Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 87: 87: Con Hồ Ly Trong Vườn Bách Thú




Thẩm Trường An không nhịn được mà sờ vào cánh tay, khoảng thời gian gần đây Đạo Niên bị làm sao vậy, sao cứ nói mấy lời xấu hổ như vậy chứ?
"Đạo Niên......" Thẩm Trường An do dự nhìn về phía Đạo Niên, "Gần đây anh làm chuyện gì khiến tôi không vui đúng không?"
Đạo Niên: "......"
"Không có gì, cậu đi ngủ đi." Đạo Niên lạnh nhạt ném Thẩm Trường An ở ngoài hành lang, rồi lại lạnh nhạt đóng sầm cửa phòng.
Thẩm Trường An: "?"
Thẹn quá thành giận hay là chột dạ đây?
Ngày hôm sau, Đạo Niên cứ nhìn Thần Đồ bằng khuôn mặt lạnh lùng, Thần Đồ khiếp đảm hỏi: "Tiên sinh, gần đây tôi đã làm sai chuyện gì sao?"
Sao ngài cứ dành cho tôi một khuôn mặt lạnh lùng vậy?
"Tôi đã thử phương pháp mà cậu đã dạy rồi." Vẻ mặt của Đạo Niên có chút kỳ lạ, "Trường An không nghi ngờ tôi có tình cảm với cậu ấy, mà ngược lại là hỏi có phải gần đây tôi làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy không."
Thần Đồ: "......"
Một người không biết tán tỉnh lại cố muốn tán tỉnh, một người thì thiếu dây ăng ten tình cảm, hai người này kết hợp lại với nhau đúng là thảm hoạ mà.
"Có lẽ là do ngài quá cứng nhắc?" Thần Đồ nhanh chóng giải thích, "Bất cứ lời nói yêu thương nào cũng phải được nói ra một cách chân thành, ngay thời điểm tình yêu đang nồng cháy."
"Những lời tôi nói với cậu ấy đều là chân thành......"
Thần Đồ: "......"
Lúc trước, đến tột cùng là đầu óc hắn bị kẹt ở đâu, mới có thể giúp tiên sinh nghĩ cách theo đuổi Thẩm Trường An vậy?
Thẩm Trường An phát hiện, sau khi cậu hỏi Đạo Niên có phải đã làm chuyện gì có lỗi với cậu hay không, Đạo Niên liền khôi phục bộ dáng trước kia, cũng không hề nói những lời kỳ lạ với cậu nữa.
Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu Đạo Niên nói với cậu mấy lời kỳ quái, cậu có chút chịu không nổi.
Sau khi "cương thi" bị bắt, cảnh sát đã thông báo với bên ngoài, nói là tên trộm mộ vì trốn tránh nhân viên thực thi pháp luật mà cố ý giả làm cương thi khiến cho mọi người khủng hoảng, làm tê liệt tầm mắt của nhân viên thực thi pháp luật.

Hiện sự việc đã được làm sáng tỏ, xin mọi người đừng tin vào những lời đồn đãi, không đồn thổi, hãy cùng nhau xây dựng một quê hương hài hòa tươi đẹp.

Hai ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, sau khi đôi vợ chồng chưa cưới kia đóng cửa tiệm bán hoa Bách Niên Hảo Hợp hai ngày thì tiếp tục buôn bán bình thường.

