Phản Diện Siêu Cấp

Chương 36: Tiểu hoa si



Nhưng nội dung nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố lại làm cho Trần Khuynh Địch ngẩn người.

Giải quyết nguy cơ ẩn tàng Dương Xuân?

Trần Khuynh Địch vô thức nhìn đối phương, còn đối phương thì ngẩng đầu nhìn mình, nở một nụ cười xán lạn.

"Làm sao vậy đại ca ca? Đúng rồi! Đại ca ca tên gì?"

"Hả? Tên sao, ta, ta tên là Trần Khuynh Địch..." Trần Khuynh Địch lại lâm vào suy tư: "Ý tứ của hệ thống rất đơn giản, chính là bảo mình xử lý Dương Xuân ngay tại chỗ, như vậy ở trong tương lai mình cũng sẽ không bị giết chết. Hơn nữa xem ra, hình như nàng cũng không phòng bị mình. Cũng đúng, dù sao thì quan hệ giữa mình và nàng còn chưa trở nên tồi tệ, quyết đấu sinh tử trong tương lai vẫn còn rất sớm..."

Chờ đã? Trần Khuynh Địch nhíu mày, hắn luôn cảm thấy phải chăng là bản thân đã bỏ sót cái gì đó.

"Tích, hệ thống nhắc nhở: Mời kí chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, thời hạn của nhiệm vụ là nửa canh giờ. Quá hạn là thất bại, kí chủ sẽ bị hệ thống xoá bỏ!"

"Ặc!" Trần Khuynh Địch hít vào một hơi khí lạnh, thế này cũng quá tàn nhẫn đi?! Nửa canh giờ? Quả thật là bức bách mình nhanh chóng ra tay xử lý Dương Xuân???

Trong đầu lóe lên linh quang, Trần Khuynh Địch cảm thấy mình mơ hồ bắt được cái gì đó.

Nói đến, ban thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ lần này cũng quá phong phú đi, rút thưởng cấp chí tôn —— trăm phần trăm rút trúng thần công tuyệt thế, chí tôn thần binh, còn có tiên đan thần dược. Theo lý thuyết, ban thưởng có quan hệ trực tiếp với độ khó mới đúng a, bây giờ Dương Xuân còn rất yếu, dựa vào thực lực của bản thân của hắn...

"À!" Trần Khuynh Địch bỗng nhiên bừng tỉnh!

"Bị động a! Ta đang suy nghĩ gì cái đấy hỗn đản! Không phải là một tháng trước vừa mới phân tích ra hay sao! Giết nhân vật chính? Đó không phải tăng kích thích từ bên ngoài cho nhân vật chính, để cho nàng nhanh chóng mạnh lên, đồng thời cũng kéo cao giá trị cừu hận lên hay sao!"

"Cái hệ thống đáng chết này thật là âm hiểm a!"

"Đại ca ca? Làm sao vậy đại ca ca?"

Trần Khuynh Địch lấy lại tinh thần, nhìn về Dương Xuân ở đối diện, còn nàng thì rất lo âu nhìn hắn.

"Có phải ta đã mang phiền toái đến cho đại ca ca? Thật xin lỗi, ta chỉ rất muốn gặp đại ca ca..."

"Ồ."

"Nói đến, bây giờ quan hệ của mình và Dương Xuân, không phải là phi thường tốt sao?! Vì sao mình phải hao tổn tâm cơ đi làm thịt một nhân vật chính có quan hệ phi thường tốt với mình a?" Trần Khuynh Địch ngơ ngác nhìn Dương Xuân, một tia linh quang cấp tốc vận chuyển trong đầu, làm cho toàn bộ tư duy của hắn hoạt động, từng suy nghĩ không ngừng xông ra.

"Nói đến, quan hệ của mình và Dương Xuân tốt như vậy. Chỉ cần hảo hảo bồi dưỡng, duy trì mối quan hệ này mà nói, chẳng phải là nguy cơ sinh tử mười năm sau sẽ được giải quyết dễ dàng hay sao? Hơn nữa nói đến, cùng là nhân vật chính, Dương Xuân sẽ không kém hơn Trần Tiêm Tiêm. Nếu như có nàng hỗ trợ, mình lại ở bên cạnh phụ trợ, vận mệnh năm năm sau bị Trần Tiêm Tiêm giết chết không phải là cũng có thể cải biến?"

"Con m* nó! So với giết chết nhân vật chính, bồi dưỡng tốt quan hệ với nhân vật chính, mới là biện pháp tốt một vốn bốn lời, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã a! Đến lúc đó mình có bạn tốt là nhân vật chính, còn không phải là có thể mặc sức tung hoành thiên hạ?"

"Mẹ ơi! Con của mẹ quả nhiên là một thiên tài!

"Đại ca ca? Đại ca ca?" Dương Xuân thấy Trần Khuynh Địch đang ngây ngốc nhìn mình, khuôn mặt nhỏ mềm mại không khỏi hơi đỏ. Đây là lần đầu nàng bị người khác giới nhìn như vậy, hơn nữa người nhìn mình còn là đại ca ca —— trước đó cổ vũ mình, không xem thường lúc mình chưa quật khởi, thậm chí còn cứu mình và cha...

