Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 18: 18: Sơn Tuyền Cốc




“Thưa tiên sinh, ngày mai ngài…”
“Chơi”
Lưu Mao kinh ngạc nhìn Đạo Niên, anh ta sợ mình nghe lầm, giọng điệu trở nên cẩn thận, “Ý ngài là, ngày mai muốn ra ngoài chơi ạ?”
Đạo Niên không nói gì, nghĩa là ngầm thừa nhận.
“Tôi sẽ bố trí xuống dưới, ngài đi vùng biển phía đông hay là sa mạc phía tây, hay là vùng đất băng giá ở bắc nam?” Lưu Mao lấy ra một xấp lệnh bài lớn từ trong ngực, chuẩn bị hạ lệnh để thần linh nơi đó dọn dẹp, không thể ảnh hưởng đến hứng thú dạo chơi của tiên sinh được.
Đã nhiều năm như vậy, có thể nói ra miệng một chữ “chơi”, khó khăn cỡ nào.
“Sơn Tuyền Cốc”
Sơn Tuyền Cốc ở đâu cơ? Lưu Mao ngẩn ra, ở trong Thần Nông Giá hay là trong Ngũ Nhạc?
“Anh Lưu này, Sơn Tuyền Cốc mà tiên sinh nói, chắc là cái thung lũng cách mấy chục cây số kia đó.” Một người trong cặp sinh đôi nhỏ giọng nói, “Chẳng lẽ anh quên trước đấy cậu Thẩm đã hẹn với tiên sinh cuối tuần cùng đi chơi?”
Lưu Mao bừng tỉnh hiểu ra, không nói nhiều nữa.
Sơn Tuyền Cốc, bởi vì trên núi có suối trong mà được đặt tên, nhưng dân bản xứ thành phố Ngô Minh không hề cảm thấy hứng thú với nơi này.

Dù sao cũng là núi đó, nước đó, chẳng có gì hiếm lạ.
Bình thường tới đấy chơi đều là người vùng khác hoặc mấy người già rảnh rỗi leo núi rèn luyện thân thể.

Mấy năm trước vì khai phá Sơn Tuyền Cốc, địa phương cũng tốn không ít tiền, đáng tiếc tiếng tăm có hạn, không hấp dẫn được nhiều khách du lịch.

Mùng một đầu năm chính là đỉnh điểm lưu lượng khách của nó.
Thẩm Trường An xếp gọn nước và đồ ăn vào túi, đang chuẩn bị xuống tầng đón xe thì thấy Lưu Mao lái xe chờ cậu ở dưới.


Thấy cậu đi xuống, Lưu Mao nở nụ cười xán lạn: “Cậu Thẩm ơi, bên này.”
Cửa kính từ từ hạ xuống, Thẩm Trường An thấy được khuôn mặt đẹp trai của Đạo Niên cùng ánh mắt ánh uể oải liếc qua nhìn.
Trông thấy Đạo Niên, Thẩm Trường An chạy chậm tới, mở cửa xe ngồi vào cạnh anh, thuận tiện để cái ba lô căng phồng sang một bên.
Đạo Niên liếc nhìn ba lô.
“Trong này để nước và đồ ăn, đồ trong khu thắng cảnh vừa đắt vừa khó ăn, nếu chúng ta ăn không quen đồ trong đấy thì có thể lấy những thứ này ra làm đồ ăn vặt.” Thẩm Trường An vỗ ba lô, ba lô phát ra tiếng bốp bốp dưới bàn tay của cậu.
Đạo Niên chớp mắt tỏ vẻ mình đã biết.
“Đã bảo là tôi qua tìm anh rồi mà, sao anh lại tới trước?” Lúc Thẩm Trường An cài dây an toàn cho mình, phát hiện Đạo Niên vẫn chưa cài thì nhoài người sang cài cho anh, “Tối qua tôi có hỏi thăm đồng nghiệp, lên Sơn Tuyền Cốc có đoạn đường khá dốc, nhất định phải cài dây an toàn.”
“Đúng rồi, hồi sáng tôi có làm sandwich, anh muốn ăn một cái không?”
Lưu Mao ngồi ở vị trí phó lái, nghe Thẩm Trường An tự biên tự diễn hát kịch một vai, không nhịn được tò mò.

