Phân Cửu Tất Hợp

Chương 169: Câu Cá





Phim ngắn quay trong ba ngay, thời gian đều kín mít, vì ngay sau đó Ngư Hi phải đi quảng bá cho phim mới.

Đây là lần đầu tiên cô gặp gỡ khán giả sau mấy năm vắng mặt, vậy nên không thể làm qua loa.

Phim ngắn được quay xong, Bạch Vũ Đường tự mình đến đón Ngư Hi, cũng không cho cô cơ hội về nhà liền đưa đi trang điểm.

Ngư Hi giống như búp bê mặc người khác điều khiển.

Ba ngày liên tiếp phải quay phim với cường độ cao, cô liền ngủ gật trên đường đi quảng bá sau khi trang điểm xong.

Cuối cùng vẫn là Chung Thần gọi: "Hi Hi, đến rồi."
Ngư Hi khẽ mở mắt, ánh mặt trời chói chang rọi vào qua cửa kính xe, cô che mắt lại: "Nước."
Chung Thần lập tức đưa chai nước khoáng đã mở nắp.

Ngư Hi uống mấy hớp vào bụng, cả người đều tỉnh táo, lại mở mắt ra, hai mắt sáng người.

Bạch Vũ Đường vẫn chưa yên tâm, hỏi: "Xem hết các nội dung chưa?"
Ngư Hi lấy kịch bản đã đọc đến nửa đêm hôm qua từ túi xách: "Em xem rồi." Nói xong, cô cúi đầu đọc lại toàn bộ câu hỏi một lần nữa.

Tuy rằng bộ phim này đã quay xong từ mấy năm trước, nhưng cô vẫn nhớ rõ cốt truyện và nhân vật, kể cả thật sự không nhớ được, cô vẫn có năng lực tùy cơ ứng biến.

Bạch Vũ Đường gật đầu: "Nhưng bọn họ vẫn có khả năng sẽ hỏi em về vấn đề riêng tư, chị đã nói chuyện với người dẫn chương trình, không cần trả lời, em đừng lên tiếng là được."
"Phải nhớ, cẩn thận từ lời nói đến việc làm."
Dường như lo lắng sự tình mấy năm trước sẽ tái diễn, trên đường đi Bạch Vũ Đường luôn căng thẳng, liên tục nhìn Ngư Hi, muốn nói lại thôi.

Lúc xuống xe, Ngư Hi cất kịch bản, vỗ vai chị ấy: "Chị Bạch, đừng lo em biết đúng mực."
Bạch Vũ Đường: "Chỉ sợ em biết đúng mực."

Ngư Hi: "..."
Sau khi lên sân khấu, hai diễn viên chính đứng bên cạnh nhau.

Bạn diễn của Ngư Hi ở bộ phim cổ trang này là một diễn viên gạo cội, lớn tuổi hơn so với Ngư Hi, hai năm trước sau khi trở thành thị đế đã không còn xuất hiện nhiều trên phim, xem như nửa ở ẩn.

Những diễn viên phụ khác đều khá nổi tiếng, dù sao cũng đã bốn, năm năm, độ nổi tiếng cũng tăng không ít.

Là diễn viên nữ chính, Ngư Hi đứng ở chính giữa, nghe phóng viên dưới sân khấu không ngừng hỏi: "Cô Ngư, xin hỏi cô hiểu về nhân vật trong phim như thế nào?"
"Cô Ngư, cô thích nhất chi tiết nào trong bộ phim này?"
"Cô Ngư, cô cảm thấy thích nhất nhân vật nào trong bộ phim này?"
Những câu hỏi không có gì đặc biệt này kết thúc ở phần sau, Ngư Hi bình tĩnh trả lời từng câu.

Người dẫn chương trình thỉnh thoảng lại khuấy động bầu không khí bằng mấy câu chuyện cười, hiện trường vang lên những tiếng cười thích thú.

Sau khi Ngư Hi cùng nam diễn viên chính thực hiện lại động tác kinh điển trong phim, các câu hỏi phỏng vấn liền đi theo hướng không thể dự đoán được.

