Phản Diện Siêu Cấp

Chương 4: Tuyệt mạch trời sinh



Ở bên bờ hồ ngoại ô, bóng dáng bé nhỏ chậm rãi ngẩng đầu, trong đầu còn hơi mơ hồ.

"Đây, đây là?"

"Tỉnh rồi?"

Âm thanh vang lên bên cạnh khiến cho bóng dáng bé nhỏ đang mê hoặc —— giật mình tỉnh lại trong nháy mắt. Cảnh giác nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo bào xanh đang ngồi ở đó, trên mặt nở một nụ cười ôn nhu, khiến cho người ta không tự chủ cảm thấy an tâm.

"Em vừa bị mấy thằng ranh con kia đánh ngất xỉu, yên tâm là ta đã đánh cho bọn hắn một trận, không sao chứ?"

Bóng dáng bé nhỏ không trả lời, vẫn cảnh giác nhìn Trần Khuynh Địch, còn hắn thì không để ý một chút nào, mỉm cười nói: "Cô bé vẫn rất cảnh giác."

Trần Khuynh Địch sờ cằm, tâm huyết đột nhiên dâng trào, nói: "Cô bé, vì sao em lại bị người ta đánh?"

"Bọn hắn muốn cướp tiền của em."

"Ăn cướp sao, sao em không đánh trả?"

"Em đánh không lại bọn hắn."

Nói đến đây, cô bé cắn môi, dường như rất không cam lòng.

"Vậy em có muốn học võ với ca ca hay không?" Trần Khuynh Địch vừa cười vừa nói, hắn không có ý gì khác, chỉ là không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy cô gái này rất có duyên với mình, cho nên mới chủ động mời.

"!!!" Con mắt của cô bé sáng lên, nhưng tiếp theo giống như nghĩ đến cái gì đó, hơi uể oải cúi thấp đầu nói: "Vô dụng, em không tu võ được. Ba năm qua, tất cả nội lực mà em tu luyện ra đều vô cớ biến mất, bác sĩ mà cha mời đến đều nói em là tuyệt mạch trời sinh, cả đời không thể tập võ..."

"Thể chất tuyệt mạch trời sinh?" Trần Khuynh Địch thấp giọng lẩm bẩm, đây là loại thể chất gì? Sao mình chưa từng nghe qua a?

"Không thể tập võ a, không sao, trời không tuyệt đường người, trong thiên hạ này không phải chỉ có một mình con đường tập võ. Em có thể thử học những thứ khác, ví dụ như y thuật a, luyện đan a, tinh thần lực cũng là một phương hướng phát triển không tệ." Trần Khuynh Địch vừa cười vừa nói.

"Trời không tuyệt đường người..." Cô bé thấp giọng lẩm bẩm.

"Đúng a, từ bỏ thì ai cũng có thể làm được, phải làm chuyện mà người khác không làm được mới đúng."

"Như vậy sao..." Con mắt của cô bé càng ngày càng sáng, ánh mắt hơi mất mát lúc trước cũng nảy sinh ra một loại tình cảm kịch liệt nào đó.

Mà mặt khác, Trần Khuynh Địch lại hơi xúc động.

Nói đến, trong toàn bộ đại thế giới Trung Thổ, cũng đều có rất ít người không thể tập võ. Dù sao thì ở trong cái thế giới này, cho dù là phàm nhân cũng biết công phu quyền cước, người hoàn toàn không thể tập võ cũng không thấy nhiều...

"Hử?" Trần Khuynh Địch nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng lắm.

"Tìm được rồi! Chính là hắn!"

"Tên xú tiểu tử đáng chết, cuối cùng cũng bị chúng ta tìm được!"

Trần Khuynh Địch nhíu mày, quên sạch sành sanh dị dạng trong lòng, rất hứng thú nhìn từng bóng người chạy từ đằng xa tới. Không ngờ đầu lĩnh chính là mấy thiếu niên vừa bị hắn ném bay, mà đi theo sau bọn hắn, thì là mười mấy tên gia hỏa vừa nhìn đã biết là chó săn.

"Ôi, nhóm người đánh em đã gọi đội giúp đỡ."

Cô bé cũng hơi khẩn trương, đột nhiên nói: "Anh hãy đi nhanh đi, tối đa là bọn hắn đánh em một trận, sẽ không giết em. Nhưng nếu anh tiếp tục lưu lại ở nơi này, có lẽ bọn hắn sẽ giết anh."

"Ồ?" Trần Khuynh Địch sững sờ, trong ánh mắt nhìn cô bé có không ít ánh nắng.

"Ha ha, yên tâm đi, chỉ bằng vào đám người này còn không làm gì được anh."

"Bọn hắn là võ sư hộ viện trong tộc, tu vi đều là Hậu Thiên, hơn nữa hầu như đã đạt tới cảnh giới Tiểu Hữu Sở Thành!" Cô bé dường như nhìn ra việc Trần Khuynh Địch không thèm để ý, vội vàng cảnh cáo.

