Phản Diện Siêu Cấp

Chương 20: Tranh quyền đoạt lợi



Ầm! Khi tin tức truyền ra, toàn bộ Trần gia rung chuyển.

Trần gia Trần Khuynh Địch, có thể nói là một trong những đệ tử có danh khí lớn nhất từ trước tới nay của gia tộc, chính là Đạo Tử chân truyền của thánh địa võ đạo Thuần Dương Cung! Đặt ở hoàng triều Đại Càn, đó chính là địa vị võ trạng nguyên. Ở trong Trần gia, sợ rằng chỉ có lão tổ tông và mấy vị thái thượng trưởng lão có thể sánh vai với cái thân phận này.

Không qua bao lâu, mấy trăm vị đệ tử dòng chính và dòng thứ của Trần gia đã tập trung trước cổng chính của Trần gia, kéo theo vô số tộc lão, tỳ nữ nha hoàn, gia nô sai vặt. Ngoại trừ đại phu nhân ra, không có một ngoại lệ nào, đều tất cung tất kính cúi người xuống, nghênh đón "Đại công tử" giá lâm.

"Trần Khuynh Địch..." Trong đám người, Trần Tiêm Tiêm cúi đầu, trong nội tâm đã sớm biến thành một mảnh sóng to gió lớn. Nàng cũng đã từng nghe chuyện về vị anh họ này, chỉ không ngờ được hắn lại trở về khi nàng thật vất vả mới có thể quật khởi, sắp tham gia thi đồng sinh rồi trở nên nổi bật. Nàng lập tức ngửi thấy hương vị mưa gió sắp tới.

"Thời gian quá xảo hợp, chắc là tới để nhằm vào ta..."

Tối hôm qua, có một vị thích khách thần bí đến ám sát Trần Tiêm Tiêm, nhưng đã bị nàng dựa vào sự thông minh tài trí của bản thân phản sát, nhờ đó còn thu được cơ duyên không nhỏ, tu vi tiến thêm một bước. Mặc dù là như thế, nàng vẫn có nghi hoặc, cảm thấy tên thích khách kia là do đại phu nhân âm thầm phái đến...

"Đến rồi đến rồi!" Đúng lúc này, một gia nô chỉ vào một con phố dài cách đó không xa, lớn tiếng nói.

Trần Tiêm Tiêm ngẩng đầu, chỉ thấy ở bên kia đường, có một cỗ khí tức bàng bạc như biển gầm đột nhiên xuất hiện ở trong cảm ứng của tất cả mọi người. Giống như là núi lửa bộc phát, tuyết lở trên Thiên Sơn, năng lượng kinh khủng ẩn chứa ở trong đó khiến cho người ta run sợ như mặc trời giữa trưa.

Tất cả mọi người ở đây, bất kể là tộc lão hay là rất nhiều con em gia tộc, ở dưới sự chấn động của cỗ lực lượng kia, đều cảm thấy mình giống như là một giọt nước trong biển cả.

"Ầm!" Trong nháy mắt, ở chỗ sâu nhất trong đại viện Trần gia, ba cỗ khí tức to lớn dâng lên, hiện ra ba màu xanh, trắng, đen. Luận cường độ còn phải vượt qua người tới, nhưng độ tinh khiết thì kém không ít, chẳng qua là song phương cũng không có ác ý, cho nên chỉ tương hỗ như lên tiếng chào, cuối cùng thì ba cỗ khí tức kia cũng thoái lui trước.

"Là ba vị lão tổ!"

"Không hổ là đại công tử, vậy mà có thể làm cho lão tổ của gia tộc hiện thân."

"Đó chính là võ giả Tiên Thiên đại viên mãn, Phản Hư Hợp Đạo a. Đại công tử thật sự là bất phàm."

"Nếu không thì làm sao công tử có thể trở thành Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung..."

Chư vị đệ tử nghị luận ầm ĩ, chẳng qua là sau khi bị đại phu nhân liếc nhìn, bèn lập tức ngậm miệng lại.

Mà vào giờ này phút này, khí thế bàng bạc ở nơi xa cũng dần dần tiêu tán, chỉ chốc lát sau có một bóng hình đã xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Người tới mặc một chiếc áo lông màu trắng, trên ống tay áo thêu một con cự long màu vàng, tóc dài đến eo được thắt lại bằng một đoạn vải màu vàng, khuôn mặt tuấn lãng trông không quá mười sáu mười bảy tuổi. Giơ tay nhấc chân đều có vẻ khí định thần nhàn, dường như Thái Sơn sập trước mắt cũng không thể làm hắn động dung, trông cực kì tự nhiên.

"Tham kiến đại công tử!"

"Cung nghênh đại công tử hồi phủ!"

Mọi người cùng hô lên, âm thanh vang vọng nửa Thành Thượng Kinh. Không chỉ có tam đại gia tộc, ngay cả trong hoàng cung rộng rãi của Thành Thượng Kinh, cũng mơ hồ có mấy ánh mắt nhìn tới.

