Phản Diện Siêu Cấp

Chương 10: Võ an hầu



Cũng không thấy hắn hành động như thế nào, chỉ trực tiếp đấm ra một quyền. Thuần Dương thần quang ở trên đỉnh đầu hơi rung động, thiết quyền lập tức toả ra ánh sáng chói lọi, giống như mặt trời rơi xuống nhân gian, làm cho không khí gần vách núi nóng thêm mấy độ, cuối cùng rơi vào kết giới.

Một quyền này trở thành giọt nước làm tràn ly, chỉ thấy trên kết giới to lớn, có từng vết nứt dần dần lan ra, không ngừng phát ra tiếng giòn vang xoạt xoạt.

"Kết giới sắp vỡ!" Nhìn thấy một màn này, có không ít người chờ ở đây hô to, hết sức vui mừng.

Cuối cùng, kết giới đầy khe hở cũng nổ tung, khí lãng hất bay không ít người đầu cơ trục lợi muốn xông vào mộ táng trước.

"Đi!" Ba người trước không dừng lại, trực tiếp thi triển thủ đoạn, hóa thành từng tàn ảnh vọt vào huyệt động trong vách núi.

Trông thấy mấy người mạnh nhất đã đi vào, những người khác đương nhiên cũng không còn kiềm chế. Từng người dồn hết sức lực, thi triển khinh công chạy hết tốc lực về phía hang động trong vách núi.

Nhưng Trần Khuynh Địch lại thảnh thơi trở về đội ngũ Thuần Dương Cung.

"Sư huynh?!"

"Sao, sư muội làm sao vậy? Sắc mặc của muội không tốt lắm a?"

Doanh Phượng Tiên dở khóc dở cười nói: "Sư huynh mới có vấn đề! Vì sao lại không tranh thủ thời gian đi vào? Đó chính là cơ duyên mộ táng Tông Sư!"

"Ha ha? Ta không đến vì mộ táng, trưởng lão không nói sao, mục đích chủ yếu của ta là bảo hộ các ngươi a."

"..."

"Hơn nữa không phải là bảo tàng của một Tông Sư sao, không có gì to tát, cha ta còn hơn Tông Sư."

"..."

Doanh Phượng Tiên có lòng muốn muốn răn dạy vài câu, ví dụ như con đường tu luyện chính là chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi, nếu ngươi không đi tranh thì nhất định sẽ bị đào thải...

Nhưng nhìn nụ cười như dương quang của sư huynh, nàng cũng không nói ra được lời trách cứ nào.

"Được rồi, sư huynh cứ đi theo chúng ta đi.Chẳng qua nếu đi theo chúng ta mà nói, có lẽ sư huynh sẽ không thể tranh được cơ duyên trong mộ táng Tông Sư a?"

"Ta nào cần cơ duyên gì, trái lại còn để cho các ngươi rớt lại phía sau a?"

"..."

Chuyện đến nước này, mình còn có thể nói gì đây? Doanh Phượng Tiên lắc đầu bất đắc dĩ.

"Các đệ tử, xuất phát!"

Sau khi đi qua vách núi hang động, một cảnh tượng màu xanh tươi chiếu vào tầm mắt của mọi người.

Gò núi san sát, cây cối thành đàn, suối nước róc rách, y hệt cảnh tượng thế ngoại đào nguyên. Mà trong thế ngoại đào nguyên này, có mấy tòa kiến trúc như ẩn như hiện, phân tán ở các nơi, đã có không ít người chạy như điên về phía những kiến trúc đó. Mà ở giữa không trung thì tồn tại mấy đạo cương khí chấn động mãnh liệt.

"Chắc là những người Thiếu Lâm Tự đã đến đó."

Trần Khuynh Địch chỉ vào tòa kiến trúc lớn nhất ở sâu trong thung lũng, thấp giọng nói.

"Đúng rồi Doanh sư muội, muội có biết mộ táng Tông Sư này xuất từ vị Tông Sư nào hay không?"

"Sư huynh, huynh không biết à?!" Doanh Phượng Tiên ngạc nhiên nhìn Trần Khuynh Địch đang cười lúng túng, nói: "Chẳng lẽ trưởng lão sư môn không nói cho sư huynh sao?"

"Hình như đã từng nói, chẳng qua là ta đã quên." Trần Khuynh Địch khoát tay, khi đó trong đầu của hắn toàn là nhiệm vụ do hệ thống tuyên bố còn có trừng phạt xoá bỏ khi thất bại, nào có tâm tình quản thứ khác.

Đương nhiên là Doanh Phượng Tiên cũng không rõ ràng nội tình, chẳng qua là ở chung mấy ngày nay, hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút sức miễn dịch với sự không đáng tin cậy của vị sư huynh Đạo Tử chân truyền này, đành phải bất đắc dĩ nói: "Căn cứ theo sự điều tra của sư môn, hình như đây là mộ của công hầu hoàng triều Đại Tần ở thời kỳ thượng cổ."

