Phản Diện Siêu Cấp

Chương 37: Đại Lôi Âm Tự



Đây là nhân vật chính a, nói đến có chuyện, khẳng định là loại sự tình kia...

"Ừm." Dương Xuân ngượng ngùng gật gật đầu: "Kỳ thực là..."

"Không! Không cần!" Trần Khuynh Địch vội vàng lắc đầu nói: "Không cần nói với ta, chỉ cần nói cho ta biết, địa phương mà em phải đi, rất gần Thuần Dương Thành có phải không?"

"Ờ, không phải rất xa..."

"Vậy là được rồi." Trần Khuynh Địch nhún vai, tùy ý nói: "Ta sẽ chờ ở Thuần Dương Thành, sau khi làm xong chuyện của mình, tới đó tìm ta là được."

"Ừm?"

"Cứ như vậy đi." Trần Khuynh Địch nói.

Tuy Trần Khuynh Địch không để Dương Xuân nói hết lời, nhưng hắn đã đoán được Dương Xuân muốn đi làm gì. Còn phải hỏi sao, nếu nhân vật chính có chuyện, vậy khẳng định là đi tìm cơ duyên a!

Đoán chừng tám chín phần mười là di tích a, truyền thừa a, đồ vật loạn thất bát tao a. Dù sao cũng không có quan hệ gì với hắn, đó chính là truyền thừa mà nhân vật chính coi trọng, khẳng định là hắn sẽ không giành được. Cho dù có thể cướp đoạt, vì tạo mối quan hệ với Dương Xuân cũng không thể cướp đoạt, càng huống chi là hắn cũng không thiếu truyền thừa...

"Tên tiểu tử mà ngươi nhìn trúng, thật không tệ a." Trong đầu của Dương Xuân, giọng nữ lạnh lùng kia lại vang lên, mang theo một chút kinh ngạc.

"Lúc ngươi định nói chuyện liên quan đến di tích cho hắn, ta muốn ngăn cản ngươi, không ngờ lại bị hắn giành trước. Chắc hắn cũng đoán được ngươi muốn làm gì, nhưng vì tránh nghi ngờ nên chủ động từ bỏ, thật không tệ."

Lợi ích, là chủ đề vĩnh hằng trong cái thiên hạ này. Người đối mặt lợi ích lớn mà không động tâm, không thể nghi ngờ là rất thưa thớt.

"Đương nhiên cũng có thể là do hắn chướng mắt cơ duyên của ngươi, cố ý kéo cao độ thiện cảm mà thôi."

"Hì hì hì." Dương Xuân cũng không tranh luận với giọng nữ lạnh lùng, chỉ đắc ý cười một tiếng.

Cùng lúc đó, Long Ngạo Thiên rời khỏi Thuần Dương Cung cũng đã tới Thuần Dương Thành. Chẳng qua là không điệu thấp như Trần Khuynh Địch, hắn phô trương hơn nhiều. Lúc này toàn bộ phủ thành chủ đều được trang hoàng, mấy cao tầng của Thuần Dương Thành chuẩn bị tiệc rượu và ca múa riêng cho hắn, chỉ vì nghênh đón vị đệ tử chân truyền này.

"Tin tức ngươi đưa đến Long Vương Phong lúc trước là thật sao?" Long Ngạo Thiên ngồi ngay ngắn tại chủ vị trong phủ thành chủ, dùng hai tay vuốt vuốt hai khối ngọc thạch, như cười mà không phải cười nói.

Mà ở bên cạnh hắn, thành chủ Thuần Dương Thành, một trung niên nam tử ăn mặc hoa lệ lại phi thường cung kính cúi đầu nói: "Ta dùng tính mệnh đảm bảo, tuyệt đối là thật!"

"Di tích của một phân viện Đại Lôi Âm Tự ngày xưa, lại có thể xuất hiện ở gần Thuần Dương Cung, tin tức đều đã bị phong tỏa phải không?"

"Xin Long công tử yên tâm, tuyệt đối sẽ không có ai biết!"

"Hi vọng là như thế." Long Ngạo Thiên cười một tiếng, ngữ khí trở nên ôn hòa: "Lần này ngươi làm rất tốt, nếu ta có thu hoạch trong di tích, sẽ cho ngươi từ nhiệm thành chủ, về tông đảm nhiệm vị trí trưởng lão, ngươi muốn chức vị gì?"

Thuần Dương Thành chủ vội vàng nói: "Công tử cho ta cái gì, ta muốn cái đó."

Trong mắt của Long Ngạo Thiên thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó thỏa mãn gật gật đầu. Vị Thuần Dương Thành chủ này còn coi như rất thức thời, xem ra ở bên gia tộc đẩy hắn lên cái vị trí này, vẫn là có đạo lý riêng.

Tối thiểu là hắn cũng biết lúc nào nên tham, lúc nào không nên tham.

