Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết

Chương 41: Tâm Trí Rối Bời



Lúc này Ngũ Sở rút kiếm mà chĩa vào Lương quý phi khi không nghe được một lời biện minh nào của bà

" Trả lời ta…Tại sao bà lại làm vậy? Mục đích thật sự của bà là gì? "

Thuộc hạ bên cạnh Lương quý phi không ngừng ngăn cản" Hoàng thượng xin ngài hãy bình tĩnh lại…đừng làm tổn thương bà ấy…"

Lương quý phi nhìn Ngũ Sở như có rất nhiều điều muốn nói với hắn nhưng không thể mà đành im lặng mặc cho hắn trả hỏi đến đâu thì bà vẫn không chịu mở lời chỉ nhìn Ngũ Sở một cách âu yếm khiến hắn không nhận ra tình cảm này…

" Nếu bà không chịu khai ra hết chân tướng thì bà là người đứng sau vụ này…cái nước Ngũ này không nên có một vị quý phi độc ác như bà được " Ngũ Sở nhìn Lương quý phi lần cuối rồi vung kiếm ra mà tiến đến đâm bà, Lương quý phi một người trước giờ luôn lạnh lùng mưu mô ảm đạm giờ đây bà lặng lẽ rơi nước mắt

" Được ch* trong chính tay hoàng nhi đúng là điều giải thoát cho ta…"

Tiếng van xin thảm thiết của thuộc hạ bên cạnh Lương quý phi " Không…đừng mà…"

Ngụy Đồ Thanh vừa kịp lúc đến nơi vội lao đến dùng cơ thể yếu đuối của bản thân nhận thay Lương quý phi một nhát đâm vào ngực

" NGỤY CAAAAA!!!" …Tiếng thét của Đông Ly Á gào lên trong sự tuyệt vọng khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt

Ngũ Sở đứng lặng người trước dáng vẻ yếu đuối của Ngụy Đồ Thanh đang bị chính tay hắn đâm vào khiến tâm trạng hắn rất rối bời không biết nên làm gì tiếp theo khi nhìn thấy máu của Ngụy Đồ Thanh chảy xuống như nhát dao như đâm sâu vào tim hắn hắn

Lương quý phi bất ngờ trước hành động của Ngụy Đồ Thanh " Ngụy Đồ…Thanh… ngươi có biết mình đang làm gì không? "

Chàng rút kiếm đang đâm ở ngực mình ra nhìn Ngũ Sở nói giọng yếu ớt

Ngũ Sở lập tức ôm Ngụy Đồ Thanh vào lòng " Có chuyện gì…? " dáng vẻ lo lắng của hắn khiến Ngụy Đồ Thanh mỉm cười

" Đừng nhìn ta như vậy…dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày của ngươi đâu rồi? "

Hắn lộ rõ vẻ mặt hết sức nghiêm trọng

" Thanh Thanh ta đưa ngươi đi tìm đại phu trước nhé…"

Chàng cố gắng nói " Không…ta có chuyện muốn nói… Lương quý phi thực ra là mẹ ruột của ngươi…vì vậy…cho nên…đừng hành động như vậy với mẹ mình…Nhé? "

Ngũ Sở nghe Ngụy Đồ Thanh tiết lộ sự thật mà hắn không thể tiếp nhận được không muốn đây là sự thật " Không có chuyện đó đâu…Thanh Thanh… đừng nói bậy…ta không tha cho ngươi đâu…" hắn cố phủ bỏ sự thật mà run rẩy nhìn Ngụy Đồ Thanh

" Ta đã đổ máu để chứng minh rằng lời ta nói là sự thật…Phải không Lương quý phi…?" chàng quay người nhìn Lương quý phi với nét mặt tái nhợt bà ấp úng " Ta không phải…"

" Quý phi đến nước này rồi mà người vẫn không muốn hắn biết sự thật sao? "

Bà cắn môi đến nỗi chảy máu mà liên tục chối bỏ" Câm miệng lại…Ta không có con…"

" Lương quý phi…bà thật là ác với bản thân quá, làm gì có người mẹ nào lại muốn chối bỏ con chứ? " Diệp phu nhân bước đến mà vội vàng giải thích

Lương quý phi nghiến răng" Bà im miệng lại…"

" Đến nước này rồi ta không thể cứ mãi giữ bí mật này nữa…nếu hoàng nhi không biết được sự thật mà chính tay nó giết mẫu hậu mình thì nó có thể chấp nhận sự thật này được không? Ta tuy ích kỉ khi muốn được làm mẹ của Ngũ Sở…" bà liền quỳ gối xuống trước mặt Lương quý phi

" Tỷ chịu nhiều uất ức rồi…Ta sẽ không để tỷ ch* đâu…"

" Thì ra mẫu hậu cũng biết trước được sự thật rồi…Ngũ Sở hãy tin vào sự thật này…"

dứt lời Ngụy Đồ Thanh ngất đi khiến mọi người ai cũng hoảng hốt

Ngũ Sở bế Ngụy Đồ Thanh lên cố kiềm chế nỗi lo lắng của bản thân mà đưa Ngụy Đồ Thanh về phòng. Sơ Lạc thấy Ngụy Đồ Thanh vừa ra ngoài chưa lâu đã trở về với vết thương trên ngực cô như sụp đổ " Vương Gia… chuyện gì lại xảy ra với ngài thế? Lẽ ra thần nên ngăn cản ngài đi bằng mọi giá…"

Thái y lập tức xuất hiện vào trong kiểm tra vết thương. Đông Ly Á đứng bên trách móc Ngũ Sở " Tại huynh mà huynh ấy mới bị thương… Muội đã nói huynh đừng làm gì thiếu suy nghĩ rồi mà…"

" Tại sao muội lại đưa Ngụy Đồ Thanh đến đó "

Nàng ấp úng " Còn không phải vì muốn ngăn huynh hành động thiếu suy nghĩ sao? Ai ngờ Ngụy ca lại liều như vậy…"

" Mọi chuyện ta làm ta tự làm tự chịu muội không cần quản ta…" Ngũ Sở có chút nặng lời với Đông Ly Á khiến nàng giận dỗi bỏ đi ra ngoài đúng lúc gặp La Thần Nghi đang đi tới để ngóng tình hình nàng thấy hắn thì lập tức chạy vào lòng hắn mà oà khóc như đứa trẻ khiến La Thần Nghi bất động đứng yên một chỗ

Hắn lo lắng nhìn nàng " Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại khóc?"

" Xin lỗi…ta lại yếu đuối rồi…" nàng khóc to hơn khiến La Thần Nghi có chút bất an

" Cô bị thương ở đâu à? Hay ai bắt nạt cô? Nói ta nghe nào…"

Thấy nàng cứ khóc mãi không chịu nói La Thần Nghi nhẹ nhàng dỗ dành " Ngoan… đừng khóc nữa…"

Khi nàng ngừng khóc cũng là lúc nàng mệt mỏi mà ngủ trong vòng tay của La Thần Nghi hắn đành phải bế nàng về phủ của nàng mà chăm sóc " Hôm nay nàng có vẻ rất mệt mỏi nhỉ? Ngủ ngoan như vậy cơ mà…" hắn nhìn nàng cười nhẹ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.