"Ngươi thật ra không biết khi làm người, cho dù ngươi thiện tâm đến mấy, cũng sẽ có người không vì như thế mà đối với ngươi tốt."
Thái hậu không một chút lưu tình cười lạnh một tiếng, Doãn Nhược An rũ mi đứng một bên.
Nàng tự nhiên biết là Thái hậu đang nói nàng, thân cư sau vị, không thể quá mức mềm yếu, chẳng qua............. Địch nhân ngu xuẩn như thế còn không đợi nàng ra tay, không phải đã tự tìm đường chết hay sao?
Giương mắt, nhìn hoàng đế đứng một bên liếc mắt một cái, trong mắt lướt qua cười lạnh, hắn còn không phải tìm nữ nhân này tới để chính mình tức giận sao?
Nàng không tức giận, người tức chỉ sợ là chính hắn đi?
"Thân thể trưởng tức không khỏe, xin cáo lui trước."
Làm bộ hạ xuống cảm xúc, Doãn Nhược An hành lễ đối với Hoàng thượng cùng thái hậu, dẫn đầu rời đi.
Nàng không có hứng thú xem cái nữ nhân ngu ngốc kia như thế nào tìm chết ở chỗ này, có thời gian còn không bằng đi ngủ để dưỡng nhan sắc.
Thấy Doãn Nhược An bình tĩnh lui ra, Nam Hiên Diệc giận dữ phất tay áo rời đi.
Chỉ để lại một mình Minh phi bị thái hậu phạt ba mươi đại bản, răn đe cảnh cáo.
"Đỗ Nguyệt Âm, bản lĩnh thật lớn, cư nhiên có thể kích động thái hậu vì ngươi chống lưng!"
Thanh âm của Nam Hiên Diệc vang lên sau lưng, Doãn Nhược An ngoái đầu nhìn lại cười nhạt một tiếng:" Hoàng thượng như thế nào nói ra lời này? Từ đầu đến cuối thần thiếp không nói một câu là Minh phi làm sai, Hoàng thượng hà tất như thế?"
Rõ ràng là cười, Nam Hiên Diệc lại từ trong mắt nàng thấy được một tia bi thương.
Bi thương?
Môi mỏng của hắn câu ra một mạt độ cong trào phúng, trong mắt đối Doãn Nhược An toàn là miệt thị: "Nếu ngươi chưa từng nói qua, vì sao mẫu hậu khăng khăng tìm Minh Thiên gây phiền toái."
Minh Thiên?
Mệt cùng hắn nói chuyện, Doãn Nhược An nhìn thẳng vào hai mắt Nam Hiên Diệc, đồng tử màu đen lập lòe giãy giụa cùng thống khổ, nhẹ giọng mở miệng: "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do?"
Xoay người liền muốn rời đi, đang nhấc chân, một đoạn như có như không nỉ non truyền vào tai Nam Hiên Diệc: "Nếu Hoàng thượng không thích, vì sao còn đồng ý? Thần thiếp.......... Bất quá cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc....."
Nam Hiên Diệc cũng giật mình nhìn bóng dáng kia rời đi, không muốn sao?
Sau đó khóe môi xả ra một mạt cười lạnh, ánh mắt sắc bén lướt qua.
Nàng là đang nhắc nhở hắn, nếu lúc trước đồng ý, liền không cần tìm nàng sau trướng sao?
Nắm chặt nắm tay, Nam Hiên Diệc khắc chế bạo nộ trong cơ thể, bước nhanh trở về tẩm cung của chính mình.
Đối với chuyện Nam Hiên Diệc tức giận, Doãn Nhược An vẫn không biết, cho dù nếu biết cũng sẽ không để trong lòng.
Rốt cuộc, nguyên chủ xác thật không ngờ phải gả cho hắn, thích hắn cũng chỉ là kinh hồng thoáng nhìn ở hôn lễ lúc trước.
Trở lại tẩm cung, vừa muốn kêu Xảo Hỉ đấm đấm hai chân đi mệt của mình, liền nghe thấy một đạo thanh âm bén nhọn vang ở Phượng Nghi Điện.
"Thánh chỉ đến!"
Nhíu mày, lúc này truyền đến thánh chỉ, sợ là sẽ không có chuyện tốt.
Doãn Nhược An sửa sửa quần áo, đi đến trong điện chậm rãi quỳ xuống: "Đỗ Nguyệt Âm tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Ngữ khí của thái giám làm Doãn Nhược An không vui, nàng nhíu mày đứng dậy: "Đỗ Nguyệt Âm tiếp chỉ!"
Sau đó cấp cái ánh mắt đối với Xảo Hỉ sử cái ánh mắt, Xảo Hỉ tiến lên một bước, cầm tay của thái giám: "Làm phiền công công!"
Xảo Hỉ buông tay một khắc, thái giám liền mặt mày hớn hở đối với Xảo Hỉ vứt cái mị nhãn: "Xảo Hỉ cô nương đây là chiết sát nô tài, nếu Hoàng Hậu nương nương đã tiếp chỉ, nô tài này liền trở về phục chỉ."
"Công công đi thong thả ~" Xảo Hỉ cười nhạt đưa thái giám rời đi, sau khi thái giám đi xa, mặt Xảo Hỉ nháy mắt bị sắc mặt giận dữ thay thế: "Hoàng Thượng có thể nào như thế......"
Không để Xảo Hỉ nói xong, Doãn Nhược An liền đánh gãy lời nói của nàng: "Không ngại, ta cũng mừng rỡ vì được thanh tĩnh."