Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết

Chương 57: Thuở nhỏ # 5



Về đến phủ Diệp Mẫn nhìn thấy Ngụy Đồ Thanh tự giác quay về với những vết thương thì không khỏi lo lắng “Ngụy nhi sao con lại bị thương như vậy?”. Ngũ Sở liền nhận hết trách nhiệm về bản thân “Là tại ta…” Nguy Đồ Thanh ra hiệu Ngũ Sở đừng nói gì thêm nữa, Đông Ly Á hiểu ý mà dẫn Ngũ Sở rời khỏi đây " Chúng ta về phủ của Lương quý phi học thôi, chuyện này cứ để Ngụy ca giải thích sau " Ngũ Sở đành đi theo Đông Ly Á nhưng ánh mắt luôn hướng về Ngụy Đồ Thanh một cách lo lắng Ngụy Đồ Thanh nhìn cậu mà cười trấn an " Không sao đâu…"

Khi hai người rời đi cũng là lúc Diệp Mẫn hỏi thăm đến cậu " Mấy hôm nay con đã đi đâu? Ta đã đi tìm con trong hoàng cung nhưng không thấy…"

Ngụy Đồ Thanh hỏi bà " Vậy sao? Nhưng có lẽ mẫu hậu chưa từng tìm con trong căn nhà mà người từng sinh sống và đã sinh con ra nhỉ ". Diệp Mẫn bàng hoàng khi Ngụy Đồ Thanh nói vậy và còn nhớ đến nơi mà mình sinh ra bà lúng túng hỏi " Con sao lại biết nơi đó? Ta tưởng nơi đó đã bị hoàng thượng cho gỡ bỏ rồi chứ?"

" Mẫu hậu người chắc vẫn còn những kí ức về phụ thân nhỉ…Tại sao ở đó lại có máu của phụ thân dù đã lau chùi nhưng vẫn còn đọng lại vài giọt chả phải người nói phụ thân đã bị người trong cung giết sao? Nhưng tại sao phụ thân lại ch* trong nơi ở của người? Có phải người đã chứng kiến hung thủ đã sát hại phụ thân ngay trước mặt mà người lại không làm gì được có phải không? Con vẫn muốn biết tại sao phụ thân con cũng là người tốt sao lại gây thù oán gì với người trong cung để rồi bị giết như vậy "

Bà ngồi khụy xuống mà nói " Con làm sao mà hiểu được chứ? Con vẫn chưa hiểu sao? Con phải có chỗ đứng trong cung thì mới xoa dịu được mối thù cho phụ thân con…Ta chỉ muốn con sống một cuộc sống bình thường cùng với ta thôi nhưng ý chỉ của hoàng đế là muốn con có chỗ đứng trong cung phụ việc nước giúp vị hoàng đế kế nhiệm tiếp theo là ca ca của con, con thừa hưởng sự thông minh từ cha và biết đối nhân xử thế với người khác con còn rất thông minh trong việc nhận thức những điều đúng sai điều này sẽ là lợi thế giúp ích cho hoàng đế rất nhiều…Ta rất ghét phải nói điều này rằng ta ghét phải đối mặt với những người hoàng thất… "

Cậu bé không hỏi điều gì nhiều thêm mà chỉ hỏi vỏn vẹn một câu "Mẫu hậu muốn con có chỗ đứng trong cung sao? Được thôi, nhưng mối quan hệ giữa người và ca ca cũng sẽ không hàn gắn lại được đâu. Ca ca rất hận người có lẽ sau khi hắn lên ngôi sẽ không coi trọng người mà tránh xa người càng xa càng tốt vì vậy con cần phải bảo vệ người sau khi hắn lên ngôi hoàng đế, hắn sẽ đối xử như thế nào với người đã bỏ rơi hắn chứ? "

“Con định làm gì?”

Những nỗi hận trong hoàng thất đã giết cha cậu càng lớn " Nếu hắn không đối xử tốt với người thì con sẽ lên thay hắn làm hoàng đế để có thể bảo vệ người "

Bà bàng hoàng "Con…tính cướp ngôi sao? "

Cậu bé kiên định "Vâng, nếu đó là điều tốt cho hai mẹ con mình "

Diệp Mẫn biết bản thân đã lỡ nói ra những nỗi hận trong lòng đã gieo giắt nội tâm con trai cũng hận hoàng thất như mình thì đau lòng " Con không thể làm gì những người có chức có quyền cao hơn mình được, con sẽ bị giết mất…cho dù hoàng đế có quan tâm đến con ngư thế nào đi nữa nếu con định tạo phản thì sẽ giết không thương tiếc. Trong đời ta có hai thứ quan trọng một là cha con hai là con, cha con không may đã mất ta đã nén đau thương mà dành hết sự yêu thương bảo vệ con nếu con xảy ra chuyện gì nữa thì ta không màng sống nữa…"