"Cô Ngư, có thể cho biết kế hoạch tiếp theo của cô không?"
"Cô Ngư, nghe nói cô sắp hợp tác với đạo diễn Mai lần thứ hai đúng không?"
"Cô Ngư, xin hỏi cô đã quay Truyện Tiêu Lệ Thủy xong chưa?"
Nghe những câu hỏi này, Ngư Hi vẫn trả lời bằng vẻ mặt không xao động cùng thái độ thản nhiên, cho đến khi những đề tài sắc nhọn kia lại một lần nữa nổi lên: "Cô Ngư, tin đồn cô và Liễu Ngọc Dao có quan hệ không tầm thường, xin hỏi có phải là thật không?"
"Cô Ngư, cô có ý kiến gì về tin đồn giữa mình và Liễu Ngọc Dao?"
Ngư Hi mấp máy môi, nghe được câu hỏi càng quá đáng hơn: "Cô Ngư, hiện tại cô còn đồng tính không?"
Cô cầm micro, ánh mắt thoáng quét qua khuôn mặt của nhóm phóng viên dưới sân khấu.

Các loại biểu cảm đều có, giễu cợt, tò mò, tìm tòi, điềm tĩnh.

Những ánh mắt kỳ dị này dung hợp cùng nhau, giống như muôn màu của thế giới này.

Cô còn chưa mở miệng, người dẫn chương trình bên cạnh liền cười lên tiếng: "Sao hôm nay ai cũng tóm lấy Ngư Hi để hỏi vậy, không được đâu nha, hay mọi người thích làm người đẹp khó xử?"
Hiện trường lập tức bật cười nhờ sự điều tiết của cô ấy.

Tay áo của Ngư Hi bị kéo lấy, người dẫn chương trình kéo cô về sau một chút, đứng ở phía trước cầm micro nói: "Chẳng lẽ tôi không phải người đẹp ư? Sao mọi người không hỏi tôi?"
Nghe giọng nói kỳ quặc của cô ấy, Ngư Hi nhận ra mình đang được bảo vệ, không khỏi vô thức cảm thấy ấm áp, rồi lùi về sau hai bước.

Mấy diễn viên phụ đều đứng bên cạnh cô.

Bạn diễn của cô, thầy Lưu, cũng chủ động tiếp nối chủ đề của người dẫn chương trình: "Tôi thấy tôi cũng rất đẹp trai, sao mọi người không hỏi tôi nhỉ?"
Tiếng cười ở hiện trường càng lớn, các diễn viên phụ cũng chen lời một cách rất hợp lý, chủ đề cứ vậy bị bỏ qua.

Vô hình trung, Ngư Hi đang tận hưởng cảm giác được mọi người yêu thương.

Đáng ghét, thật tốt.

Sau khi quảng bá xong, đạo diễn mở tiệc liên hoan ở khách sạn.

Trải qua chuyện vừa rồi, Ngư Hi không khỏi cảm thấy biết ơn tất cả mọi người.

Bạch Vũ Đường cũng đề nghị hiện giờ cô nên tích cực hơn với những diễn viên khác.

Vì thế một đoàn người lũ lượt đi đến khách sạn.

Mấy năm không liên lạc, mọi người cũng không quá xa lạ với nhau, dù sao cũng làm việc trong cùng một ngành, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, không phải đoàn phim này thì là bữa tiệc nọ, kiểu gì cũng sẽ gặp, vì thế mọi người vẫn trò chuyện vui vẻ như trước kia, Ngư Hi cũng được hỏi vài câu.

"Nghe nói em sắp tham gia phim mới của đạo diễn Mai?" Người hỏi là thầy Lưu ngồi bên cạnh Ngư Hi.


Khi hợp tác cùng nhau, anh ta chưa đến bốn mươi, giờ đây đã qua tuổi bốn mươi, khí chất hoàn toàn thay đổi, nho nhã hơn nhiều.

Ngư Hi cười: "Anh biết rồi ạ."
"Anh đọc được trên mạng." Thầy Lưu nâng ly: "Chúc mừng."
Ngư Hi cụng ly cùng anh ta.

Toàn bộ diễn viên cho【Mọi Người Một Người】của đạo diễn Mai đều đã được quyết định, vừa công khai, nên hai ngày nay tên của cô vẫn luôn được treo trên mạng, buổi phỏng vấn vừa rồi cũng có không ít phóng viên hỏi về vấn đề này, hiển nhiên tất cả mọi người đều cực kì quan tâm đến lần hợp tác thứ hai giữa cô và đạo diễn Mai.