Rõ ràng tiên sinh không nói câu nào, làm sao Thẩm Trường An tiếp tục câu chuyện được vậy?
Trước mặt tiên sinh, anh ta không dám mở thần thức của mình, chỉ dám lén nhìn ra sau.

Tiên sinh đúng là không nói chuyện, song đã cầm sandwich Thẩm Trường An làm bắt đầu ăn, thật sự không hề nhìn ra tí uể oải kén ăn thường ngày đâu.
Chú ý tới ánh mắt nhìn lén của Lưu Mao, Thẩm Trường An lấy ra từ trong ba lô một miếng bánh bông lan: “Xin lỗi, tôi chỉ làm sandwich cho phần một người thôi, đây là bánh bông lan tôi làm tối qua, anh ăn thử nhé.”
“Cảm ơn cậu.” Lưu Mao vừa đưa tay ra nhận bánh bông lan thì thấy tiên sinh mở mắt nhìn mình.
“Sữa tươi, nóng đấy.” Thẩm Trường An nhét một bình sữa nóng vào tay Đạo Niên, “Tôi cho thêm ít đường, sẽ ngon hơn.”
Đạo Niên dời mắt, cúi đầu yên lặng nhấp một hớp sữa.
Ăn xong sandwich, uống hết sữa, anh thấy Thẩm Trường An không biết lấy từ đâu ra một cái túi, bỏ giấy sandwich và bình sữa vào.
Mười phút sau, Thẩm Trường An lại móc ra mấy túi hạt dẻ cười.
“Trong quá trình chạy tới đích, ăn vặt tán phét cũng là một khâu quan trọng của chuyến hành trình.” Thẩm Trường An chia một túi hạt dẻ cười cho Đạo Niên, “Nè, ăn thử đi.”

Đạo Niên nhìn chằm chằm túi hạt dẻ cười to, trong ánh mắt đầy cự tuyệt.
“Anh không thích cái này à?” Thẩm Trường An thấy thế lại móc ra mấy thứ từ trong túi, “Chọn cái anh thích ăn đi.”
Phải bóc vỏ.
Phải lột da.
Dính tay.
Đạo Niên nhìn chằm chằm mấy túi đồ ăn rất lâu, miễn cưỡng chọn lấy một túi khoai lang sấy.
“Không ngờ cậu Thẩm lại thích ăn quà vặt, tôi còn tưởng chỉ có con gái mới thích ăn những thứ này chứ.” Lưu Mao lo Thẩm Trường An tự nói tự trả lời quá lúng túng, về sau không tìm tiên sinh chơi nữa, đành phải nghĩ cách kiếm chủ đề trò chuyện vụng về.
“Thích ăn cái gì đâu có phân biệt nam nữ.” Thẩm Trường An cúi đầu bóc vỏ hạt dẻ cười, “Cố chấp với giới tính đi ngược lại với bản tính của mình, chẳng khác nào lãng phí sinh mệnh.”
Lúc cậu còn rất nhỏ, nhà hàng xóm có một cô nhóc thích đá bóng, cậu nói với mẹ, vì sao chị gái kia thích đá bóng giống con trai thế.
Mẹ nói với cậu, mỗi người đều có quyền thích chuyện nào đó, không liên quan đến nam nữ.

