Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết

Chương 52: Sự Thật #4



Diệp Mẫn nhìn thấy Ngụy Thương Khuynh vội chạy đến mà ôm chàng " Huynh tới rồi…" chàng ôm nàng xoa đầu nàng rồi đến cạnh đứa trẻ gương mặt toát lên vẻ hạnh phúc

" Là con chúng ta sao? Diệp nhi cảm ơn nàng đã sinh ra một đứa trẻ cáu kỉnh như vậy " chàng ôm đứa bé lên mà âu yếm, Diệp Mẫn đứng bên nở một nụ cười hạnh phúc

" Chàng nhìn xem…nó trông rất giống chàng phải không? "

Ngụy Thương Khuynh nhìn đứa trẻ một lúc lâu "Giống ta sao? "

" Đúng rồi…Vậy chúng ta nên đặt tên cho con trai của chúng ta tên gì đây?"

Ngụy Thương Khuynh lăn tăn một lúc mà không nghĩ ra được tên gì " Ta không biết… Nhưng liệu nó sẽ mang họ gì đây? Nếu nó mang họ của ta thì sẽ bị mọi người trong cung ghẻ lạnh mất… thằng bé cũng không phải con của hoàng đế…Còn nàng…" chàng rất lo lắng khi nghĩ đến cuộc sống phía trước của hai mẹ con

nhưng Diệp Mẫn không lo lắng mà khẳng định rằng " Đây là con của chúng ta, thằng bé có ra sao thì ta sẽ bảo vệ nó…cho dù không còn danh phận là hoàng hậu nữa… Thiếp nghĩ ra cái tên rất hay chàng muốn nghe thử không? "

Đúng lúc cả gia đình đang đoàn viên vui vẻ chưa được bao lâu thì hoàng đế mở cửa bước vào khiến Diệp Mẫn hoảng sợ

" Hoàng… thượng…"

Ngụy Thương Khuynh không quan tâm đến hoàng thượng đang ở sau chàng đưa đứa con đang bế trên tay giao nó cho nàng bế, chàng cố gắng nhìn Diệp Mẫn lâu thêm chút " Vẫn là nàng chu đáo nhất…Ta thật sự muốn ở bên cạnh nàng cùng chăm sóc và nuôi dưỡng con của chúng ta khôn lớn…"

Hoàng đế rút kiếm kề lên cổ Ngụy Thương Khuynh " Ra là ngươi có ý đồ xấu với hoàng hậu…" ánh mắt y tràn đầy nỗi tức giận

Diệp Mẫn có linh cảm không may sẽ xảy đến mà ôm chặt đứa con của mình mà quỳ xuống trước mặt chàng

" Ngụy… Thương… Khuynh chàng định rời bỏ mẹ con ta sao? "

Chàng mỉm cười như giải tỏa hết những tiêu cực mà chàng đã phải trải qua" Đừng khóc nhé…Ta rất muốn biết cái tên mà nàng đặt cho con của chúng ta…"

Hoàng đế không muốn chứng kiến cảnh tượng đôi tình nhân tình cảm ngay trước mắt nữa mà một nhát chém ở cổ khiến Ngụy Thương Khuynh chảy rất nhiều máu

Nàng vội đọc rõ tên của đứa trẻ đôi măt đã đẫm lệ

" Ngụy…Đồ Thanh sẽ là tên con của chúng ta, chàng thấy thế nào? "

Chàng không khỏi vui mừng " Cái tên đó rất đẹp…mong rằng mẹ con nàng sẽ sống thật tốt…đừng kể cho con chúng ta về cha của nó nhé…đây là điều mong muốn cuối cùng của ta… Diệp nhi…ta…yêu… nàng…" dứt lời cũng là lúc chàng rời xa nàng mãi mãi

Nàng cố gắng kìm lại máu cho chàng những nó vẫn cứ chảy mãi không ngừng

" Ngụy Thương Khuynh… ta không muốn chàng phải rời xa ta…Ta xin lỗi… tất cả là lỗi của ta mà chàng mới phải đánh đổi bằng mạng sống của mình… Chàng mau mở mắt nhìn ta đi… LÀM ƠN…"

Hoàng đế thấy Diệp Mẫn đau lòng như vậy càng thêm tức giận mà quát " Vậy nàng muốn đứa con mình ch* sao? Hắn đã thú nhận mọi việc với ta và mong ta tha cho nàng và đứa con…Trong lúc nàng mang thai ta đã nói sẽ ra hạn cho nàng khai ra tên của cha đứa bé vậy mà nàng đã không chịu nói cho đến lúc sinh. Lời của vua đã nói không thể từ bỏ được…Và hắn đã muốn mạng đổi mạng cho con mình rồi…"

Diệp Mẫn tự trách bản thân " Tại sao người phải trả giá không phải là ta? "

" Diệp Mẫn… nàng là hoàng hậu của ta, ta không thể để nàng ch* được…"

Đôi mắt nàng kiên quyết nhìn về phía y

" Cái chức vị đó ta không cần…cho ta làm người bình thường đi…cho ta trở lại làm cung nữ để chăm sóc cho đứa con của ta đi…Ta hết chịu nổi rồi…Đó là thỉnh cầu của ta…"

Hoàng đế cố gắng ngăn cản muốn nàng suy nghĩ lại nhưng khi thấy tính khí nàng đã thay đổi không còn hiền hậu, hồn nhiên như trước nữa mà quyết tâm rời bỏ ngôi vị hoàng hậu khiến y cùng đành buông bỏ nàng " Được rồi…nếu nàng không còn tình cảm với ta thì ta sẽ không ép nàng nữa… Nhưng nàng không được làm người hầu hay cung nữ nữa…ta sẽ cho nàng chức vị mới" y quay người rời đi mà lòng buồn khôn xiết

Nàng ôm đứa con bé bỏng của mình lên mà thủ thỉ " Ngụy nhi…ta sẽ cho con cuộc sống không ngôi vị quyền quý mà chỉ là thân phận của người bình thường…mong rằng con sẽ hiểu cho ta…"

Lúc này Đông tướng quân được lệnh của hoàng thượng đi xuất trận ở ngoài biên cương mà không biết chuyện gì đã xảy ra với người huynh đệ của mình, lòng hắn lúc này chỉ có hình bóng của vợ và đứa con trong bụng đang chờ hắn về mà yên tâm chiến đấu.

Thoát cái bốn năm trôi qua, vợ của Đông tướng quân đã hạ sinh một bé gái và hiện cô bé đã bốn tuổi và được đặt với cái tên rất dễ thương do cha và mẹ cô nghĩ ra là Đông Ly Á do ít về nhà nên Đông tướng quân thường xuyên viết thư gửi về cho hai mẹ con nên vợ ông cũng an tâm phần nào vì suốt ngày ở trong phòng mà không được ra ngoài chơi khiến Đông Ly Á rất buồn bã mà yêu cầu mẹ mình muốn được ra ngoài chơi vì con gái rất ngoan và hiểu chuyện nên bà cũng dắt nàng đến phủ của Diệp nương nương chơi cùng với Ngụy Đồ Thanh lúc này chàng mới năm tuổi, hai người vừa gặp nhau đã rất thân thiết như huynh muội ruột thịt nên gọi nhau rất thân thiết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.