Phản Diện Siêu Cấp

Chương 8: Mộ táng



Về phần Dương Xuân có thể quật khởi hay không? Đó không phải là nói nhảm sao?

Nghĩ đến việc bản thân sẽ không bị hệ thống xoá bỏ, tâm tình của Trần Khuynh Địch lập tức trở nên rất tốt, mà đúng vào lúc này, có một bóng hình xinh đẹp uyển chuyển đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.

"Ồ?"

Là Doanh Phượng Tiên, là một thiên chi kiêu nữ khác của tông môn. Tuy còn chưa bước vào Tiên Thiên, nhưng tu vi đã là cảnh giới Hậu Thiên Đăng Phong Tạo Cực, cộng thêm võ công truyền thừa của Thuần Dương Cung, luận thực lực mà nói, sợ rằng còn mạnh hơn Bạch trưởng lão của Thiên Lan Kiếm Tông và Dương Chiến không ít.

Chẳng qua là vị thiên chi kiêu nữ này, bây giờ vẫn đang đứng trước cửa tiệm, có không ít người đi đường liếc nhìn nàng.

Do dự một lát, Trần Khuynh Địch liền sải bước đi tới.

"Này, sư muội, muội ở đây làm gì?"

"Kyaaa!"

“Vừa nãy ta không nghe lầm chứ?”

Trần Khuynh Địch hơi nghiêng đầu, lúc nhìn sang, Doanh Phượng Tiên đã mặt không cảm xúc xoay người lại, lạnh lùng nói: "Thì ra là Trần sư huynh, huynh không bế quan ở ngoài thành sao?"

"A, không có gì, ta chỉ là tâm huyết trào dâng đột nhiên muốn đi dạo chơi mà thôi, muội đang nhìn gì đấy?"

"Không có gì." Không biết vì sao Doanh Phượng Tiên lại nắm chặt tay phải, tùy ý nói: "Chỉ là một ít đồ chơi nhỏ của thế tục mà thôi."

Trần Khuynh Địch thuận theo ánh mắt của Doanh Phượng Tiên nhìn vào cửa tiệm, hình như đây là một tiệm tạp hóa chuyên bán đồ ăn vặt còn có đồ chơi và đồ trang sức. Chắc đối tượng chủ yếu là những đứa nhỏ trong thành, mà ánh mắt của Doanh Phượng Tiên, hình như đang rơi vào thứ trưng bày ở cửa tiệm...

Một chuỗi dây chuyền Lam Ngọc.

Nói là dây chuyền Lam Ngọc, nhưng trên thực tế chắc là hàng giả, không phải là đá quý chân chính. Nhưng người chế tác rất độc đáo, tỉ mỉ điêu khắc mỗi một khối Lam Ngọc trên dây chuyền thành hình dáng giống chim hải âu. Một hàng chim hải âu xâu với nhau, lại phối hợp thêm màu xanh thẳm giống như biển cả, trông phi thường đẹp mắt.

“...”

Trần Khuynh Địch lại liếc nhìn Doanh Phượng Tiên —— tuy nàng lộ ra thần sắc lạnh lùng, nhưng sống chết cũng không rời đi —— nhìn chằm chằm vào chuỗi dây chuyền Lam Ngọc kia.

Nhắc tới, tiền tệ giao dịch của đệ tử Thuần Dương Cung đều là linh thạch dùng cho tu luyện, mà địa phương nhỏ như Lạc Viêm Thành chắc vẫn dùng bạc và vàng để giao dịch a.

Trần Khuynh Địch liếc nhìn lòng bàn tay vẫn nắm chặt của Doanh Phượng Tiên, quả nhiên trông thấy quang mang của linh thạch.

Trần Khuynh Địch phủi tay, cố ý nói: "Lúc trước ta quên nói với muội, tiền tệ mà thế tục dùng để giao dịch không giống với võ giả chúng ta lắm. Đây là một ít lộ phí mà sư môn giao cho ta trước khi xuất phát, đại khái là mấy trăm lượng vàng, dù sao thì sư huynh cũng không dùng tới. Giao cho muội, thế nào?"

Cặp mắt của Doanh Phượng Tiên lập tức tỏa ra hào quang chói sáng.

"Cho muội này." Trần Khuynh Địch cười một tiếng, tiếp theo liền giao túi lộ phí cho Doanh Phượng Tiên.

Doanh Phượng Tiên ngẩn người nhận lấy cái túi, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ suy tư, hai má đột nhiên đỏ lên, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Khuynh Địch.

"Sư huynh..."

Trần Khuynh Địch không để ý đến Doanh Phượng Tiên, mà nghênh ngang rời đi.

"..."

Doanh Phượng Tiên cầm túi đứng tại chỗ, gò má lúc trước chỉ hơi đỏ, giờ thì rất đỏ. Xem ra sư huynh đã sớm phát hiện, nàng còn giấu đầu hở đuôi, thật là quá mất mặt.