Tuy nhiên, anh Minh đã nói với Thẩm Trường An rằng, tiền kiếm được nhưng không thể chơi, sau này bọn họ tuyệt đối đóng cửa hàng sớm, không chờ đến khuya nữa.
Hai người họ đã xem Thẩm Trường An như người thân, còn lấy rất nhiều thổ sản vùng núi từ quê nhà ra để Thẩm Trường An lấy về ăn.
Thẩm Trường An ra khỏi cửa hàng bán hoa với một túi óc chó và đậu phộng không lâu, thì bị hai chặn lại bởi hai thanh niên tự nhận mình là sinh viên.
"Chào ngài, chúng tôi sắp mở một cuộc khảo sát cuối cho xí nghiệp, nên muốn điều tra ít dữ liệu từ người qua đường, xin hỏi ngài có thể dành nửa phút để trả lời một câu hỏi cho chúng tôi được không?"
"Câu hỏi là gì?"
"Xin hỏi ngài có thể chấp nhận bị lừa dối không?"
"Loại lừa dối nào, có ý tốt?"
"Không phải ý tốt." Hai người kia lắc đầu, nghiêm túc nhìn Thẩm Trường An, như thể rất coi trọng câu trả của cậu, "Chính là một người che dấu mọi chuyện về bản thân, tâm tư kín đáo tiếp cận cậu, thậm chí có khả năng là lợi dụng cậu, cậu có thể tha thứ không?"
Thẩm Trường An nghiêm túc suy nghĩ: "Có lẽ......!Không thể lắm, trong mối quan hệ giữa người với người, thật lòng vẫn khá quan trọng."
"Được rồi, cảm ơn ngài đã giúp đỡ cho việc học của chúng tôi." Hai chàng trai cười gật đầu với Thẩm Trường An, dường như đã nhận được một câu trả lời vừa lòng, rồi vội vàng rời đi.
Khi đi đến nơi không có ai, hai chàng trai đột nhiên biến thành hai sợi tóc đen, bay vụt qua không trung, rơi vào một lòng bàn tay trắng nõn.
"Thực sự rất thú vị......"
Nắm chặt lòng bàn tay, tóc đen biến mất, người đàn ông cười thành tiếng.
Mang theo vài phần mỉa mai và thích thú.
Qua Lễ Giáng Sinh, Thẩm Trường An liền bắt đầu bàn bạc với Đạo Niên về việc đến tỉnh lỵ chơi vào ngày Tết Nguyên Đán.

Quá trình tổng thể là Thẩm Trường An đề xuất đi chơi ở nơi nào, Đạo Niên gật đầu tỏ vẻ đồng ý và những người khác bắt đầu chuẩn bị cho chuyến du lịch.
Người trong Bộ Dân chính nghe được Thẩm Trường An sẽ ra ngoài chơi vào Tết Nguyên Đán, nhịn không được mà khuyên: "Đi ra ngoài chơi vào ngày Tết, một nửa thời gian kẹt xe trên đường, một nửa thời gian còn lại cũng là kẹt xe trên đường về, cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Nói không chừng lúc tôi đi không kẹt xe thì sao?" Thẩm Trường An gõ bàn phím cạch cạch rung động, tới gần kỳ nghỉ, nhiệt huyết làm việc của cậu cũng tăng cao.

"Không bằng cậu suy nghĩ về việc làm sao để trúng 5 triệu đi." Đinh Dương rót cho mình một ngụm cà phê, vì có thể nghỉ đúng giờ vào ngày Tết Nguyên Đán, mọi người trong bộ phận bọn họ đã dồn hết tâm sức để lao vào làm việc.
5 triệu thì nói làm gì, tôi có một rương đá quý, một rương ngọc trai lớn đây này.
Thẩm Trường An cảm thấy rằng bây giờ mình đã có thể coi tiền tài như rác rồi.
Buổi tối ngày 31 tháng 12, Thẩm Trường An cùng các đồng nghiệp xử lý xong mọi việc, rồi đồng thời phát ra một tiếng hoan hô, tiếp theo đó là xách đồ của mình lên chạy ra ngoài.
Lái xe ngang qua ngã tư đèn giao thông, cậu thấy có một cặp đôi nhau đang cãi nhau ở ngã tư.
Cô gái ngồi xổm ở ven đường vừa khóc vừa mắng, chàng trai ở bên xin lỗi: "Anh sai thật rồi, em tha thứ cho anh được không?"
"Tha thứ? Anh kêu tôi phải tha thứ thế nào đây?!" Cô gái nghẹn ngào nói lớn, "Anh nói anh nghèo, tôi ăn mặc cần kiệm, chỉ vì muốn mua cho anh một cái áo khoác tốt hơn một chút.

