Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 63: {Một vở kịch câm}



Vũ Vương Phong đặt bánh ngọt đã sạch trơn xuống bàn, cười nhạt một tiếng. - Tôi sinh ra ở một vùng đất bị nhiễm độc nặng, chính phủ đã ra lệnh di tản từ rất lâu. Nhưng khi ấy mẹ tôi mang bầu, cơ thể vừa yếu vừa đói, sớm đã không thể chịu được cực nhọc đường xa. Vậy nên ngay khi tôi vừa ra đời, mẹ tôi liền mất, ngay trên mảnh đất ấy. Anh em chúng tôi phải lưu lạc khắp nơi, kiếm miếng ăn sống qua ngày... -


Giọng hắn trầm buồn, khắc họa rõ rệt sự đau thương trong đáy mắt. Như một bản năng tự nhiên, Riddle nhẹ nhàng định nắm lấy bàn tay xương xẩu của Vương Phong, nhưng rồi lại è dặt rụt lại. Y không thể làm chuyện đó được....


- Trình Phong gì đó, lẽ nào hắn ta không bị nhiễm độc sao? - Nếu cả hai cùng sinh ra trên một mảnh đất, cùng thở chung một bầu không khí, vậy hà cơ gì Vương Phong hắn bị bệnh, còn gã kia thì lại không? - Không phải, anh ấy cũng nhiễm độc! Có điều độc tố trong người Trình Phong nhẹ hơn tôi, lại thường xuyên phát tác qua những cơn sốt, nên chỉ sau một lần chấn động não, tất cả độc đều đã biến mất! Còn tôi tuy từ nhỏ đến lớn chưa từng ốm đau bệnh tật nhưng thật chất lượng độc trong người vô cùng lớn, sớm đã ăn sâu vào trong mạch máu, ngay cả Tề Môn Sanh cũng không phát hiện ra!-


Năm đó ngay cả Vũ Vương Phong cũng không ngờ mình lại nhiễm độc mạnh như vậy. Chỉ khi mái tóc đen nhánh của hắn bỗng chuyển dần sang màu đỏ hung, làn da nâu khỏe trở nên trắng bệch và cơ thể chưa đầy hàn khí. Năm đó hắn chỉ mới tròn 18 tuổi.


Bất chợt, hắn quay sang nhìn Riddle, rồi lại thở dài một tiếng hối hận. - Xin lỗi, nếu ngày đó tôi không nhờ vả thì có lẽ cậu đã không phải khổ sở như bây giờ, cũng không cần tốn nhiều nhân lực như vậy! -


Cuộc gặp gỡ của Vũ Vương Phong và Riddle hoàn toàn là do vô tình. Cả hai học chung trường cấp ba với nhau, sau này lại mỗi người một nơi. Vương Phong du học Úc, còn Riddle lại trở về Ý chuẩn bị tiếp quản gia tộc. Hai năm sau gặp lại trên đất khách quê người, Vũ Vương Phong khi ấy đã trở thành một người hoàn toàn khác, da trắng tóc đỏ, lạ lẫm xa cách.


- Bạn bè phải giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn chứ! Huống hồ nếu năm đó không gặp được tôi, chắc cậu đã mục xương ở đâu đó rồi ấy chứ! - Riddle nở nụ cười vui vẻ, xóa tan bầu không khí cô đọng khó chịu. Thật chất trong lòng y giờ đã hoàn toàn trống rỗng, lạnh lẽo tới mức đau lòng.


Khi cả hai gặp lại nhau lúc đó, bệnh tình của Vũ Vương Phong đã trở nặng rồi. Đến mức ngay cả Riddle cũng khó nhận ra được người bạn thân năm xưa. Vậy mà hắn lại chẳng mở miệng nói với bất cứ ai. Ngay cả Hán Tử và Anh Kiều cũng chỉ biết rằng Vũ thiếu của họ nhuộm tóc đỏ, thỉnh thoảng lại gặp ác mộng giữa đêm.


Làm gì có ai hiểu rõ hắn như y? Riddle biết rõ mái tóc kia để có thể đỏ rực như vậy đã trải qua đau đớn nhường nào? Cơn ác mộng kia để có thể đè nén được rốt cuộc phải uống đến bao nhiêu liều an thần?