Ngư Hi nhấp một hớp rượu, rũ mi, chuông điện thoại chợt vang lên, cô nói một tiếng cùng thầy Lưu và đạo diễn bên cạnh rồi ra khỏi phòng.

Đầu bên kia điện thoại là Giang Tĩnh Bạch, mở miệng liền hỏi: "Buổi chiều còn phải quảng bá không?"
Ngư Hi lắc đầu: "Buổi chiều không cần làm nữa."
Giang Tĩnh Bạch hắng giọng: "Vậy cậu sẽ về?"
"Vẫn chưa được." Ngư Hi đứng bên cửa sổ: "Đang liên hoan với đạo diễn."
Hai người đã không gặp nhau ba ngày.

Đêm đầu tiên Giang Tĩnh Bạch muốn đến, nhưng Ngư Hi sợ cô ấy đến sẽ vui đùa ồn ào nên không đồng ý.

Ngày hôm sau cô chỉ ngủ được ba tiếng, Giang Tĩnh Bạch đến sợ là lại không ngủ được, vì thế cũng không đồng ý.

Vậy nên tính ra, hai cô đã không gặp nhau ba ngày.

Ngư Hi vẫn rất nhớ người kia, vì vậy nói: "Lát nữa kết thúc mình đến thẳng công ty cậu nhớ."
"Buổi chiều cậu phải họp không?"
Giang Tĩnh Bạch ngập ngừng: "Cậu về nhà trước đi, buổi chiều mình không ở công ty."
Ngư Hi khẽ hắng giọng.

Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, Ngư Hi không tiện trò chuyện, nói ngắn gọn vài câu liền cúp máy.

Cúp máy xong vẫn cảm thấy có chút buồn bực, giọng của Giang Tinh Bạch, không có vẻ nhớ mình lắm thì phải?
Không nhớ?
Mấy hôm nay cậu ta đang bận cái gì? Hình như cũng ít nhắn tin hơn thì phải?
Ngư Hi càng nghĩ càng không vui, trực tiếp liên lạc với người đưa tin.

--- Trợ lý Tiếu, mấy hôm nay Tĩnh Bạch rất bận sao?
Ngay sau đó liền được trả lời: Rất bận, buổi chiều còn hẹn đối tác đến công ty bàn bạc.

Ngư Hi nhướng mày, cắn môi: Buổi chiều hẹn đối tác đến công ty bàn bạc? Không phải buổi chiều cậu ta không có ở công ty sao?
Bên kia không trả lời, Ngư Hi không chịu nổi đọc đi đọc lại tin nhắn này, cuối cùng không nhịn được gửi tin khác: Trợ lý Tiếu?
Nghe thấy âm báo từ điện thoại của mình, Tiếu Tri Thu đứng thẳng lưng cười: "Giang tổng."
Cũng không biết Giang tổng làm thế nào mà phát hiện cô và Ngư Hi có giao dịch riêng, sau khi nghiêm khắc khiển trách liền dặn dò, nhận được tin nhắn của Ngư Hi phải lập tức báo cáo với cô ấy.

Không sai, lúc này cô đang đứng trong văn phòng, hoảng loạn nhìn khuôn mặt lạnh lùng căng thẳng của Giang Tĩnh Bạch, nụ cười trên mặt cô đều không kéo nổi, chỉ nghe Giang Tĩnh Bạch ra lệnh: "Lùi cuộc họp chiều nay lại."
Tiếu Tri Thu ngạc nhiên: "Cô có sắp xếp khác ạ?"
Giang Tĩnh Bạch gật đầu, đưa điện thoại cho cô.

Tiếu Tri Thu thoáng khó hiểu, cứ thế đưa cho cô? Không nói gì hơn?
Còn đang nghi hoặc, người kia lại nói: "Lát nữa Ngư Hi đến đây, nửa tiếng sau cô xuống bãi đỗ xe đón cậu ấy."
Tiếu Tri Thu đáp ứng: "Vâng."
Sau khi ra khỏi phòng, cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cầm điện thoại lên nhìn, không có bất cứ điều gì khác thường, chỉ có tin nhắn Ngư Hi vừa gửi đã bị xóa.

Một lúc sau, cô đã tìm được chỗ không đúng.


Cô nhìn thấy tên của Ngư Hi.

Nằm trong danh sách đen của mình.