Mà Trần Khuynh Địch thì chính là tiêu điểm, vào giờ này phút này thì đang ngu ngơ mà nhìn đại viện Trần gia ở nơi xa, sau đó lại nhìn bốn phía.

Đây là chuyên gì?

Chẳng phải là mình chỉ trở về nhà một chuyến thôi sao? Tại sao tất cả mọi người đều biết a?

Làm nhân vật chính được vô số người ao ước, vào giờ phút này Trần Khuynh Địch đã hoàn toàn trở nên hồ đồ.

Lúc trước đi trên đường, không biết vì sao, đột nhiên có một cỗ lực lượng chập chờn áp xuống người hắn. Sau khi hắn vô ý thức bộc phát ra khí thế của bản thân, đánh văng nó ra, sau đó ở sâu trong Trần gia lại tỏa ra ba cỗ khí thế mạnh hơn chính hắn nhiều lắm, sau đó thì ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có...mà vào lúc hắn lấy lại tinh thần đi tới cửa nhà, đã biến thành như vậy.

"???" Tuy phô trương là một chuyện rất vui a, nhưng tuân theo nguyên tắc nhân vật phản diện càng phô trương, sau này sẽ chết càng thảm, Trần Khuynh Địch lại cảm thấy phô trương chính là một điềm xấu rất lớn...

"Khuynh Địch, quá tốt rồi! Cuối cùng con cũng đã trở về! Mẹ đã biết, con của mẹ nhất định là có tiền đồ!" Đại phu nhân vô cùng kích động đi lên phía trước, trực tiếp nắm chặt tay của Trần Khuynh Địch, vành mắt đỏ bừng.

"Ôi." Thần sắc của Trần Khuynh Địch không thay đổi, nhưng trong lòng lại có một chút ngăn cách. Dù sao thì hắn cũng không phải là Trần Khuynh Địch chân chính, mà là một người xuyên việt. Lại bởi vì phần tư liệu mới, trong lòng có thành kiến với vị mẫu thân nhân vật phản diện này, cho nên nhất thời không biết nói gì.

"Ừm." Trần Khuynh Địch cứng đờ gật gật đầu, phô trương quá lớn khiến cho hắn cảm thấy không thích ứng.

"Trước hết để cho mọi người hồi phủ đi."

"Vâng!" Chư vị con em gia tộc nhao nhao đáp lời, đồng thời cũng vô cùng kính nể vị đại công tử rất ít gặp mặt này, chỉ cảm thấy ngữ khí của ắn bình bình đạm đạm, lại tính trước kỹ càng, không thể nghi ngờ. Nhất thời cũng không có ai phản đối, kể cả đại phu nhân cũng chỉ giật giật đôi môi, không nói gì thêm.

Mà Trần Khuynh Địch bị mọi người vây quanh, lúc này vẫn còn đang suy tư một việc.

"Tiếp theo, mình nên làm gì?"

Ngồi trong phòng ngủ mà vị "Mẫu thân đại nhân" chuẩn bị cho mình, Trần Khuynh Địch hơi xúc động.

Trong ký ức của hắn, hắn chưa trở về Trần gia trong trọn vẹn năm, sáu năm. Nhưng dù vậy, phòng ngủ trước đây mà hắn sử dụng vẫn không có một chút bụi bặm nào, có thể thấy là mỗi ngày vị "Mẫu thân đại nhân" của hắn đều phái người tới chuyên môn quét dọn gian phòng này.

Nhẹ nhàng vuốt ve chăn nệm trên giường, phía trên còn có sự ấm áp, bất kể vải vóc hay chất liệu đều là số một, còn có bài trí của gian phòng và các loại thư tịch trên giá sách. Đều không có bất kỳ biến hóa gì so với gian phòng trong trí nhớ, trong nháy mắt Trần Khuynh Địch liền có cảm giác xúc động.

Sau khi dùng bữa tối, đại phu nhân bèn chủ động đi tới phòng ngủ. Hai người ngồi ở hai bên bàn trà trong phòng, hai mẹ con trông tương đối hài hòa.

"Khuynh Địch, con trở về thật tốt quá!" Đại phu nhân kích động nói: "Mẹ đã biết con của mẹ nhất định sẽ có tiền đồ! Lần này, để mẹ xem những lão gia hỏa trong tộc còn tranh quyền đoạt lợi với mẹ kiểu gì!"

"..."

Trần Khuynh Địch khẽ nhíu mày, tranh quyền đoạt lợi? Đây chính là chuyện nhân vật phản diện mới có thể làm a.

"Đúng rồi, Khuynh Địch, con còn nhớ em họ của con không?"

Trong lòng của Trần Khuynh Địch giật mình, gật gật đầu hỏi: "Còn nhớ, làm sao vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.