Hậu Thiên có bốn tiểu cảnh giới, Sơ Khuy Môn Kính, Tiểu Hữu Sở Thành, Xuất Thần Nhập Hóa, Đăng Phong Tạo Cực. Ở một cái địa phương nhỏ như Lạc Viêm Thành, có thể đạt đến cảnh giới Tiểu Hữu Sở Thành cũng coi như là tiểu cao thủ.

Nhưng đối với Trần Khuynh Địch, đường đường là đệ tử Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung mà nói, cảnh giới Hậu Thiên, đó là thứ gì.

"Cô bé, hãy mở to hai mắt nhìn cho kỹ, hôm nay ca ca sẽ báo thù cho em!"

Trần Khuynh Địch vén tay áo lên, hứng thú nói to. Lời cảnh cáo lương thiện của cô bé khiến cho hắn cảm thấy mình không cứu lầm người, tâm tình hơi ngột ngạt lập tức trở nên tốt hơn.

Cho nên hắn quyết định hành hiệp trượng nghĩa một lần.

"Lũ ranh con, đừng có đứng ở đó kêu, cho các ngươi một cơ hội, cùng lên đi!"

Đương nhiên là lời kêu gào của Trần Khuynh Địch rõ ràng đã rơi vào trong tai của các thiếu niên, mấy tiểu tử kia lập tức giận đến đỏ bừng mặt, vung tay lên nói: "Tất cả mọi người đừng lưu thủ! Đánh mạnh vào! Nam phải đánh chết! Nữ đánh ngất xỉu là được."

"Vâng!"

Mười mấy võ sư hộ viện trong miệng cô bé lớn tiếng nói, sau đó liền đồng loạt phóng ra khí tức của mình. Nội lực cảnh giới Hậu Thiên Tiểu Hữu Sở Thành đã có một chút quy mô, lại thêm nhân số đông đảo, thế mà hình thành nên một cảm giác áp bách không nhỏ, tràn ngập toàn bộ bãi cỏ hồ nước.

"Tới tới tới!" Trần Khuynh Địch hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác áp bách đó, trực tiếp xắn tay áo lên rồi nhanh chân xông tới. Đầu tiên là dùng một quyền đánh vào hốc mắt của võ sư hộ viện đứng trước nhất, sau đó kéo cánh tay của đối phương, trực tiếp ném vào hồ nước phía sau lưng, có thể nghe rõ tiếng rơi xuống nước và tiếng bọt nước văng lên.

"Hả?!"

"Ồ!"

Lần này, Trần Khuynh Địch đã trực tiếp hù dọa rất nhiều võ sư hộ viện vốn có khí thế hung hăng. Phải biết rằng bọn hắn đều là đồng sự trong một gia tộc, cũng hiểu rõ thực lực của nhau, mà tên gia hỏa vừa mới bị Trần Khuynh Địch tiện tay ném vào trong hồ nước, đặt trong bọn hắn cũng có thực lực đỉnh tiêm.

"Chờ, chờ đãvị công tử này, có lẽ là có hiểu lầm gì đó..."

"Không hiểu lầm, không hiểu lầm." Trần Khuynh Địch cười khoát tay, sau đó bước nhanh về phía trước, làm ra động tác đơn giản mà trực tiếp, chính là nắm cánh tay của một người sau đó ném hắn vào trong hồ nước phía sau lưng.

Trong lúc đó, cũng có người dự định rút tay ra khỏi bàn tay của Trần Khuynh Địch. Chỉ thấy hai tay của hắn giống như một đôi thiết trảo, một khi bị hắn nắm chặt thì căn bản không thể thoát khỏi. Cho dù có dồn khí đan điền, vận dụng nội lực, cũng không thể thoát khỏi cự lực kỳ quái của hắn, còn không kịp phản ứng đã bị ném bay đi.

Đây cũng là chuyện bất dắc dĩ, dù sao thì cảnh giới chân thực của Trần Khuynh Địch là Tiên Thiên. Tiên Thiên có bốn tiểu cảnh giới, Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Phản Hư, Phản Hư Hợp Đạo. Tu vi của Trần Khuynh Địch đã tiến vào Luyện Khí Hóa Thần, so sánh với đám cảnh giới Hậu Thiên Tiểu Hữu Sở Thành, chênh lệch giống như là sư tử với thỏ, hoàn toàn không thể so sánh.

Kết quả chính là, chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, hơn mười vị võ sư hộ viện vừa nãy còn phách lối không ai bì nổi, toàn bộ đã nằm gọn trong hồ. Cho dù có người còn sức, cũng không dám đi từ trong hồ ra ngoài, sợ chọc giận vị công tử trẻ tuổi có vẻ hỉ nộ vô thường này.

"Thật là lợi hại..." Nghe thấy lời cảm khái của cô bé ở phía sau lưng, Trần Khuynh Địch lập tức đắc ý hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.