Tiếu Tri Thu không biết Giang Tĩnh Bạch đang diễn vở kịch gì, nhưng sếp đã căn dặn thì không thể không nghe, vì thế cô hy sinh thời gian nghỉ trưa, nửa tiếng sau xuống bãi đỗ xe, đang định gọi cho Giang Tĩnh Bạch báo cáo không thấy ai liền nghe thấy có tiếng xe chạy vào, sau đó cô nhìn thấy chiếc xe bảo mẫu quen thuộc, Ngư Hi mở cửa đi xuống.

Đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang, còn mặc áo gió, che chắn cực kín, chỉ để lộ đôi mắt, Tiếu Tri Thu vừa nhìn liền nhận ra, gọi: "Cô Ngư!"
Nghe tiếng gọi, Ngư Hi nhíu mày: "Trợ lý Tiếu?"
"Sao cô lại ở đây?"
Tiếu Tri Thu bối rối, không phải Ngư Hi đã nói với Giang tổng là muốn đến sao? Sao cô ấy có vẻ ngạc nhiên vậy?
Còn chưa kịp nghĩ tiếp, Ngư Hi lại hỏi: "Tĩnh Bạch đâu?
Tiếu Tri Thu lập tức bước chân: "Trên tầng."
Ngư Hi bước giày cao gót đi theo cô, tiếng lộp cộp giòn tan vang vọng trong bãi đỗ xe,
Sau khi vào thang máy, Tiếu Tri Thu bấm nút lên tầng của tổng giám đốc, nghe được Ngư Hi bên cạnh vừa khó chịu vừa bực mình hỏi: "Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi?"
Tiếu Tri Thu không do dự trả lời: "Vừa rồi tôi bận quá, chưa kịp nhìn điện thoại."
Câu trả lời rất trôi chảy.

Ngư Hi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô ấy, còn muốn hỏi, cửa thang máy đã mở ra, sau đó có mấy người vào trong, chào hỏi cùng Tiếu Tri Thu: "Chào trợ lý Tiếu."
Tiếu Tri Thu âm thầm thở phào.

Mãi cho tới khi đến tầng của tổng giám đốc, Ngư Hi cũng không nói gì thêm.

Tiếu Tri Thu dẫn cô đi đến văn phòng của Giang Tĩnh Bạch, gõ cửa, nói với Ngư Hi: "Cô Ngư, mời vào."
Ngư Hi xách túi: "Được."
Sau khi mở cửa đi vào, Ngư Hi không nhìn thấy bóng dáng của Giang Tĩnh Bạch, Tiếu Tri Thu cũng thoáng nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ Giang tổng đang ở phòng nghỉ."
Mấy ngày gần đây cô ấy đều nghỉ trưa.

Ngư Hi gật đầu: "Được rồi, tôi vào tìm cậu ấy."
Tiếu Tri Thu lễ phép quay người ra khỏi văn phòng, không quên đóng cửa lại.

Ngư Hi xách túi đi vào phòng nghỉ, không nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch, nhưng lại nghe thấy có tiếng nước trong phòng vệ sinh, cô gọi: "Tĩnh Bạch?"
Ngay sau đó được đáp lại: "Vào đi."
Ngư Hi đặt túi xuống đi vào phòng vệ sinh, thấy Giang Tĩnh Bạch đang tắm, cô nhướng mày, khó hiểu hỏi: "Ban ngày ban mặt cậu đi tắm làm gì?"
Tiếng Giang Tĩnh Bạch thấp thoáng truyền đến: "Có muốn vào nhìn xem mình làm gì không?"
Nghe lời này, Ngư Hi càng tò mò, lập tức ngó vào trong buồng: "Làm..."
Còn chưa nói xong, cô liền bị Giang Tĩnh Bạch kéo vào.

Đứng dưới vòi hoa sen, cả người đều ướt sũng, Ngư Hi vừa đưa tay lau nước trên mặt vừa kêu: "Giang Tĩnh Bạch!"
Giang Tĩnh Bạch lấy khăn cẩn thận lau má cô, hé môi: "Mở mắt ra nhìn xem."
Ngư Hi mở mắt, thấy cảnh tượng không khác lắm những lần trước kia, không khỏi hỏi: "Rốt cuộc cậu đang làm gì đấy?"
"Không nhìn ra được sao?" Tiếng nói vỡ tan, bay bổng lọt vào tai Ngư Hi.

"Mình đang câu cá."
Ngư Hi:....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.