Anh nói nhớ cảm giác khi có mẹ, tôi tăng ca mệt như vậy, cũng trở về nấu cơm cho anh, kết quả hiện tại anh nói cái gì, thật ra anh rất giàu, những lời anh nói trước kia đều là gạt tôi?"
"Giả nghèo đóng vai đáng thương vui lắm hả?!" Cô gái khàn cả giọng nói, "Chơi tôi đến mức xoay quanh rất thú vị đúng không, là cảm thấy tôi sẽ coi trọng tiền của anh, hay là gia thế của anh vậy?!"
"Cút cút cút, thiếu gia nhà giàu như anh, tôi không trèo cao được!" Cô gái mắng, "Tình cảm của tôi trong một năm qua coi như là cho chó ăn đi!"
"Không, chó còn tốt hơn anh, ít nhất nó sẽ không nói dối tôi."
Mắng xong mấy lời này, cô gái xoay người chạy vào màn đêm.
Xem xong trò hề này, đèn giao thông dài dòng cuối cùng cũng nhảy số xong, Thẩm Trường An âm thầm gật đầu, cô bé này có chút thú vị.
Giả dạng với lý do kiểm tra người khác là một loại không tôn trọng.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Trường An thấy Đạo Niên và chú Triệu vẫn chưa ngủ, cầm lấy ly sữa nóng chú Triệu cho cậu, thuận miệng nói ra việc này.
"Tôi cảm thấy, cô bé kia không đánh chàng trai liệt nửa người, có thể là vì cô ấy không muốn vi phạm pháp luật đấy."
Đạo Niên: "......"
Ổn định, Trường An cũng không có ý ám chỉ điều gì khác.

Huống chi, y cũng không có ý kiểm tra Trường An, tính chất cùng cặp đôi này......!Có, có chút khác mà ha?
Lão Triệu quay đầu nhìn về phía phòng bếp: "Tôi đi xem món canh hầm chuẩn bị cho sáng mai đã nấu xong chưa đây."
Ông không muốn biến thành Thần Đồ thứ hai, cho nên không muốn đề xuất mấy ý kiến vớ vẩn trên chuyện tình cảm cho tiên sinh đâu.
"Canh gì thế, ngon không chú?" Thẩm Trường An tăng ca trở về nên có hơi đói bụng, nhưng vì sức khỏe của mình, cậu đành từ bỏ kế hoạch ăn khuya.
Tuy nhiên, uống ké mấy ngụm canh của chú Triệu thì cũng xem như là không có ăn thứ gì mà.
"Không ngon không ngon." Nghe thấy Thẩm Trường An nửa đêm muốn ăn đồ ông nấu, chú Triệu liền sợ hãi nhớ lại vài tháng trước, lúc bị tiên sinh nhìn ăn hết mấy nồi nấm bạch linh, vì vậy nghĩ cũng không nghĩ mà lập tức muốn đánh mất ý tưởng muốn ăn ké canh của Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An: "......"
Chỉ muốn uống vài ngụm canh mà thôi, đừng phản ứng lớn như vậy chứ.
Không được uống canh, Thẩm Trường An liền uống sạch sữa bò, tiếp theo giao quả óc chó cùng với đậu phộng cho lão Triệu, người đang quanh quẩn trong phòng bếp.
"Mùi gì thế này?" Lão Triệu nhận lấy óc chó và đậu phộng, cảm thấy trên túi có mùi lạ.
"Mùi tanh của bùn?" Thẩm Trường An nói, "Đây đều là thổ sản chính thống, chưa được xử lý công nghiệp đâu."
Lão Triệu đặt túi sang bên cạnh với vẻ mặt nặng nề, nhìn như thản nhiên hỏi: "Ai tặng cho cháu cái này vậy?"
"Chủ cửa hàng bán hoa Bách Niên Hảo Hợp tặng cho cháu." Thẩm Trường An lén nhìn vào trong nồi, ngửi thấy mùi nước dùng thịt thoang thoảng.
"Ồ." Mùi trên túi rất nhẹ, có chút giống như không cẩn thận đụng vào, cho nên nếu như chính chủ cửa hàng bán hoa đưa sang, mùi sẽ không nhẹ như vậy.
"Bọn họ đưa cho cháu hai ngày trước, cháu đặt trong xe quên lấy ra." Thẩm Trường An thấy hình như chú Triệu thật sự không có ý định chia canh cho mình uống, đành phải hậm hực quay lại tầng trên đi ngủ.
"Tiên sinh." Sau khi Thẩm Trường An đi ngủ, lão Triệu đem túi đựng hạt óc chó và đậu phộng tới trước mặt Đạo Niên, "Tôi cảm nhận được hơi thở của Đại Đạo cùng với oán khí trên chiếc túi này, nhưng mà mùi rất nhẹ."
"Có phải tàn niệm của Đại Đạo đã có ý định tới gần Trường An rồi không?"
"Không phải tàn niệm của Đại Đạo." Đạo Niên duỗi tay cảm nhận túi một chút, "Là tồn tại nào đó lây dính hơi thở của Đại Đạo."
"Nó muốn tới gần Trường An để làm gì vậy?" Lão Triệu cau mày thật chặt.
Xua tan mùi này, Đạo Niên im lặng không nói.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Thẩm Trường An ngồi lên xe xuất phát đến tỉnh lỵ.