Cậu bé im lặng không nói gì thêm mà rời đi tìm người hầu giúp cậu băng bó vết thương

Đông tướng quân vừa được nghỉ phép nơi biên cương nên ông đã lập tức về thăm nhà, về nhà gặp lại vợ nhưng không thấy con gái ở nhà thì mới biết cô bé đang học hành ở trong cung nên ông đến hoàng cung để gặp cô bé tình cờ khi đi ngang qua nơi ở của Diệp Mẫn thì nhìn thấy hình bóng quen thuộc mà dừng lại đỉnh đến hỏi thăm người quen thì nghe được cuộc trò chuyện đầy oán trách của Ngụy Đồ Thanh với Diệp Mẫn, ông biết cái ch* của người huynh đệ mình vẫn chưa được làm rõ mà lập tức chạy đến phủ Lương quý phi hỏi chuyện

Trước mặt Đông tướng quân là Lương quý phi với dáng vẻ điềm tĩnh đang dạy học cho Ngũ Sở và con gái Đông Ly Á của mình, ông tiến vào nhìn người đàn bà mưu mô trước mắt mà không nén nổi cơn giận gọi lớn "Lương quý phi, chúng ta nói chuyện một chút nhé ". Lương quý phi vì mải may quan tâm đến việc dạy học mà quên để ý đến mối đe dọa đã biết những mưu tính mà bà đã làm từ trước là Đông tướng quân, nét mặt bà có chút thay đổi nhưng vẫn giữ trạng thái điềm tĩnh " Là Đông tướng quân đó sao? Nếu có chuyện gì thì chúng ta nói ngay đây cũng được mà "

Đông Ly Á nhìn thấy người cha đã đi biền biệt mấy năm giờ mới về khiến nỗi nhớ trong lòng cô bé trỗi lên “Phụ Thân!!” cô chạy đến mà ôm lấy ông, Đông tướng quân cất vẻ mặt túc giận đầy oán hận đó đi mà mỉm cười vui vẻ giơ tay bế cô con gái của mình " Đông nhi, con lớn quá rồi…Ta nhớ con lắm,con ở đây thế nào? Có vui không? ". Cô bé vui vẻ chỉ vào Ngũ Sở đang học chăm chỉ học mà nói với vẻ hào hứng " Có Ngũ huynh và Ngụy ca cùng học con không thấy buồn chán chút nào ", Đông tướng quân khi nhìn thấy Ngũ Sở thì hỏi " Cậu bé này là ai vậy?"

Ngũ Sở lên tiếng " Đông tướng quân đã được nghỉ phép về thăm gia đình rồi sao? Ngươi thậm chí còn không nhận ra ta sao? "

Đông Ly Á vội giải thích "Huynh ấy sẽ là hoàng đế kế nhiệm tiếp theo đó vì là con của hoàng thất mà ". Đông tướng quân nghe vậy thì có chút lặng người suy tính

" HẢ? Chả phải hoàng thượng chỉ yêu mình Diệp Mẫn hoàng hậu thôi sao? Nếu là con của hoàng thất thì Diệp Mẫn vẫn đang là hoàng hậu chứ,nhưng Ngụy Thương Khuynh chỉ nói Diệp Mẫn với cậu ấy chỉ có một đứa con mang họ Ngụy thôi mà? ". Lương quý phi lo lắng ông đã biết quá nhiều bí mật sẽ nói ra chân tướng, Đông tướng quân biết bản thân đã nắm thóp được Lương quý phi trong lòng quyết định sẽ cho sự thật được sáng tỏ mà không vạch trần ra ngay ông đứng lên nói con gái phải chăm chỉ học tập rồi rời đi trong đầu đầy mưu kế để tóm gọn Lương quý phi. Lương quý phi biết Đông tướng quân sẽ không bỏ qua cho mình trong đầu liền lên kế hoạch để bịt miệng ông lại…

Khi đi dạo trong hoàng cung Đông tướng quân gặp Ngụy Đồ Thanh vừa được băng bó vết thương xong, cậu bé nhìn dáng vẻ oai phong của một tướng sĩ liền ngỏ ý Đông tướng quân dạy mình học kiếm. Đông tướng quân nhìn đôi mắt của Ngụy Đồ Thanh thì nhận ra ngay đây là đứa con của vị huynh đệ mình, ông vui vẻ đồng ý dạy cậu học kiếm " Cậu bé, muốn học kiếm giỏi như phụ thân cháu không? Lúc trước phụ thân cháu cũng từng được ta dạy kiếm đấy "

