Khiến cho Trần Khuynh Địch vui mừng chính là, thanh âm mà Dương Xuân phát ra không có một chút vui sướng nào, ngược lại còn mang theo một chút hoảng sợ.
"Nàng sao lại tới đây?! Làm sao có thể!"
Nghe được câu nói này, Trần Khuynh Địch lập tức cực kỳ vui mừng, đây xem ra chính là không hợp nhau a! Xem ra Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân còn chưa thành lập được quan hệ tốt đẹp, nếu vậy hắn chẳng phải là Lã Vọng câu cá(*)?
(*)“Lã Vọng câu cá” kể về Ông Khương Thượng thời nhà Chu ngồi câu cá trên một bến sông, nhưng cần câu không có móc. Thực ra mục đích của ông không phải là câu cá mà ngồi suy ngẫm về thời cuộc. Chu Văn Vương đã thấy được tài năng trong con người ngồi câu cá này và đã mời ông về làm quan, sau này ông đã làm nên sự nghiệp cho nhà Chu. Tích này muốn nói: muốn làm nên sự nghiệp phải biết dùng người và cũng phải biết chờ thời.
Nghĩ tới đây, ngữ khí của Trần Khuynh Địch lập tức chậm lại: "Không có việc gì, bây giờ muội hãy tản bộ ở ngoài thành một chút, ta sẽ canh chừng cho muội, đến lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp đuổi Trần Tiêm Tiêm đi, muội lại trở về là được."
"Tốt! Cám ơn đại ca ca! Ta hiện tại cũng không muốn nhìn thấy nàng..."
"Ừm! Đây là một biện pháp tốt, cứ tin tưởng vào ta!" Trần Khuynh Địch vô cùng hài lòng cúp điện thoại, không đúng, là dập máy thông tin ngọc bài.
Bất quá vào đúng lúc này, suy nghĩ của hắn đột nhiên nhảy một cái, cảm thấy có một chút không đúng, lần cử động này của bản thân, có phải hay không là có một chút kỳ quái a?
Chỉ là cụ thể kỳ quái ở đâu, hắn vẫn còn chưa biết rõ ràng.
Mà ở một bên khác, Dương Xuân cũng dập máy thông tin ngọc bài, bất quá thì khác biệt cùng với Trần Khuynh Địch đang mê mang, bên trên khuôn mặt non nớt của cô gái nhỏ là một mảnh đỏ bừng, tràn đầy ngượng ngùng.
"Hì hì...tiểu Yêu, ngươi nói xem cái này có giống như là bắt gian hay không?"
"Ọe ~!" Ở trong đầu của Dương Xuân, tiểu Yêu phát ra âm thanh nôn mửa danh xứng với thực, cả người cũng không thoải mái, nói: "Cái đồ mê trai này, không bằng ngươi hãy tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp đối phó với Man tộc đi a, dính vào yêu đương nhảm nhí, về sau làm sao có thể đạt tới đại đạo?!"
"Phì, ta thấy tiểu Yêu ngươi là do chưa từng yêu đương, cho nên đang ghen tị?"
"Hừ! Ai thèm ghen tị chứ! Ngươi dám nói như vậy nữa ta sẽ trở mặt với ngươi đây! Ta rất hung dữ đó có biết hay không?"
"Ha ha ha..."
Chỉ là, vô luận là Trần Khuynh Địch hay là Dương Xuân, cũng không nghĩ tới là...
"Cũng may là còn có Thiên Lý Hương, cùng với con trùng Truy Tung này, nếu không Thành Thanh Đế lớn như vậy, muốn tìm một người còn không phải là mò kim đáy biển hay sao?"
Trần Tiêm Tiêm không có chút hoang mang nào lấy ra một con trùng nhỏ màu vàng, sau khi thả ra, liền thản nhiên đi theo nó tiến về phương hướng cửa thành.
- --
"Tên biến thái chết tiệt! Bại hoại! Cẩu tặc vô sỉ! Ta và ngươi là thế bất lưỡng lập!!!" Đi ở trên đường, Lạc Tương Tư cắn răng nghiến lợi tự lẩm bẩm, đồng thời còn không ngừng điều chỉnh khí tức của bản thân, vừa rồi nàng ở dưới sự tức giận, vô ý dẫn nổ tiềm năng của bản thân, dùng một hơi đột phá đến cảnh giới Hậu Thiên Đăng Phong Tạo Cực, nhưng vẫn chưa ổn định, nếu không giữ vững sẽ rớt xuống cảnh giới cũ.
Bất quá vào lúc này Lạc Tương Tư Đã không có tâm tình đi tu luyện.
"Không được, ta phải tranh thủ thời gian chạy trở về mới được."
"Đừng quên, ở bên Phủ Thành Chủ kia còn có một thiếu nữ sa ngã đấy! Nếu mình không trở về, cái tên Trần Khuynh Địch kia bởi vì mình chạy trốn không thoả mãn được dục vọng nhất định sẽ câu dẫn nàng, sau đó sẽ ném nàng lên giường, làm tiếp chuyện như lúc trước...loại chuyện này, Lạc Tương Tư ta tuyệt đối sẽ không cho phép!"
