Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 74: 74: Đạo Niên




Thẩm Trường An hất hòn đá rơi trúng người mình xuống, cậu nhìn cái hố lớn cách mình không đến nửa bước chân, giãy giụa lăn sang bên cạnh.
"Phụt!" Phun ra một búng máu xong, Thẩm Trường An nói với ông nội Dương đang muốn tới gần, "Ông nội Dương, đừng đến đây! Bảo tất cả mọi người tránh xa cái sân này một chút, mặc kệ nghe thấy tiếng động gì, cũng đừng lại gần."
Cây dương yêu bám vào cây cột trên hành lang, bị uy áp khủ.ng bố tràn ngập bốn phía làm cho sợ đến mức không thể đứng thẳng, nỗi sợ này bắt nguồn từ bản năng sâu thẳm trong linh hồn ông, ông cảm thấy trong trời đất này có một đôi mắt khủ.ng bố đang nhìn vào họ, chỉ cần ông dám tiến lên một bước thôi, thì trong chớp mắt sẽ bị tiêu diệt ngay.
Nhưng nhìn Thẩm Trường An nằm rạp trên mặt đất gần như không thể cử động, ông liền quỳ bịch xuống: "Cầu xin......!Trời xanh phù hộ!"
"Ông nội Dương?!" Thẩm Trường An không dám tin mà nhìn ông nội Dương, lúc cậu còn rất nhỏ, ông nội Dương đã dạy cậu, người có thể cứu vớt vận mệnh của mình chỉ có bản thân mình, cầu trời cầu đất đều không có tác dụng gì cả.
Thế mà vào giờ phút này, ông cụ già yếu này lại vì cậu mà bắt đầu cầu trời lạy đất.
Trong tình thế khẩn cấp, Thẩm Trường An cũng không để ý rằng trong viện ồn ào như thế, vậy mà các ông bà nội ngày thường ngủ không sâu giấc đều không tỉnh lại, cậu muốn khuyên ông nội Dương rời đi, nhưng có một tia sét khác lại sắp đánh xuống.
Trong ý thức mông lung, dường như có một giọng nói đang hỏi cậu, liệu có muốn rút lại những gì vừa nói không.
"Không." Thẩm Trường An cắn chặt răng, cậu không hiểu cái thứ vận mệnh sắp đặt sẵn này, tại sao muốn ngăn cản cậu chúc phúc cho Đạo Niên, nhưng trong tiềm thức cậu cảm thấy rằng nếu lúc này cậu rút lại những lời này, thì sẽ lập tức làm Đạo Niên mất đi một thứ quan trọng có thể sắp nhận được.
Cậu không biết ý tưởng này đến từ đâu, nhưng vẫn cắn chặt quai hàm, dù chết cũng không muốn nhả ra.

Trong không khí dường như có thứ gì đó nặng nề đè lên người cậu, càng ngày càng nặng khiến cậu gần như không thở nổi.
"Cậu có hối hận vì nói ra những lời này không?"
"Không."
"Cậu có hối hận không!"
"Không, không, không!" Thẩm Trường An trợn to hai mắt nhìn trời nói, "Lão tử nói không thì là không, có bản lĩnh ông liền giết tôi đi!"
Tia sấm thứ hai được ấp ủ một hồi lâu, rốt cuộc đã mang theo khí thế bẻ gãy nghiền nát mọi vật, đánh về phía Thẩm Trường An.
"Đồ thứ không nghe lời."
Luồng sấm sét khổng lồ xuyên qua tầng mây, xông thẳng đến gần.


Thẩm Trường An nhìn tia sấm khổng lồ sắp rơi xuống đây từ không trung, liền nằm xoài thành hình chữ đại trên mặt đất.

(Chữ đại = lớn = 大)
Nếu như......!Còn có thể gặp lại Đạo Niên thì tốt quá.
Hàng hóa mua ở ngày 11 tháng 11 đã được gửi đến nơi hết rồi, tiếc là cậu không thể cùng với mọi người mở gói hàng và đoán thử chất lượng hàng hóa bên trong là tốt hay xấu.
Không......!Cam tâm.
Cậu moi bùn đất trên mặt đất, luồng uy áp khổng lồ khiến cho máu bắt đầu chảy ra từ miệng mũi và tai cậu, trong não ong ong hết cả lên.
Sống, cậu muốn sống.
Dùng hết tất cả sức lực, Thẩm Trường An thất tha thất thiểu đứng lên, bước sang trái vài bước.

