Phản Diện Đáng Yêu Đến Như Vậy?

Chương 5: Chương 5




Người lái xe đưa cậu đến trường vừa mới bước xuống xe cậu vẫn ko hề hay biết gì nói lời chào tạm biệt với người lái xe để vào trường trước cổng trường đã thấy một chiếc siêu xe để ở đó có người đàn ông đứng bên cạnh
Mọi người xung quanh nhất là mấy đứa con gái nhìn thấy anh ta ánh mắt sáng lấp lánh như lần đầu thấy trai đẹp vậy,ánh đầy sự thèm thuồng muốn vồ vào anh ta nhưng ko được
Cậu đã để ý nãy giờ trong đầu chỉ có 2 chữ đẹp trai khi nhìn thấy người đàn ông ấy
“Du ai đẹp vậy sao đứng ở đây chờ bạn gái sao?”
Đúng đúng cậu nói không sai anh ta đứng đây chờ người anh ta yêu đó nhưng cậu vẫn chưa nhận ra người đàn ông đó là ai thì phải, nhìn vẻ mặt của Lâm Nhất đã biết là đang mong chờ xem bạn gái của anh ta là ai rồi người đẹp trai như vậy chắc chắn bạn gái cũng phải xinh lắm
Mấy nữ sinh đi ngang qua cậu nói chuyện rất to khi cậu nghe thấy tên người đàn ông đó từ miệng mấy nữ sinh thì mặt tái lại như vẻ đang hoảng sợ điều gì đó cậu ko dám nhìn nữa
“Trời ơi trời ơi sao lại xui như vậy rõ ràng đã kêu là tránh xa nam nữ chính mà giờ sao lại gặp, chắc anh ta chưa thấy mình đâu” mới nói dứt một câu thì ánh mắt của người đàn ông đó đã nhìn qua bên chỗ cậu
Cậu giả vờ như ko biết vẫn lẳng lặng đi qua coi như tên đó là ko khí vậy cậu ko quan tâm nữa phải chạy thật nhanh vào trường thôi
Vừa nhìn thấy cậu mấy người biết chuyện liền xôn xao bàn tán hết lên từ trước đến vẫn luôn vậy vì lí do đó mà lúc nào Lâm Nhất luôn đánh nhau với ngta đó

“Ê thằng Lâm Nhất kìa nó có cửa gì so với Tống tổng chứ đòi tranh giành người phụ nữ của anh ta đúng là ảo tưởng mà”
“Ko những ảo tưởng đâu mà còn điên nữa cơ tán ngta bao nhiêu lần rồi mà ngta có đồng ý đâu ko thấy quê hay gì”
“Bị ngta bàn tán vậy vẫn như thế cái nết nó như vậy rồi nó ko bao giờ chịu thay đổi”
“Thôi ngta nhà giàu ngta có quyền nma mỗi tội thua Tống tổng đẹp trai lạnh lùng giàu có thôi”
Sau một hồi nõi chuyện xôi nổi Lâm Nhất ko còn mặt mũi nào nữa ko biết chui vào đầu cho hết xấu hổ đó là do Lâm Nhất trong sách mà đâu phải do cậu
Cậu đứng đó nghe hết toàn bộ câu chuyện ko chạy nữa đứng thẫn thờ đang suy nghĩ trốn vào đâu cho hết quê thì có người cao lớn đã đứng ngay trước mặt cậu
Cậu giật mình lùi lại mấy bước hơi hoảng may có tên đó kéo lại ko cậu đã ngã xuống rồi
“A.

.


a cảm ơn anh nha” vẫn ko để ý người kéo cậu lại là ai lúc mới ngước lên thì hoang mang lo sợ mặt mày ko còn sức sống muốn chết rồi
“Nghe nói cậu đòi tranh giành người phụ với tôi nếu như vậy thật tiếc cho cậu cậu ko có cửa để theo đuổi cô ấy” giọng người đàn ông lạnh lùng cất lên làm cho cả người cậu cảm giác được cái lạnh
“Tui đâu có tui.

.

tui ko biết người phụ nữ của anh là ai cả” vừa run rẩy vừa nói ko biết cậu đang nói cái gì cứ lí nhí như vậy nói chuyện còn quay mặt sang hướng khác để nói cậu sợ ánh mặt của người đàn ông này
“Ko biết” ánh nhìn cậu càng ngày càng sắc ko biết sao lại như vậy
“Anh là ai chứ tui đâu có biết tui cũng ko tranh giành người phụ nữ với anh,anh nhận sai người rồi” cậu giả vờ ko sợ anh nữa mang giọng giận dữ trách vấn anh
“Tôi là Tống Phong”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.