Tối thiểu là Long Ngạo Thiên cũng không thích loại thủ hạ đòi thưởng với mình. Xưa nay hắn là có công tất thưởng, nhưng bất kể ban thưởng cái gì, cũng là do hắn ban thưởng, mà không thể là thủ hạ yêu cầu. Nếu không chính là không tuân thủ quy củ, lòng tham không đáy. Đây là khác biệt chủ thứ, cũng là tính cách của Long Ngạo Thiên.

"Vậy thì làm trưởng lão truyền công đi, ngươi đã đạt đến Luyện Tinh Hóa Khí đỉnh phong, chỉ cách Luyện Khí Hóa Thần một bản công pháp thích hợp mà thôi, trưởng lão truyền công cũng tương đối hợp với ngươi."

Thuần Dương Thành chủ lập tức đại hỉ: "Đa tạ công tử!"

"Ừm." Long Ngạo Thiên gật gật đầu, cũng không để ý đến Thuần Dương Thành chủ nữa, mà trực tiếp rơi vào sự trầm tư.

Bế quan mấy năm, bây giờ hắn đã đến cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, giống như Trần Khuynh Địch. Nhưng hắn biết rõ, chỉ tương đồng cảnh giới là còn xa xa không đủ. Tên kia tu luyện Đại Thuần Dương Công, chỉ bằng vào Long Tượng Thiên Pháp của bản thân, thì không thể là đối thủ của đối phương, trừ phi hắn có thể dẫn trước một cảnh giới.

Nhưng thiên phú của Trần Khuynh Địch cũng không kém hắn, muốn dẫn trước một cảnh giới, nói nghe thì dễ, nhưng làm lại rất khó.

Nếu thế, cũng chỉ còn biện pháp là tìm kiếm công pháp khác.

"Đại Lôi Âm Tự là thế lực dẫn đầu của Phật môn ngày xưa. Đáng tiếc là đã tan vỡ trong thời đại thượng cổ, truyền thừa của Đại Lôi Âm Tự đã tản mát bảy tám phần, chỉ có một số nhỏ được Thiếu Lâm Tự bây giờ đạt được. Trong bộ phận thất lạc, nghe nói có một bản thần công luyện thể tên là << Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền >>, Long Tượng Thiên Pháp của ta chính là kế thừa từ đó..."

Muốn đuổi kịp chênh lệch về công pháp, cũng chỉ có thể đặt mục tiêu vào << Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền >>.

Hơn nữa còn có một việc...

"Cũng không biết nữ nhân kia đã chạy đi đâu..." Trong đầu của Long Ngạo Thiên hiện lên một thân ảnh cao gầy, đó là người mà hắn gặp trên đường, mặc dồng phục đệ tử ngoại môn của Thuần Dương Cung, có dung mạo thanh tú. Trong các nữ tử mà hắn từng gặp, cũng thuộc về thượng thừa.

Chẳng qua thứ chân chính hấp dẫn hắn không phải dung mạo của đối phương, mà là khí tức trên người của nàng.

"Đó tuyệt đối là khí tức Phật môn chính thống. Trên của người nàng có một kiện thần binh Phật môn!"

Trong mắt của Long Ngạo Thiên hiện ra khí lạnh, hắn tu luyện Long Tượng Thiên Pháp, tương đối mẫn cảm với khí tức Phật môn, cho nên mới có thể phát hiện ra sự không bình thường của nữ tử kia. Hắn vốn định bắt giữ nàng rồi hảo hảo vặn hỏi, không ngờ được đối phương lại rất có thủ đoạn, hắn nhất thời không quan sát, vậy mà lại để nàng chạy mất.

"Chẳng qua nếu là chí bảo Phật môn, vậy thì phần truyền thừa Đại Lôi Âm Tự này, nàng không thể không cảm ứng được." Nghĩ đến đây, Long Ngạo Thiên không tự chủ được bật cười.

"Cũng được, bản công tử sẽ dùng khoẻ ứng mệt. Bất kể là truyền thừa của Đại Lôi Âm Tự, hay là thần binh Phật môn kia, đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bản công tử. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bản công tử!"

"Chờ ta! Trần! Khuynh! Địch!" Long Ngạo Thiên rủ mí mắt xuống, trên khuôn mặt ôn hòa bỗng nhiên có một chút dữ tợn.

"Sư muội, sau này cứ gọi ta là sư huynh là được rồi. Sau khi gia nhập vào Thuần Dương Cung, tất cả mọi người đều là đệ tử của Thuần Dương Cung, không cần phải ước thúc như vậy. Đúng rồi, muội có muốn một, hai kiện pháp bảo hộ thân không? Ở chỗ của ta có một thanh Truy Hồn Phi Đao sản phẩm của Đường Môn, nếu lấy ra vào thời khắc mấu chốt, cho dù là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong cũng có thể giết. Đúng rồi, muội có thiếu tiền hay không?"

"Yên tâm, muội không cần phải nói gì với ta, ta không muốn biết gì cả, muội cứ đi lo chuyện của mình đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.