"
Ngư Hi nghiêng đầu nhìn cô, chớp mắt cười: "Kỹ thuật tốt là được rồi."
Liễu Ngọc Dao:??
Sau khi phản ứng được, cô cười lạnh một tiếng, hứ!
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tĩnh Bach: Kỹ thuật tốt, hửm?
Ngư Hi: Nằm cũng cần kỹ thuật.
Giang Tĩnh Bạch:...