Sấm chớp đánh đến bên chân cậu, bổ ra một cái hố sâu chừng hai mét.
Cậu hoảng hốt ngẩng đầu nhìn không trung, lẩm bẩm nói: "Từ nay về sau, Đạo Niên sẽ được tự do tự tại, sống khỏe mạnh và hạnh phúc, không ai có thể cản trở anh ấy được."
Nói xong, cậu đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn rồi rơi xuống cái hố sâu bị sấm chớp bổ ra.
"Trường An!" Cây dương yêu lao vào sân, nhưng quanh đó dường như có một rào cản vô hình đã ngăn ông lại, ông đập vào nó một cách tuyệt vọng, "Trường An! Thẩm Trường An!"
Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Kẻ giáng sấm sét xuống là ai đây, mà lại có uy lực khủng khiếp đến vậy, chả lẽ là Thiên Đạo sao?
Nhưng tại sao Thiên Đạo lại muốn làm như vậy chứ, Trường An đang sống với y mà, chẳng lẽ y không có một chút tình cảm nào sao?
Mắt thấy tia sấm thứ ba cũng sắp đánh xuống, cây dương yêu tyệt vọng hỏi: "Trời xanh......!Vô tình đến thế sao?"
Sau đó ông lập tức nhìn thấy tia sấm đã đánh xuống một nửa đó đột ngột bị chặn lại.

Bước vào khoảng không vô tận, Đạo Niên nhìn bóng dáng lộn xộn không rõ hình thù kia: "Đại Đạo?"
Thứ lộn xộn không rõ hình thù chậm rãi ngưng tụ thành một con người có ngũ quan mơ hồ, nó nhìn Đạo Niên: "Tại sao ngươi lại có được tình cảm của con người?"
"Thật buồn cười, chút ý thức còn sót lại của Đại Đạo vô tình, lại tập hợp sự ghen tị, tức giận và oán hận vào một thân." Năm ngón tay của Đạo Niên hơi mở ra, trên tay lập tức xuất hiện một cây bút công đức trời đất, "Đại Đạo đã sớm ngã xuống, một thứ như ngươi cũng không nên tồn tại từ lâu."
"Nếu ta không ở, chẳng phải cả thế giới này tùy ngươi muốn làm gì thì làm sao?" Giọng nói của tàn niệm Đại Đạo khàn khàn, như có vô số người trong trời đất này đang nói cùng câu nói, "Thiên Đạo, ngươi được sinh ra từ ta, muốn hoàn toàn phá huỷ ta, e rằng không dễ như vậy đâu."
Nghe được câu này, trên khuôn mặt lãnh đạm vô tình của Đạo Niên, thế nhưng lại xuất hiện một nụ cười lạnh nhạt, nếu tàn niệm này thực sự lợi hại như vậy thì mấy năm nay không cần phải trốn và cũng không dám ló mặt trước mặt y.
"Vạn vật trong trời đất đều có trật tự, bắt đầu từ ngày Đại Đạo sụp đổ, thì mỗi ngày trôi qua sau đó chính là một khởi đầu mới." Đạo Niên cầm bút quẹt qua hư không, thắp sáng vô số vì sao, "Ngươi không phải Đại Đạo, vì vậy đừng hy vọng viễn vông đến việc sống lại để trở thành điều luật mới của trời đất."
Vừa nói xong, các vì sao liền thay đổi vị trí, sức mạnh của các vì sao khóa chặt tàn niệm của Đại Đạo vào trận pháp, khiến nó không thể chạy thoát được.
"Ngươi nghĩ ngươi là người phát ngôn của Đại Đạo sao?" Đạo Niên đi đến bên ngoài Tinh Tú Trận, vươn bàn tay trắng nõn, vô tình bóp chặt cổ của tàn niệm Đại Đạo, "Nếu là Thiên Đạo thật, thì sao lại có thể bị một Tinh Tú Trận yếu kém vây khốn vậy?"
Tàn niệm của Đại Đạo trơn to mắt nhìn Thiên Đạo trước mặt, nếu là Thiên Đạo trước kia, thì sau khi bắt được nó sẽ không nói nhiều lời châm chọc nó như vậy, bây giờ đến tột cùng là y đã học cái khả năng chọc giận bằng miệng này từ ai vậy?
Đạo Niên còn muốn nói thêm vài câu nhưng đột nhiên có một luồng ánh sáng màu vàng bay vào từ ngoài hư không, luồng ánh sáng có công đức này tượng trưng cho một lời chúc chân thành nào đó được trời đất thừa nhận và lời chúc này sẽ biến thành thật trong tương lai.
Y vươn bàn tay trống trơn ra, nắm luồng sáng công đức này trong lòng bàn tay.
"Từ nay về sau, Đạo Niên sẽ được tự do tự tại, sống khỏe mạnh và hạnh phúc, không ai có thể cản trở anh ấy được."
Thảo nào luồng sáng này lại bay về phía y, hóa ra là lời chúc dành cho y.
Đây là lời chúc phúc chính miệng Trường An tặng cho y.
"Trường An......"
Y nhìn quả cầu ánh sáng này một cách vô cùng quý trọng, nhẹ nhàng nâng nó lên, cẩn thận nhét nó vào ngực mình.
Điều làm y không ngờ là sự giam cầm mà Đại Đạo thiết lập cho y ngay khi y vừa ra đời, đã có xu hướng rạn nứt.
Y chợt hiểu tại sao tàn niệm của Đại Đạo lại tức giận như vậy.


