Phản Diện Đáng Yêu Đến Như Vậy?

Chương 7: Chương 7




“Sếp đã có toàn bộ thông tin của thằng nhóc đó rồi ạ tôi đưa cho ngài xem” đưa tập hồ sơ tìm được về Lâm Nhất đứa cho Tống Phong
“Được rồi để đấy cậu đi ra ngoài đi”
“Vâng”
Hắn ngồi xem xét hợp đồng bận bịu quá nhiều việc từ sáng đến tối rất mệt mõi nhưng ko lúc nào hắn ko nghĩ về Cẩm Mộng ver đẹp của cô làm hắn rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên nma chỉ là nhất thời
Khi nào hắn thấy mệt mỏi nhất hắn lại mở hình cô lên coi cảm giác cái sự mệt mỏi ấy sẽ tan biến đi nhưng ko biết hôm nay sao lại ko hết được
Những suy nghĩ cứ rối bời hết lên trong hắn ko biết đang nghĩ cái gì?
“Sao lại nghĩ đến thằng nhóc mít ướt thế chứ mới doạ có chút mà khóc thành như vậy”
Hắn một lần nữa lắc đầu xua đi nghĩ vớ vẩn trong đầu của hắn đúng vậy trong lòng hắn chỉ có Cẩm Mộng thôi ko mộtai có thể thay đổi được cả ( ừ rồi chắc chưa)

Liếc nhìn thấy tập hồ sơ trên bàn hắn mới nhớ ra là sáng nay có người đưa tập hồ sơ điều tra về Lâm Nhất một xíu nữa là quên mất đi
Lâm Nhất con của Trần Mai Linh bố với mẹ ly hôn khi cậu còn bé, năm nay 18t học tại trường Y là một kẻ bất tài vô dụng rất thích gây gổ đánh nhau học hành ko ra gì khiến mẹ phải lo lắng.

Người cậu thích Cẩm Mộng đã theo đuổi từ rất lâu đi đâu ai cũng ghét vì thái độ hống hách của cậu
“Hừ thì ra cũng chỉ là một tên rác rưởi đáng ghê tởm như vậy cũng đòi làm đối thủ của tôi ko xứng một chút nào” vừa nói vừa vò nát cái hồ sơ điều tra đem vứt vào thùng rác
Tống Phong từ trước đến nay đều ghét những kẻ đê tiện ngu dốt giống như Lâm Nhất vậy đã ko làm được cái gì cho đời rồi còn làm khổ mẹ nếu đổi lại là hắn thì đã đi ch*t rồi sống làm gì cho khổ ra
Về nhà cậu hắt xì liên tục ko biết ai đang mắng cậu bà Linh rất lo lắng cho cậu hỏi han đủ điều xem hôm nay có bị sao ko có đánh nhau với các bạn hay ko hỏi đủ thứ liên quan đến trường học hết
“Sao hắt xì liên tục vậy con có phải con ốm rồi ko lên phòng nghỉ đi ta kêu người nấu cháo cho con”
“Thôi con ko sao đâu mẹ chỉ hắt xì có mấy cái thôi ko ốm con khoẻ thế này cơ mà” cười tươi đến mức hai cái má bánh bao của cậu cũng bị đẩy lên theo trông như đứa con nít 3t làm nũng mẹ đoif mua thứ gì đó vậy

“Được rồi được rồi ta biết rồi lên phòng ngủ đi mai còn đi học”
“Dạ tạm biệt mẹ chúc mẹ ngủ ngon” cậu dơ tay vẫy vẫy chào tạm biệt với bà
Lên phòng cậu nằm vật vờ mãi cũng ko ngủ được cứ nghĩ đến chuyện lúc sáng khi đi học ko thể quên được
Nhớ lại:
“Sao Tống Phong lại chặn cậu lại vậy có phải vì Cẩm Mộng ko đúng là ko thể tin được ai ai cũng thích con ả đó có hiền lành mẹ gì đâu toàn giả tạo” Trương Bằng vừa bực vừa nói với Lâm Nhất bực ko còn lời nào diễn tả tại vì chính cậu cũng là nạn nhân
“Sao cậu lại nói Cẩm Mộng như vậy tui thấy cô ấy hiền lành tốt bụng đâu có xấu xa như cậu nói”
“Cmn cậu ko tin tôi sao tôi nói thất đó cậu nên bỏ cái ý định theo đuổi cô ta đi tôi bị cô ta chơi một vố đau lắm rồi”
“Cô ta làm gì cậu mà cậu nói cô ta như vậy”
“Cô ta lừa tiền tôi lừa hết tiền luôn rồi đang tính tiếp theo đến lượt cậu đó ko ai có thể được một con người mang gương mặt thiên thần lại làm ra những thủ đoạn như vậy”
Cái qq gì đang diễn ra vậy trong nguyên tác đâu có nói như vậy đâu sao giờ lại ra thành vậy nữ chính đi lừa tiền ngta sao vc thật???



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.