Kỳ tích là, đây rõ ràng là thời gian cao điểm du lịch ngày Tết, nhưng xe của bọn họ lại chạy trơn tru suốt quãng đường, thậm chí cũng không cần chờ vài cái đèn thông thông mà trực tiếp đến bãi đỗ xe của khách sạn luôn.
Ngồi trong xe mấy tiếng còn mệt hơn đi bộ, Thẩm Trường An nằm trên giường lớn của khách sạn không muốn động đậy, ngay cả bữa tối cũng được khách sạn đưa thẳng lên phòng.

Thời điểm tới vườn bách thú, cậu cực kỳ phấn khởi đi lấy vé, cũng sẵn hỏi nhân viên con hồ ly trắng được cứu vào vài tháng trước hiện đang ở đâu luôn.
"Hồ ly trắng à?" Nhân viên nói, "Hồ ly trắng được nuôi ở khu hồ ly, bởi vì nó khá đặc biệt, cho nên có không gian hoạt động riêng.

Nếu mọi người nếu muốn đi xem hồ ly trắng thì đi sớm một chút, chứ lát nữa sẽ có rất nhiều người xếp hàng xem hồ ly trắng đấy."
"Độ nổi tiếng của hồ ly trắng cao như vậy luôn à?"
"Đó là đương nhiên, con hồ ly đó thông minh lắm, có rất nhiều khách du lịch nói nếu con hồ ly này có thể sống thêm vài thập niên, nói không chừng là có thể tu luyện thành yêu luôn đó."
Đưa vé cho mọi người, Thẩm Trường An vừa qua cổng soát vé, liền trực tiếp đi đến khu hồ ly: "Chúng ta đến khu hồ ly trước đi."
Lưu Mao có chút kinh ngạc, với tính tình của Hồ Minh, thế nhưng có thể ngoan ngoãn sống trong vườn bách thú, hơn nữa còn làm cho nhiều khách du lịch thích như vậy, đây quả thật không giống như việc Hồ Minh sẽ làm.
Chẳng lẽ con hồ ly trắng này, cũng không phải là Hồ Minh.
Nhưng càng tới gần khu hồ ly, mùi vị của yêu hồ mỗi lúc lại càng nồng hơn, Lưu Mao đã có thể khẳng định, con hồ ly sống trong vườn bách thú chắc chắn là yêu hồ.
Mới vừa đến gần khu hồ ly, bọn họ liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ, tiếng thét chói tai của trẻ con, còn có giọng nói trả lời đầy bất lực của nhóm cha mẹ cùng với tiếng của loài động vật nào đó.
"Tuyết Tuyết đáng yêu quá à."
"Nói bậy, rõ ràng nó tên là Đoàn Đoàn."
"Nó được gọi là Mao Mao."
Thẩm Trường An bước qua nhìn thì thấy một con hồ ly trắng béo lùn chắc nịch, đang lười biếng nằm thành hình chữ X trong một cái nôi rất nhỏ rất đáng yêu, chớp mắt nhìn nó, suýt nữa đã làm cậu cho rằng đó là một trái banh.
"Đây là......" Là con hồ ly trắng mà bọn họ cứu á hả? Cậu nhớ rất rõ là con hồ ly trắng kia có bộ lông mềm mại mượt mà, béo gầy thoả đáng, cực kỳ xinh đẹp mà.
Con hồ ly lớn lên giống heo này, nhất định không phải bé đáng yêu kia.
Lưu Mao: "......"
Đừng nghi ngờ ánh mắt của mình, con heo hồ này chính là Hồ Minh đấy.
Hồ Minh lười biếng trở mình, chuẩn bị để bên còn lại của mình cũng được phơi nắng, nhưng vừa mắt đã trông thấy Thẩm Trường An đang dựa vào cửa sổ.
"Chít!"
Sao cái tên trà xanh, tiểu bạch liên Thẩm Trường An này lại xuất hiện ở đây vậy?!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.