Phản Diện Đáng Yêu Đến Như Vậy?

Chương 2: Chương 2




Cuốn tiểu thuyết “ vợ yêu của tổng tài” kể về nữ chính Cẩm Mộng gia đình cô nghèo nhưng cô lại hiền lành xinh đẹp học giỏi còn ngoan ngoãn nữa chàng trai nào gặp cũng phải ngục ngã trước cô ai ai cũng thích cô nhưng ngừoi cô thích chỉ có một duy nhất chỉ có một là nam chính tổng tài lạnh lùng đẹp trai tài giỏi Tống Phong.

Lạnh lùng với người khác nhưng dịu dàng với mỗi mình Cẩm Mộng ( sau sao còn chưa biết nha: tui nhắc nhở z đó ha).

Nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết này không ai khác chính là Lâm Nhất nhà cũng giàu có nhừng được cái là thua nam chính về mọi mặt vì nam chính có hào quang mà kiểu gì cũng hơn nam phản diện thôi.

Cậu rất thích nữ chính Cẩm Mộng này mới gặp đã yêu như trúng tiếng sét ái tình yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng nữ chính không thích cậu cứ đơn phương bám theo nữ chính khiến nam chính gai mắt nên đã cho người hành hạ cậu ch*t dần ch*t mòn.


Khi cậu xuyên vào cuốn sách thì đã là gần nửa cuốn tiểu thuyết rồi nam nữ chính gần đến với nhau cậu lại chen vào khiến nam chính càng ngày càng ghét cậu hơn.

Ngồi đờ đẫn một mình rồi suy nghĩ lại toàn bộ những chi tiết trong cuốn tiểu thuyết thì lòng cậu cảm thấy phiền muộn hơn rồi
“ sao mà ông trời đối xử với con như thế không công bằng xíu nào mình thấy trên TV ngta xuyên toàn vào lúc cuốn tiểu thuyết mới bắt đầu mà sao mình xuyên lại thàng như vậy”
Đang ngồi nói một mình thì có một chiếc xe ô tô tiến lại gần đó bóp còi * bíp * khiến cậu giật mình mà quay sang nhìn nó
“Cậu chủ về nhà thôi sao ngồi đó vậy nhìn quần áo mặt mũi của cậu kìa về nhà bà chủ mắng cho đó”
Cậu nhớ ra một chi tiết nữa là phản diện còn có mẹ, mẹ của phản diên rất hiền lại còn thương cậu nhưng cậu lại ko biết hường chỉ biết phá sau hối hận cũng không kịp
“Tui! tui biết rồi anh chờ tui một chút nhé tui đứng dậy đi đến đó ngay”
Vào xe thì anh tài xế mới nói “ sao cậu cứ để tụi nó bắt nạt hoài vậy cậu không sao chứ nhìn mặt mũi kìa”

“Haizz tại tui mà tui ko sao hơi đau một chút xíu thôii về nhà đi ko thôi mẹ tui đợi á”
Ngồi một lúc lâu trên xe cậu lại mở miệng ra nói tiếp “ à mà nè mẹ tui thấy tui vậy mẹ tui có đánh tui không tui sợ! ”
Chưa nói hết câu anh tài xế cắt ngang lời cậu “ hôm nào cậu về mặt mũi quần áo cậu có lúc nào chỉnh tề đâu bà chủ chỉ nói qua loa vài câu thoii vẫn lo lắng cho cậu lắm”
“Mẹ tui như vậy sao tui đúng là đồ md mà sao tui làm mẹ tui buồn như vậy chứ”
Anh tài xế đột nhiên có suy nghĩ trong lòng sao nay tự nhiên cậu ta lạ vậy ngày thường mặt lầm lầm lì lì có nch với mình đâu sao nay lại nói nhiều như vậy mà còn biết lo lắng cho bà chủ nữa, có phải bị đáng đến mức não bị vấn đề luôn rồi ko?
“Sao cậu chủ lại nói mình như vậy ko nên ko nên bà chủ vẫn thương cậu mà bà chủ chỉ hơi buồn một chút thôi”
Về đến nhà cậu đi vào thì thấy mẹ cậu đang ngồi trên sofa đợi cậu về bà thấy mặt mũi cậu như vậy lại nói vài câu
“ lại đánh nhau không biết lúc nào con mới lớn đây đã 18 tuổi rồi có còn con nít nữa đâu đi học lúc nào cũng đánh nhau vậy con”
Thấy vậy cậu chạy ôm mẹ mắt cậu rưng rưng sắp khóc “ mẹ ơi con xin lỗi mẹ, có phải mẹ buồn lắm ko từ nay con ko đánh nhau nữa mẹ đừng giận con được ko”
Mặt bà đầy cảm xúc lẫn lộn đan xen nhau rối bời không biết nên trả lời con mình như thế nào cho đúng nay thằng bé lạ vậy có phải đánh nhau bị đụng trúng đầu nên não có vấn đề hay ko?????
Mẹ thụ tên: Trần Mai Linh nha :D.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.