"Hoàng triều Đại Tần?" Trần Khuynh Địch nhíu mày, hắn có ấn tượng đối với cái tên này. Ở thời kỳ thượng cổ không phải là tông phái vi tôn giống như bây giờ, khi đó là thịnh thế hoàng triều, nhân hoàng thiên tử thống ngự thiên hạ. Mà hoàng triều Đại Tần chính là hoàng triều thứ nhất ở thời kỳ thượng cổ, nhân hoàng khai tịch hoàng triều cũng được sách sử xưng là Thủy Hoàng.

"Mộ của công hầu hoàng triều Đại Tần, cụ thể là có thân phận gì đây?"

"Vị công hầu đó xuất từ chi mạch của hoàng thất Đại Tần, có phong hào là Võ An Hầu, nghe nói là hắn phi thường yêu thích võ đạo, cất giữ đủ loại tuyệt học võ công. Sau khi chết còn mai táng những võ học ở đó trong huyệt mộ của mình, cho nên tông môn mới bảo chúng ta đi đến đây, chính là vì lấy những võ học đó ra."

Cho dù Thuần Dương Cung cũng không phải là vô địch thiên hạ, yêu cầu đối với võ công tuyệt học cũng là rất lớn, mà các loại tuyệt học được chôn giấu trong hầm mộ của Võ An Hầu có thể thỏa mãn nhu cầu của Thuần Dương Cung. Đây cũng là nguyên nhân mà Thuần Dương Cung đặc biệt để cho Trần Khuynh Địch dẫn một đám đệ tử đến đây.

"Là như vậy sao..." Trần Khuynh Địch sờ sờ chiếc cằm, hắn cũng không ngu ngốc, lập tức hiểu giá trị của mộ táng này với Thuần Dương Cung.

"Nếu thế thì không thể tiếp tục mò cá." Hắn cũng rất có nhu cầu với võ công tuyệt học a, dù sao thì sau này hắn sẽ có khả năng trở thành đại ma đầu cuối cùng. Nếu không thừa dịp nhân vật chính chưa quật khởi, nắm chắc thời gian nâng cao thực lực của bản thân, đến lúc đó sẽ thật sự bị nhân vật chính dùng một quyền đánh ngã sấp mặt.

"Được, quyết định như vậy đi." Trần Khuynh Địch trực tiếp mở miệng nói: "Doanh sư muội, chúng ta hãy đi đến đó."

Doanh Phượng Tiên nhìn theo ngón tay của hắn, nơi đó rõ ràng là tòa kiến trúc mà Thiếu Lâm Tự, Đao Tông và tông chủ Thiên Lan Kiếm Tông đi vào trước đó!

"Sư huynh? Nơi đó là chỗ võ giả Tiên Thiên tranh đoạt, sư huynh đi thì không thành vấn đề, nhưng chúng ta..."

"Không cần phải phiền toái như vậy." Trần Khuynh Địch khoát tay: "Các ngươi hãy đi qua với ta, thời gian của ta tương đối gấp."

Sau đó hắn còn phải về Lạc Viêm Thành, sau khi Dương Xuân quật khởi thì nhận món bảo vật gia truyền từ tay của Dương Chiến. Tiếp theo còn phải vội vàng hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, bề bộn nhiều việc.

Cho nên hắn phải mau chóng giải quyết chuyện mộ táng.

Về phần lo lắng của Doanh Phượng Tiên, hắn cũng không phải là không thể lý giải, dù sao thì cho tới bây giờ hắn vẫn chưa chân chính xuất thủ lần nào.

Thế nên cho dù là Doanh Phượng Tiên, hay là đệ tử ngoại môn cùng đi, đều vô thức cho rằng thực lực của Trần Khuynh Địch không khác gì ba võ giả Tiên Thiên kia mấy.

Cái ý nghĩ này thật sự là quá ngây thơ.

Phải biết rằng, nếu cái thế giới này là một bản tiểu thuyết mà nói, Trần Khuynh Địch chính là đại ma đầu cuối cùng a.

Cái gì là đại ma đầu cuối cùng? Chính là nhân vật phản diện mà trước khi nhân vật chính chân chính quật khởi thì tỏa ra quang mang vạn trượng, được vô số người kính ngưỡng, vô địch trong cùng cảnh giới, có thể vượt cảnh giới giết địch, bất kể là ai cũng đánh không lại. Còn võ giả Tiên Thiên kia, bọn hắn trên cơ bản chỉ là diễn viên quần chúng.

Nhân vật phản diện và diễn viên quần chúng có thể giống nhau hay sao?

"Đi theo ta là được." Trần Khuynh Địch đi trước nhất, Doanh Phượng Tiên thì suất lĩnh một đám đệ tử theo phía sau, trong thần sắc hơi do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.