Cậu gật đầu lia lịa " Vâng, rất muốn ạ ". Thế là Đông tướng quân đã dành một buổi chiều để dạy kiếm cho cậu, học những bài học do Lương quý phi dạy thì cậu nhét vào đầu một chữ cũng không vào được vậy mà học kiếm cậu lại tiếp thu rất nhanh chả mấy chốc Đông tướng quân đã dạy hết những tuyệt kỹ quan trọng của kiếm cho cậu bé bằng cả tâm huyết mà không khỏi cảm thán " Tiếp thu nhanh giống cha nó vậy, mong rằng lớn lên sẽ là người giúp ích cho đất nước "

Cậu vẫn cảm thấy nhiêu đây chưa đủ mà muốn học thêm " Còn những chiêu nào khó hơn không ạ? Cháu thuộc mấy chiêu này rồi "

Đông tướng quân thở dài xoa đầu cậu khích lệ " Ta đã trao dồi hết những gì ta biết về cách học kiếm để dạy cho nhóc rồi, chỉ cần thông thạo mấy chiêu này thì nhóc đã giỏi ngang ta rồi "

Cậu mừng rỡ " Thật ạ? Cảm ơn ngài nhiều lắm, Phụ thân con lúc trước cũng do ngài dạy kiếm sao? ". Ông gật đầu đáp " Đúng rồi, nhóc rất giống phụ thân nhóc đấy cố gắng văn võ song toàn như phụ thân nhóc nhé"

Cậu vui vẻ đáp " Vâng " rồi buổi học kết thúc cậu chào tạm biệt Đông tướng quân rồi về nhà lôi kiếm gỗ ra tập luyện, Đông tướng quân cũng vác kiếm của mình đi về với vợ

Trên đường về lúc này trời cũng đã gần tối, Đông tướng quân cũng gần về đến nhà thì gặp một nhóm thích khách mặc đồ đen bịt mặt kín đáo rút kiếm ra động thủ. Ông nhanh chóng phản đòn với thân thủ của một vị tướng lĩnh thì ông dễ dàng hạ được một hai tên nhưng có vẻ bọn chúng thân thủ cũng cao hơn ông nhiều " Là sát thủ sao? Là ai đã phái ngươi đến? Ta sống rất tích đức chưa gây thù oán gì với ai cả sao lại muốn giết ta? "

Tên thích khách cũng bình tĩnh đáp lại " Ở trận đấu so tài này nếu ai thua thì người đó phải ch* vì vậy ngươi nên tập trung vào "

Trận đấu giữa ông và tên thích khách ngang tài ngang sức ông bị hắn làm cho thương tích vài chỗ, cho đến khi vợ ông lên tiếng mà bị phân tâm

" Phu quân, chàng có ở đó không? Thiếp ra đón chàng nè, mau về thôi… "

Tên thích khách nhân cơ hội mà đâm lén ông một nhát khiến ông không kịp trở tay mà bị thất thủ lùi lại mấy bước, tên thích khách tưởng rằng sẽ giết được ông nhưng xui cho hắn khi đụng độ với vợ của Đông tướng quân cũng biết một vài chiêu thức mà đánh hắn trọng thương rồi đỡ chồng dạy mà chạy bà không khỏi phàn nàn

" Trời ạ… Thiếp đợi chàng về lâu muốn chết thì ra bị bọn thích khách này cầm chân, không phải chàng giỏi chém giết trên chiến trường lắm mà sao lại để bị thương như vậy?

Đông tướng quân biết bản thân đã nắm thóp Lương quý phi chắc đám sát thủ này thuộc lệnh của bà ta mà diệt khử ông nên đã nói với vợ " Nương tử, nàng mau chạy trước đi đừng lôi ta theo bọn chúng sẽ không tha cho ta đâu…

Bà liền đáp " Yên tâm, ta không bỏ mặc chàng đâu chúng ta còn phải cùng nhau sinh thêm một cậu nhóc giống chàng nữa để Đông Ly Á có đệ đệ chơi cùng chứ, như vậy sẽ vui nhà vui cửa lắm…

Quả nhiên bọn thích khách đuổi cùng giết tận mà đã đuổi kịp hai người, quân số còn đông hơn trước nữa " Đừng hòng chạy thoát