Nhưng vào lúc này, y còn chưa kịp vui mừng vị sự giam cầm trên người đã biến mất, thì đã nhìn xuống mặt đất dưới hư không với sắc mặt khó coi: "Ngươi vừa đánh Trường An đúng không?"
Tàn niệm của Đại Đạo bị bóp chặt cổ, chỉ có thể phát ra tiếng cười khàn đặc, như một con rắn bò ra khỏi nơi tối tăm, tay Đạo Niên dùng sức, cứng rắn vặn gãy cổ tàn niệm.
Đầu và cơ thể bị chia lìa, tàn niệm của Đại Đạo nằm trên mặt đất, bóng dáng vốn mơ hồ, bắt đầu chậm rãi biến mất, nó nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của Đạo Niên, cái miệng trên mặt há to ra, cười thành tiếng.
"Tương khắc, nam bắc đối mặt nhau, mới là vận mệnh cuối cùng của các ngươi, ngươi cho rằng tiêu diệt ta rồi, Đại Đạo sẽ không thể sống lại nữa sao?"
Đạo Niên không để ý đến nó, chỉ với một cái vẫy tay, đã tiêu diệt tàn niệm của Đại Đạo sạch sẽ.
Tàn niệm của Đại Đạo vừa biến mất, cây dương yêu liền cảm nhận được uy áp mạnh mẽ xung quanh đã mất đi, kết giới ngăn cản ông cũng mất theo.

Ông lồm cồm bò đến cạnh hố sâu, trông thấy cơ thể Thẩm Trường An dính đầy cát đất, nằm hôn mê bất tỉnh, muốn nhảy xuống kéo cậu lên.
"Tránh sang một bên."
Một cơn gió thổi qua bên người ông, ông còn chưa lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy Thiên Đạo đại nhân cao cao tại thượng, mặc quần áo Địa Tiên thánh khiết đứng trong vũng bùn, cúi người thật cẩn thận ôm Trường An vào trong lòng, nhẹ nhàng phủi đi lớp bùn đất trên mặt cậu.
Rõ ràng là một hành động rất đơn giản, nhưng cây dương yêu lại cảm thấy tình cảnh này giống như một thứ gì đó đang chặn cổ họng ông, khiến ông không thể phát ra âm thanh.
"Lời chúc của cậu, tôi nhận được rồi." Đầu ngón tay của Đạo Niên run lên một chút, y lau gương mặt lạnh lẽo của Thẩm Trường An, rồi đem một bình linh dịch xanh biếc đổ vào miệng cậu.
Ngay khi linh dịch chảy vào miệng, khuôn mặt vốn tái nhợt như tờ giấy của Thẩm Trường An từ từ hồng hào trở lại.