"Ờ, không, không có gì, vừa rồi hơi thất thần." Trần Khuynh Địch nở một nụ cười ấm áp, đồng thời còn lớn tiếng chất vấn hệ thống ở trong đầu: "Nói thẳng đi, nhiệm vụ hẳn là không yêu cầu ta nhất định phải giết Dương Xuân, có đúng không?"

Hệ thống: "..."

"Nếu ta tạo quan hệ với Dương Xuân mà nói, cũng coi như giải quyết nguy cơ mà Dương Xuân mang đến cho ta trong tương lai. Như vậy có tính là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã không?"

Hệ thống: "Cảnh cáo, đây là hành vi mưu lợi, độ hoàn thành của nhiệm vụ là không quá trăm phần trăm, ban thưởng cũng sẽ được thiết lập lại."

"Đó chính là làm như vậy cũng coi như là hoàn thành, sẽ không xoá bỏ ta hả?!" Trần Khuynh Địch cuồng hỉ nói trong đầu.

"Đúng."

"Vậy thì ta sẽ làm như thế!"

Ở đối diện, trong lúc Trần Khuynh Địch đang giao lưu với hệ thống, tiểu Dương Xuân lại lo được lo mất, thỉnh thoảng nhìn lén "Đại ca ca" ở trước mặt, khuôn mặt nhỏ càng là vô cùng đỏ. Bởi vì vừa nãy nàng đã lấy dũng khí dắt tay đại ca ca, nhưng đại ca ca lại không cự tuyệt...

"A hì hì...tiểu hoa si nhà ngươi, thật là xấu hổ a, năm đó ta cũng không như thế..." Trong cơ thể của Dương Xuân, có một giọng nữ lạnh lùng nói, tỏ ra phi thường bất mãn.

"Nào! Nào có! Ta chỉ, chỉ muốn dắt tay đại ca ca mà thôi..."

"Dắt tay? Ta thấy sớm muộn ngươi cũng lăn lên giường của hắn..."

"Ngậm, ngậm, ngậm, ngậm miệng lại! Tiểu Yêu, ngươi còn như vậy, ta sẽ không khách khí nữa!"

"Hừ, ngươi tiếp tục đóng giả khả ái trước mặt đại ca ca của ngươi đi, đừng quên chính sự."

"Ta biết, ta biết..."

"Dương Xuân!" Đúng lúc này, Trần Khuynh Địch quay người nhìn Dương Xuân nói, dọa cho Dương Xuân lập tức rút tay về. Sau khi ngẩng đầu, thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn, sắc mặt của nàng càng đỏ bừng, vội vàng dùng hai tay ôm ngực, cà lăm nói:

"Đại, đại ca ca?! Ta, ta còn nhỏ, như, như vậy là không được..."

"Dương Xuân, em có muốn gia nhập Thuần Dương Cung không, …cái gì?"

"Cho dù muốn, cũng phải chờ ta trưởng thành….hả?"

Trong hẻm nhỏ, Trần Khuynh Địch và Dương Xuân mặt đối mặt, nhìn biểu tình quái dị của song phương, đều sững sờ.

"???"

Bầu không khí thoáng một cái trở nên rất xấu hổ.

"Hả! Cái, cái gì?! Đại ca ca, ca ca vừa nói cái gì?!"

"Hả? Ờ, ta nói là em có muốn gia nhập vào Thuần Dương Cung không, đúng rồi, vừa nãy em nói như vậy là có ý gì..."

"Cái gì cũng được….à không có chuyện gì!" Dương Xuân che miệng, trong đôi mắt to tròn lấp lánh lệ quang, hình như cắn phải đầu lưỡi.

Trần Khuynh Địch ù ù cạc cạc nhìn Dương Xuân đang hốt hoảng, cũng đành gật gật đầu nói: "Ờ, không có chuyện gì là được, à đúng rồi, thế nào? Em có muốn gia nhập vào Thuần Dương Cung hay không?"

Suy nghĩ của Trần Khuynh Địch cũng rất đơn giản, chỉ cần kéo Dương Xuân vào Thuần Dương Cung, ở trong cùng một môn phái, khẳng định là có thể thoải mái bồi dưỡng tình hữu nghị.

"Được!" Dương Xuân không có một chút do dự nào, gật đầu lớn tiếng nói, khí phách như quỷ thần đó dọa cho Trần Khuynh Địch không tự chủ được lùi lại một bước.

"Ờ, vậy, vậy bây giờ đi về núi với ta nhé? Mặc dù chỉ có thể bắt đầu từ ngoại môn, nhưng yên tâm, ngoại môn có một nhân vật...rất lợi hại, không khác em mấy. Nói tóm lại, tuyệt đối sẽ không nhàm chán."

"Ấy? Bây giờ?" Thần sắc vốn hưng phấn kích động của tiểu Dương Xuân cứng đờ.

Lập tức bị Trần Khuynh Địch bắt được: "Sao? Bây giờ không được à, chắc là là em có chuyện phải không?" Con ngươi của Trần Khuynh Địch đảo một vòng, lập tức đã hiểu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.