Về sau vì để cho cậu hiểu được bóng đá không phải dành riêng cho con trai, mẹ còn cố ý dẫn cậu đi xem mấy trận thi đấu bóng đá nữ.
Ngày bé cậu không hiểu vì sao mẹ phải nói và làm như vậy, nhưng theo tuổi tác lớn dần, nhìn thấy nhiều chuyện hơn, cậu mới hiểu được ý nghĩa sâu xa việc làm của mẹ.
Chí ít bây giờ cậu ăn quà vặt đến là yên tâm thoải mái, không sợ điều này ảnh hưởng tới khí phách đàn ông của cậu.
“Mẹ cậu thật sự là một người phụ nữ giỏi giang.” Lưu Mao còn muốn khen mẹ của Thẩm Trường An mấy câu, Đạo Niên bỗng mở miệng: “Đau tay”.
“ Sao thế?” Thẩm Trường An cúi đầu nhìn tay Đạo Niên, phát hiện ngón cái tay phải của anh hơi sưng đỏ, bảo sao không ăn những thứ cần phải bóc vỏ.
Cầm tay Đạo Niên lên nhìn kỹ mấy lần, ngoài sưng đỏ ra cũng không có dấu hiệu mưng mủ.

Cậu thở phào, bảo lái xe dừng lại, vào tiệm thuốc gần đó mua thuốc mỡ.
Bôi thuốc, dán băng cá nhân lên, Thẩm Trường An cẩn thận nhìn, hài lòng với tay nghề của mình: “Không sao, đến tối là đỡ.”

Lưu Mao nhìn băng cá nhân trên tay Đạo Niên, lại nhìn Thẩm Trường An cúi đầu bóc hạt dẻ cười cho anh.

Biểu cảm phức tạp như thể nhìn thấy ông nội chín mươi tuổi nhà mình đột nhiên ngượng nghịu nói với anh ta rằng, ông thầm mến một con khỉ.
“Một nửa là của anh, một nửa là của tôi.” Thẩm Trường An chia hạt dẻ cười đã bóc thành hai nửa, một nửa cho Đạo Niên, một nửa cậu ăn mấy miếng là hết, “Sắp tới Sơn Tuyền Cốc rồi.”
Tốc độ ăn hạt dẻ cười của Thẩm Trường An rất nhanh, nhưng Đạo Niên có thể khẳng định, hạt dẻ cười Thẩm Trường An ăn nhiều hơn mấy hạt trong tay anh.
Anh híp mắt nhìn Thẩm Trường An, nhân loại không thành thật này!
“Mau nhìn xem, trên núi có sương mù kìa.” Thẩm Trường An túm tay áo Đạo Niên, chỉ ra ngoài cửa nói, “Mây mù lượn lờ, có cảm giác tiên cảnh ghê.”
“Tiên cảnh không đơn sơ như thế.” Đạo Niên nhìn chằm chằm hạt dẻ cười trong lòng bàn tay mình, căng khóe miệng.
“Hở?” Thẩm Trường An quay đầu thấy anh không ăn, “Anh không thích à, vậy tôi…”
Còn chưa nói hết, cậu đã thấy Đạo Niên ở ngay trước mặt mình, mặt vô cảm bắt đầu ăn, hơn nữa còn là ăn từng hạt một.
Thẩm Trường An: “…”
Đây là con nít quỷ ấu trĩ từ mẫu giáo ra hả?
Lối vào Sơn Tuyền Cốc có cửa bán vé, bởi vì không có du khách cho nên người bán vé lười biếng ngồi trong quầy, thậm chí có xe chạy tới cũng không biết.
“Chị ơi.” Nghe thấy ai đó gõ nhẹ ngoài quầy bán vé, chị ngẩng đầu lên nhìn.

Bên ngoài có một cậu thanh niên mặc áo thun màu trắng dài tay, đeo kính không gọng, đôi mắt cười lấp lánh, khiến người ta nhìn cái đã cảm thấy tâm trạng vui vẻ.
Người bán vé bốn mươi năm mươi tuổi, được cậu nhóc trẻ đẹp gọi là “chị”, tâm trạng lập tức tốt lên, chẳng những đưa cho đối phương mấy quyển sổ tay du lịch mà còn nói cho cậu biết bên trong có nhà hàng nào ngon thu phí thấp.
Thẩm Trường An cầm sổ tay du lịch chị bán vé tặng trở lại trong xe, phân phát cho Lưu Mao và Đạo Niên: “Bên trong còn có cả khách sạn tắm suối nữa, chiều chúng ta thử nhé?”
Đạo Niên im lặng mấy giây, chậm rãi gật đầu.
Có thể do núi khá cao, sau khi lái xe vào trong núi, sương mù vẫn không tan, ngược lại càng lúc càng có xu thế dày.