Đạo Niên chặn ngang bế Thẩm Trường An lên, bay khỏi đáy hố, nhẹ nhàng dậm chân một cái, mặt sân liền trở lại như cũ.
"Thiên Đạo đại nhân......" Cây dương yêu từ từ hiểu ra mấy tia sét đêm nay, không phải do Thiên Đạo đánh xuống, mà là do một tồn tại nào đó khác.
"Đêm nay, Trường An mơ thấy một cơn ác mộng và ngã bệnh." Đạo Niên dừng bước, nhìn về phía cây dương yêu, "Tôi tới đón cậu ấy về nhà."
Nhà?
Nhà của Trường An, không phải là ở đây sao?
Cây dương yêu run bần bật, không dám nói lời nào.
Đạo Niên không có ý định giải đáp thắc mắc cho ông, y khoác chiếc áo lông vũ lên người Thẩm Trường An, biến thành một vầng sáng vàng và biến mất trong màn đêm.
Cây dương yêu ngơ ngác ngồi trong sân, hơn nửa ngày sau, mới sực nhớ ra một vấn đề, Thiên Đạo đại nhân ôm Trường An đi như thế này, thì sáng mai ông phải giải thích cho mấy ông bà già khác như thế nào đây?
Ông thấp thỏm cả đêm, nhưng không ngờ đến sáng hôm sau, mấy ông bà cụ này lại như quên mất việc đêm hôm qua Trường An đã ở lại đây, cũng không nhắc tới việc này.

"Trường An nó......"
"Chẳng phải nửa đêm hôm qua Trường An có việc gấp, nên đã chạy về rồi sao?" Bà nội Triệu uống một ly sữa đậu nành, "Biết ông không nỡ để Trường An đi, nhưng mà người trẻ tuổi có cuộc sống của người trẻ tuổi, người già chúng ta cũng có cuộc sống của người già.

Làm người ấy mà, phải sống cởi mở một chút."
"Còn phải nói." Ông nội Vương cũng hùa theo, "Đời người có rất nhiều niềm vui, vì vậy không thể xoay quanh đứa trẻ mãi được."
Ông nội Dương: "......"
Thôi được rồi, coi như ông chưa nói gì đi.
Thẩm Trường An cảm thấy dường như mình đã biến thành một bé tằm, được bao bọc trong kén tằm mềm mại thoải mái, bị người nào đó dịu dàng ôm vào trong tay, nhẹ nhàng lay động, loại cảm giác này thật sự quá thoải mái, thoải mái đến mức làm cậu không muốn mở mắt ra.
Có thứ gì đó cứ tràn vào cơ thể cậu, nhẹ nhàng bay bổng như thể đang ở trên mây.
Cảm giác thoải mái như thế, Đạo Niên cũng nên được biến thành bé tằm nằm trong cái kén này cùng với cậu.
Không biết hôn mê bao lâu rồi, Thẩm Trường An mở mắt ra, vừa quay đầu đã nhìn thấy mây trắng bên ngoài, không khỏi có chút sững sờ, cậu bay lên thật rồi à?
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?" Một ly nước trái cây đưa tới trước mặt cậu, "Chúng ta sắp tới thành phố Ngô Minh rồi đấy, cậu ngủ giỏi ghê."
"Thần Đồ?" Thẩm Trường An nhận lấy ly nước trái cây rồi mới nhìn thấy Đạo Niên đang ngồi ngay bên cạnh mình, cậu xoa xoa huyệt thái dương, "Chúng ta......!Đang trên đường về thành phố Ngô Minh sao?"
Hóa ra không phải là cậu đã bay lên, mà là bọn họ đang ở trên máy bay.
"Tối hôm qua, cậu bị sốt trong tứ hợp viện, Dương lão tiên sinh đã gọi điện thoại cho tôi, tôi liền đến đón cậu về." Đạo Niên cúi đầu nhìn Thẩm Trường An, "Hai ngày qua, tinh thần của cậu luôn không được tốt lắm, bây giờ đỡ hơn chưa?"
"Đạo Niên......" Thẩm Trường An ngơ ngác nhìn Đạo Niên, vẻ mặt có chút quái lạ.
"Sao vậy?" Đạo Niên kéo chăn đắp lên người cậu, "Đói bụng rồi sao, muốn ăn thứ gì à?"
Thẩm Trường An chậm rãi lắc đầu, đầu óc cậu trở nên lộn xộn: "Đạo Niên, có phải anh không thoải mái chỗ nào không?"
Đạo Niên: "Cái gì?"
"Sao đột nhiên anh lại nói nhiều như vậy?"
Đúng rồi, cậu......!Hình như đã bị sét đánh á?!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.