Lấy dũng khí, Lạc Tương Tư nhanh chân chạy về phía Phủ Thành Chủ, quyết định nếu như Trần Khuynh Địch muốn dùng bạo lực, nàng sẽ liều mạng với hắn!
"Ừm? Lạc tiểu thư?"
"Tiêm Tiêm?!"
Lạc Tương Tư còn chưa chạy đến Phủ Thành Chủ đã gặp được Trần Tiêm Tiêm liền giật nảy cả mình, chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ nói cái tên biến thái chết tiệt kia không xuống tay với nàng?
"Ngươi không sao chứ! Cái tên biến...Trấn Cương Sứ đại nhân có động chân động tay với ngươi hay không?"
"Ài!" Thần sắc của Trần Tiêm Tiêm đọng lại, lập tức khiến cho trong lòng của Lạc Tương Tư có cảm giác nặng nề, sau đó chỉ thấy Trần Tiêm Tiêm thở dài nói: "Ài, thật đáng tiếc, sư huynh cũng không hề động tay động chân với ta, haizzz."
Lạc Tương Tư nhìn Trần Tiêm Tiêm không ngừng than thở, trong lòng lập tức hiểu được: "Rất rõ ràng! Cái tên cẩu tặc Trần Khuynh Địch kia nhất định là đã xuất thủ đối với Trần Tiêm Tiêm! Chỉ là do Trần Tiêm Tiêm bận tâm đến danh dự của người yêu, cho nên mới không có nói ra, nhưng vẫn như cũ không thể không than thở...nhất định là như vậy!"
Khác biệt cùng với việc Trần Tiêm Tiêm luôn suy nghĩ tốt về Trần Khuynh Địch, Lạc Tương Tư trên cơ bản đều là nghĩ xấu cho Trần Khuynh Địch, hơn nữa còn là muốn xấu xa hơn nhiều.
"Yên tâm đi Tiêm Tiêm! Không có chuyện gì!" Lạc Tương Tư kéo tay của Trần Tiêm Tiêm lại, kích động nói ra: "Tất cả đều đã trôi qua, cũng chỉ giống như kim đâm mà thôi, thoáng một chút liền quên đi a!"
"Hả?" Trần Tiêm Tiêm kinh ngạc mà nhìn vị nữ tướng bỗng nhiên trở nên kích động trước mắt, nói: "Thật sự là đáng tiếc... A, đúng rồi, Lạc tỷ tỷ, ngươi có biết Dương Xuân ở nơi nào hay không?"
Mặc dù có Thiên Lý Hương, nhưng trùng Truy Tung có tốc độ quá chậm, nếu như có thể hỏi được đáp án chính xác đương nhiên là tốt nhất.
"Dương Xuân?" Thần sắc của Lạc Tương Tư biến đổi, trong đầu lập tức nổi lên một cảnh tượng, bạn gái thân ở cùng một chỗ cùng với bạn trai, mà Trần Tiêm Tiêm thì ngàn dặm xa xôi đến tìm bạn trai, lại nhìn thấy bạn gái thân nằm ở trên một cái giường cùng với bạn trai, ở dưới sự cực kỳ bi thương, trực tiếp tìm một sợi dây thừng để treo cổ tự vẫn...
"Không được!" Lạc Tương Tư hoảng hốt hô lên.
"Cái gì không được?" Trần Tiêm Tiêm híp híp hai mắt, rất có thâm ý mà nhìn Lạc Tương Tư, hỏi.
"Ách, cái kia..." Con mắt của Lạc Tương Tư chớp chớp, không được! Lúc này tuyệt đối không thể để cho Trần Tiêm Tiêm tìm tới Dương Xuân! Có biện pháp nào có thể làm cho nàng... Đúng, đúng! Chỉ cần lừa nàng là Dương Xuân đang ở ngoài thành chẳng phải là được sao! Dù sao thì ngoài thành lớn như vậy, tuỳ tiện mang nàng đi dạo chơi khắp nơi, sau đó nói là không tìm được, không phải là sẽ tốt hay sao! Đây thật sự là một ý kiến hay tuyệt diệu!"
"Ta, ta giống như nhìn thấy Dương Xuân đã đi ra khỏi thành."
"Ra khỏi thành?"
"Đúng, đúng a! Ngươi nghĩ đi, Dương Xuân thế nhưng là sư muội của Trấn Cương Sứ đại nhân, ngay cả đội quân đóng giữ ở Phủ Thành Chủ đều là do nàng phụ trách quản hạt, cho nên nàng hiện tại khẳng định đã mang theo thủ hạ đi ra bên ngoài thành! Ừm! Không sai!" Lạc Tương Tư vừa phân tích sắp xếp, vừa gật đầu nói ra, đương nhiên đây đều do nàng bịa ra.