Các bác sĩ riêng của Riddle và Lucifer đã phải làm việc suốt mồng háng trời ròng rã để có thể chế tác ra được loại thuốc giúp kiềm hãm độc tính, kéo dài thời gian sống cho Vương Phong hắn. Nhưng thuốc nào cũng vậy, uống một thời gian dài rồi sẽ có ngày mất hết tác dụng. Ngày đó, cuối cùng cũng tới rồi!


Đến lúc này, Riddle chỉ có thể thở dài trách một tiếng muộn màng. - Cậu đấy! Đã bệnh tật như vậy rồi mà còn tâm trạng đi tranh giành phụ nữ với người khác! Đúng là! - Câu trách mắng này kèm theo giọng điệu hờn dỗi của y quả thật có chút không khớp, chọc cho Vương Phong phải bật cười một tiếng.


Vì muốn che mắt thiên hạ mà Vũ Vương Phong đã nhờ Riddle diễn một vai phản diện, tìm cho hắn một cái chết thật thích đáng, nào ngờ diễn càng ngày càng sâu, kéo theo biết bao nhiêu là hậu quả khôn lường. Nhớ lần trước vì nghịch dại mà cả hai còn bị Mẫn Ly giáo huấn cho một trận nên thân, còn bị cấm không được ăn bữa tối.


Nghĩ đến đây bọn họ cùng cười lớn, thanh âm giòn giã vang khắp tòa trụ sở, thổi đi sự ảm đạm quanh quẩn trong không khí. Dừng lại một chút, Riddle lại nhỏ giọng nỉ non, nét cười nơi khóe môi dần nhạt đi. - Có thể đừng làn vậy được không? Có thể đừng đi có được? Chúng ta sẽ tìm cách mà! Nhất định sẽ có cách để chữa trị... -


Lời của y còn chưa dứt, Vũ Vương Phong đã chậm rãi lắc đầu, sự bất đắc dĩ hiện lên trong nụ cười dịu dàng. - Tôi đã quá mệt mỏi rồi Riddle ạ! Tôi không muốn phải chịu đựng thêm nữa...cách duy nhất để giải thoát là chấp nhận sự thật! Cậu hiểu tôi mà, phải không? -


- Không...không, không! Cậu thích Mặc Uyển đó đúng chứ? Được, tôi sai người bắt cô ta về cho cậu, ở lại đi! Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách mà.... - Cuối cùng thì Riddle cũng không che giấu được sự hoảng loạn khi y nhìn thấy rõ được rằng nam nhân đối diện mình đang hoàn toàn nghiêm túc.


Y rối trí đến mức khua tay loạn xạ, ghì chặt bờ vai của Vương Phong. - Ở lại đi! Tôi muốn cậu ở lại! Chúng ta sẽ cùng tìm cách chữa trị! - Riddle thật lòng thật dạ nói, nghèn nghẹn nơi cổ họng cứ thế nặng dần, khiến lời nói của y trở nên khó nghe.


Bộ dạng này của y thật sự khiến Vương Phong choáng ngợp. Nhưng hắn chỉ cười buồn, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay đang bấu chặt vai mình đến mức trắng bệch. - Người chết luôn là kẻ chiến thắng! Tôi muốn cô ấy phải nhớ tới mình, cậu hiểu chứ? Tôi muốn cô ấy phải nhớ tới tôi nhiều như cách tôi yêu cô ấy!-


- Một lần cuối cùng thôi, hãy để cho tôi ích kỉ một lần cuối cùng thôi, có được hay không? - Hắn choàng vai y, tựa đầu vào lưng ghế, chợt nhận ra vị ngọt của bánh trứng ban nãy vẫn còn dư âm lại nơi khoang miệng đắng ngắt. Thuốc, càng ngày càng đắng. Mà bệnh, lại càng ngày càng nặng... - Đừng nói chuyện của tôi nữa! Nói về cậu đi, có một chuyện tôi đã luôn muốn hỏi từ lâu, tại sao năm đó Vũ Phẩm giết cha cậu, cậu lại không hận ông ta? -


Theo như Vũ Vương Phong được biết thì cho dù Ngũ Long có mưu hại Lucious đi chăng nữa thì Vũ Phẩm mới là người trực tiếp ra tay. Xét về lý thì đáng lẽ Riddle phải hận ông ta đến thấu xương. Tại sao đằng này y không những không hận mà còn tỏ ra thờ ơ với đám người kia như vậy?