Đông tướng quân muốn cầm chân đám thích khách để Lục Nhi là vợ mình có thể chạy thoát nhưng bà lại không muốn bỏ mặc ông ở lại " Nếu có ch* thì thiếp cũng sẽ bảo vệ chàng…" ông biết vợ mình rất cứng đầu không khuyên nổi nên đành để bà ở lại. Bọn thích khách xông lên với số lượng tầm chục tên thân thủ lại rất giỏi khiến Đông tướng quân chỉ biết thủ mà không thể phản lại,vợ ông trụ được mấy đòn mã ngã xuống khiến Đông tướng quân lo lắng " Nàng không sao chứ? Đừng bỏ ta đấy nhé "

Lục Nhi mỉm cười rồi đá tên thích khách một cái " Yên tâm đi…ta có học mấy chiêu võ thuật cao siêu lắm lắm "

Chả mấy chốc hai người dù thân thủ giỏi đến đâu cũng không thể địch lại mấy tên thích khách với số nhiều như vậy Đông tướng quân dù bị thương nhưng vẫn luôn đi sát Lục Nhi để bảo vệ vợ và cũng do mất máu nhiều mà gục ngã trước mặt vợ, Lục Nhi nhìn thấy chồng ngã xuống mà thất thần một hồi mới nhận ra thì cũng bị tên thích khách đứng sau nhân cơ hội mà đâm vào ngực bà khiến bà gục ngã. Lục Nhi bị thương bà nén cơn đau mà vội lết thân xác yếu ớt đến bên phu quân của mình " Phu quân…Chàng sao vậy? Đứng lên đi, ta xin lỗi…vì ta làm vướng chân chàng mà chàng mới bị thương phải không? Ta đã nói sẽ bảo vệ chàng vậy mà…

Tên thích khách chế giễu " Dù sao thì hai người cũng phải ch* thôi vì biết quá nhiều bí mật của chủ nhân rồi đã nhổ cỏ thì nhổ tận gốc chồng biết được thì chắc chắn vợ đã biết nên chủ nhân mới ra lệnh bọn ta diệt trừ hai người luôn để tránh bị lỏng bí mật…Chỉ là bọn ta muốn giết từng người một nhưng ai ngờ các ngươi lại muốn ch* chung "

Đông tướng quân lòng căm hận chính bản thân mình" Tướng quân gì chứ? Ta là tướng quân luôn trinh chiến ngoài biên cương đối mặt với bao kẻ thù mạnh vậy mà giờ lại bại trận dưới tay bọn chúng…Ta còn không bảo vệ được nương tử của mình nữa…nỗi oan của người huynh đệ chí cốt của ta cũng không thể giúp hắn giải oan được…Ta thật thảm hại mà…"

Lục Nhi nắm lấy tay phu quân của mình" Chàng làm tốt lắm rồi…chàng đã vì gia đình vì nước mà ra ngoài biên cương đánh giặc, người dân còn mang ơn chàng không hết…Ta chỉ tiếc rằng chúng ta không thể cùng nhau nhìn Đông nhi khôn lớn… và nhìn con bé lấy được người mình yêu…Đó là nuối tiếc của đời thiếp "

Đông tướng quân nắm chặt lấy tay Lục Nhi " Nương tử…Nàng thật khổ khi đã lấy ta, mấy năm không thể về thăm nàng không cùng nàng nuôi dạy con, để nàng ở nhà chịu khổ với bao nhiêu việc nặng nhọc…Ta xin lỗi…vì đã làm khổ nàng ". Lục Nhi cười hạnh phúc " Lấy chàng là may mắn của đời ta, dù cho có khổ bao nhiêu ta cũng không màng…dù có xa cách chàng nhưng trái tim ta luôn có chàng…Ta thật sự rất hạnh phúc khi được làm thê tử của chàng…Đông tướng quân thiếp yêu chàng ". Nghe được lời nói tình ý của Lục Nhi cũng là lúc Đông tướng quân thanh thản mà nhắm mắt tay vẫn nắm chặt lấy tay của Lục Nhi, Lục Nhi nhìn chồng ra đi ngay trước mắt lòng bà cũng buông xuôi mà nhắm mắt " thiếp… sẽ đi cùng chàng dù có ch* thiếp vẫn muốn ở cùng chàng…" giọt nước mắt cuối cùng của bà lăn xuống như nỗi buồn vì không thể nhìn thấy con gái của mình được nữa, gia đình của cô bé giờ đây chỉ còn lại một mình cô…

Lương quý phi sau khi nhận tin thuộc hạ đã hoàn thành xonng nhiệm vụ được giao thì cũng an tâm thở phào nhẹ nhõm khi không ai có thể đe dọa được bà nữa nhưng trong lòng lại có chút tội lỗi với Đông Ly Á bà cũng chẳng biết phải làm sao cả vì đây là lợi ích của riêng bà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.