Bình thường khu vực thắng cảnh có xe buýt du lịch đưa du khách lên núi, có thể do du khách ít quá, nên là cả chặng đường trừ chiếc xe của mấy người Thẩm Trường An thì không có xe khác chạy qua.
Thẩm Trường An mở cửa sổ nhìn ra ngoài, nhỏ giọng thì thầm: “Du lịch của thành phố Ngô Minh đã ế ẩm đến mức này rồi ư? Ngay cả cuối tuần mà cũng không có người tới.”
“Sương mù dày.” Đạo Niên tiếp một câu.

“Vâng, sương mù dày, có đôi khi còn không nhìn thấy người đứng đằng xa.” Lưu Mao vừa dứt lời thì có xe chạy qua họ, tuy không tính là nhiều, nhưng chí ít không phải hoang tàn vắng vẻ.
Mãi cho đến khi một chiếc xe buýt chở du khách dành riêng cho khu vực thắng cảnh cũng chạy qua, cảm giác quái dị trong lòng Thẩm Trường An hoàn toàn biến mất.

Cậu bóc hạt dẻ cười, bỏ hết vào tay Đạo Niên: “Cũng sắp lên núi rồi nhỉ?”
Đạo Niên nhận hạt dẻ cười, khóe môi vẫn luôn căng cứng hơi thả lỏng.
Xe vòng qua đường núi, lại qua một cây cầu rồi dừng ở bãi đỗ xe rộng lớn.

Thẩm Trường An nhìn thấy trong sương mù dày đặc thấp thoáng lộ ra một dãy nóc nhà.

Cậu xoa đôi bàn tay, quay đầu thấy Lưu Mao lấy xe lăn gấp ở cốp sau, thế là xoay người ôm Đạo Niên từ trong xe ra.
“Tiên sinh…”
Lạch cạch, xe lăn gấp trong tay Lưu Mao nện xuống đất.

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thẩm Trường An, Lưu Mao xấu hổ cười bảo: “Ngại quá, trượt tay.”
Thẩm Trường An đặt Đạo Niên lên xe lăn, nhìn đôi chân thon dài của Đạo Niên, quay người lấy chăn lông trong xe đắp lên đùi anh: “Trên núi lạnh lắm.”
Cậu nhìn chiếc xe buýt du lịch đỗ bên cạnh họ, trên xe dính không ít nước bùn, hẳn là hai ba ngày trước lái lên lúc thành phố Ngô Minh đang mưa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Trường An đưa tay chỉ vào tòa nhà trong màn sương dày đặc, cười nói: “Mọi người nhìn xem, nơi này có giống ngoại cảnh trong phim kinh dị không? Lấy khách sạn làm bối cảnh phim kinh dị, các nhân vật chính và phụ bị kẹt trong khách sạn không thể trốn thoát, bên ngoài khách sạn trừ màn sương dày đặc chính là đêm đen.”
Lưu Mao nhìn khách sạn kiểu Trung Tây kết hợp trong màn sương dày, im lặng không nói gì.
“Ô, hình như đấy chính là khách sạn tắm suối giới thiệu trong sổ tay du lịch nè.

Dù sao giờ sương mù cũng nhiều như này, nhiệt độ lại hơi thấp, hay là chúng ta đi ngâm suối trước, chờ buổi chiều sương tan thì lại đi ngắm cảnh nhé?” Thẩm Trường An mở sổ tay du lịch, cúi đầu nhìn Đạo Niên, “Đạo Niên ơi, anh cảm thấy thế nào?”
Đạo Niên nhìn chằm chằm tòa nhà trong sương mù, gật đầu: “Được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.