Nếu không phải hắn chứng khiến toàn bộ vở kịch của Riddle, nhìn thấu được trong từng lời thoại lối diễn của y vẫn còn vương vấn sự hận thù thì Vương Phong nhất định sẽ cho rằng Riddle kia chắc chắn không phải là con của Lucious Viha Prinz.


Nhắc đến vấn đề này tức là nhắc đến vết thương lòng của Riddle. Nhưng Vũ Vương Phong hắn hiện tại đã chẳng còn sợ trời chẳng còn sợ đất, thản nhiên hỏi một câu vô cùng thẳng thắn. Riddle cũng như ngày thường, giấu toàn bộ bão tố nơi đáy mắt vào lòng, bình thản trả lời.


- Bố mẹ tôi chết cũng không phải lỗi của ông ấy, kết cục đó là do họ tự chọn! Vốn dĩ nếu bố tôi không đồng ý đưa mẹ tôi trở lại Y Châu để tham dự Lễ Thanh trừng thì cả hai người họ đã không chết! Tôi cũng không phải loại người công tư bất minh. - Huống hồ ông ấy còn là người đã cứu cậu, tôi đội ơn ông ấy không hết, làm gì có chuyện trả thù?


Vũ Vương Phong gật đầu, Riddle là người thế nào hắn hiểu rõ, nhưng thù giết bố không ngờ y vẫn bỏ qua. Cái này là quá lạnh lùng tàn nhẫn hay là quá bao dung độ lượng đây? - Ông ấy nói sau này muốn tiếp tục xuất gia đi tu, một lần nữa dứt bỏ hồng trần! - Hắn cười nhạo trong lòng, cái gì mà dứt bỏ hồng trần cơ chứ? Lời này tự mình nói ra mà ngay cả hắn cũng nực cười.


- Vậy còn Vũ gia thì phải làm sao? - Nếu Vương Phong đi rồi, Vũ Phẩm không quay lại tiếp quản Vũ gia thì gia tộc lừng lẫy đó sẽ về đâu? Người họ Vũ rải rác khắp thế giới, nhưng để nói mà có khả năng lèo lái con thuyền lớn như vậy thì hầu như không còn ai.


Riddle không tin lão Tề Môn Sanh kia sẽ chịu để Thiên Sách, hay đúng hơn là Trình Phong quay trở về Vũ gia. Lão ấy cũng không có đích tôn, dễ gì lại thả đứa cháu trai khó lắm mới có được ra? Nhưng y tin Vương Phong đã sớm có chuẩn bị, chỉ là không đoán được hắn đã chọn ai mà thôi.


- Tôi còn một người cậu, quên rồi à?- Vũ Vương Phong ẩn ý nói, vô thức xoay xoay chiếc nhẫn trên bàn tay. Tuy rằng hắn chưa từng kể với người đó về bệnh tình của mình nhưng bằng một cách nào đó, y đã phát giác lời nói dối hoàn hảo của hắn.


Vốn dĩ cuộc gọi hôm đó chỉ là để giả vờ, củng cố thêm lòng tin của Lý Hạo vì Vương Phong hắn biết rõ điện thoại của mình vốn dĩ đã bị nghe lén từ lâu. Nhưng khi đầu giây bên kia vang lên câu "cần cậu giúp gì không", lúc đó Vũ Vương Phong mới nhận ra, người đàn ông đó, căn bản đã biết hết tất cả, bao gồm cả bệnh trạng của hắn.


Riddle lục lọi kiến thức trong đầu một hồi lâu, dò lại từng cái tên quen thuộc trong đầu, cuối cùng rút ra kết luận. - Cổ Dục Thần???? Cậu chắc chứ??? Này làm ơn đi, cậu đang tiếp giáo cho giặc đấy! Cậu có biết thế lực của anh ta đã lớn đến nhường nào không? -


Cổ Dục Thần sở dĩ là thế lực quân đội, chỉ có thể bành chướng được ở những nơi hắc đạo ngầm như Sa Châu hay Ninh Châu. Còn Thành phố Y hắc đạo chiếm phần lớn, quân đội chỉ là thế yếu, khó mà nắm bắt được. Nhưng nếu bây giờ y có thể thâu tóm Vũ gia trong tay, tức là gián tiếp nắm một nửa Y Châu vào trong tay rồi! Cả Đại lục này không chừng sắp phải đổi chủ đấy chứ!


- Cậu ấy có thế lực, có tiếng nói, có mẫu tộc, cậu ấy thừa sức bảo vệ Vũ gia! Hán Tử và Anh Kiều sau này cũng phải gửi gắm cậu ấy nhiều! Cổ Dục Thần...thật sự là người...có thể tin...tưởng...khụ khụ khụ - Vương Phong quằn người chống lại cơn ho, cảm giác như muốn nôn cả nội tạng bên trong ra ngoài.


Với sự giúp đỡ của Riddle, Vũ Vương Phong nhanh chóng dừng được cơn ho. Dưới ánh nắng lung linh ngoài cửa sổ, nam nhân nọ vận một chiếc áo sơ mi đen, mái tóc ngày càng đỏ rực như lửa, khóe môi rỉ máu, nổi bật trên làn da trong suốt, khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm yêu mị.


Hắn gục trên bờ vai người đàn ông tóc bạch kim đang mặc chiếc áo trắng loang lổ vết máu, môi giương lên một nụ cười nhạt. - Khốn kiếp, đau thật đấy... - Bộ dạng bình thản của hắn khiến ai kia thật sự đau lòng.


------------------------------


- Lý tổng, bên Riddle gọi đến, muốn hẹn gặp mặt! - Hoắc Minh Thần đứng dựa vào thành cửa, lúc lắc chiếc điện thoại trong tay.


Toàn bộ tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc. Người đầu tiên lên tiếng là Thiên Sách. - Chỉ gặp mặt thôi? Không có gì khác sao?- Lẽ nào tên Riddle đó đã xử xong Vương Phong rồi nên giờ muốn đến trả xác?


- Hắn ta còn nói gì không? - Nghiên Thẩm đa nghi hỏi lại. Không thể nào chỉ đơn giản như vậy được. Bộ dạng điên cuồng mấy hôm trước của hắn ta không phải y không thấy. Nhưng ngoài dự đoán, Hoắc Minh Thần lắc đầu. - Không, ngoại từ địa điểm gặp mặt thì không còn gì khác nữa!-


Điều này nhanh chóng dấy lên sự nghi ngờ trong lòng Lý Hạo. Mọi chuyện lẽ nào cứ thế mà kết thúc? Vũ Vương Phong đã chết? Thù pán giữa hắn ta và Vũ Phẩm cũng đã chấm dứt?


Hắn đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi.- Chuẩn bị nhân sự, chúng ta đến đó gặp hắn! - Nếu Riddle đã chủ động gặp mặt thì không lý do gì bọn họ lại sợ hãi không tới.


- À phải rồi, hắn còn bảo Mặc Uyển nhất định phải tới đó! - Bất chợt Minh Thần lại nhớ ra gì đó, lo lắng nhíu chặt mày. Điều kiện này thật sự có chút đáng ngờ. Hơn nữa Mặc Uyển cũng đang mang thai, nếu hắn ta dày vò Vũ Vương Phong quá đáng sợ, để cô ấy nhìn thấy tất nhiên sẽ chấn động tới thai khí.


Ngay khi mọi người định mở miệng can ngăn thì Mặc Uyển đã cứng rắn gật đầu đáp lại. - Được, tôi không tin hắn ta dám làm gì mình! - Cô tin tưởng vào bản thân mình, càng tin tưởng vào khả năng của Lý Hạo và Minh Thần.


- Vũ Phẩm và Thiên Sách đi với tôi, những người còn lại ở đây trấn giữ, chuyến này lành ít dữ nhiều, hy vọng mọi người cảnh giác!  -


------------------------------


Hai anh giai lầu trên gian tình lớn quá, mị sợ thiên hạ hiểu nhầm nên đành phải nhấn mạnh lại một lần nữa, RIDDLE VÀ VƯƠNG PHONG KHÔNG PHẢI LÀ COUPLE:)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.