"Phù." Sau khi hít sâu vào một hơi, Doanh Phượng Tiên khẽ cắn môi đỏ, hơi nhăn nhó đi vào trong cửa tiệm.

Buổi tối hôm đó, đệ tử Thuần Dương Cung dạo chơi xong xuôi lại tụ tập ở dãy núi Viêm Hán ngoài thành, linh hạc thì bay lượn ở trên bầu trời, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu to sắc bén.

"Đều đến rồi sao?"

"Đều đã đến, sư huynh." Doanh Phượng Tiên lạnh lùng nói giống như thường ngày.

Mà Trần Khuynh Địch cũng không để ý đến việc nhỏ buổi chiều, nghiêm túc nói: "Căn cứ theo tin tức tông môn đạt được, mộ táng Tông Sư ở trong dãy núi. Trong khoảng thời gian này cũng không ít thế lực đạt được tin tức, đến lúc đó chúng ta có thể gặp phải bọn hắn, ta hi vọng chư vị sư đệ không làm mất uy danh của Thuần Dương Cung."

"Nghe rõ chưa!"

"Nghe rõ!"

"Xuất phát!"

Dãy núi Viêm Hán không tính là lớn, cũng không tính là nhỏ. Rõ ràng là ban đêm, nhưng vào giờ này khắc này đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, có không ít người đang tìm kiếm trong dãy núi. Trong lúc này, nhóm Trần Khuynh Địch cũng gặp được không ít người, chẳng qua là nhờ vào uy danh của Thuần Dương Cung nên bọn hắn vẫn một đường thông suốt.

Nhưng những người khác thì không may mắn như vậy, có không ít thế lực nhỏ yếu bị các thế lực khác coi như là dê béo, bị đánh cướp. Kẻ có tâm tính thiện lương thì sẽ thả người đi, có lòng dạ ác độc thì sẽ trực tiếp giết toàn bộ, nhất thời trong toàn bộ dãy núi Viêm Hán liền mang theo mùi máu tanh tưởi, làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Chẳng qua là đến lúc mặt trời mọc, phần lớn thế lực đã tụ tập lại với nhau.

Đó là một vách núi không cao không thấp, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng ở chính giữa vách núi, lại có một hang động thâm thúy, có thể nhìn thấy một ít màu xanh tươi ở trong huyệt động, dường như là có động thiên khác.

Mà quan trọng hơn là, ở xung quanh vách núi, có một lớp quang tráo như cái bát vững vàng khóa sơn cốc lại, tựa như là một vách tường ngăn cản tất cả mọi người tiến vào. Cũng chính vì như thế, đám võ giả tới vì mộ táng Tông Sư mới không ra tay đánh nhau, mà duy trì sự hòa bình tương đối.

"Sư huynh, chắc đó là mộ táng Tông Sư." Doanh Phượng Tiên nhìn vách núi ở phía xa, lạnh nhạt nói.

"Đúng thế." Trần Khuynh Địch cũng gật gật đầu nói: "Mộ táng Tông Sư này ít nhất cũng từ mấy trăm năm trước, đến bây giờ vẫn có thể hình thành vòng bảo hộ như vậy, không hổ là võ giả cảnh giới Tông Sư, quả nhiên là thần thông quảng đại."

Tiên Thiên có bốn tiểu cảnh giới, Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Phản Hư, Phản Hư Hợp Đạo.

Mà ở trên Phản Hư Hợp Đạo, sau khi vượt qua Tiên Thiên, chính là cảnh giới Tông Sư. Võ giả đạt đến cảnh giới này mới coi như là chân chính đứng ở đỉnh phong thiên hạ, cho dù là ở trong đại phái võ lâm như Thuần Dương Cung, võ giả Tông Sư cũng tương đối thưa thớt, là tồn tại trấn thủ tông môn.

"Sư huynh có biện pháp mở kết giới mộ táng này hay không?" Có đệ tử hỏi.

"Ừm..." Trần Khuynh Địch dùng tinh thần lực cảm ứng cường độ kết giới, sau đó gật gật đầu nói: "Không thành vấn đề, dù sao thì tầng kết giới này cũng đã suy yếu rất nhiều, võ giả Hậu Thiên không có cách nào mở ra, nhưng võ giả Tiên Thiên vẫn có thể mở ra. Chẳng qua ta không thể tiêu hao quá nhiều, tốt nhất là nên tìm mấy người cùng làm."

Nếu chỉ dựa vào Trần Khuynh Địch đương nhiên là cũng có thể mở ra kết giới, nhưng nếu làm như vậy chắc chắn hắn sẽ là người tiêu hao lớn nhất, mà tất cả mọi người ở đây lại được lợi. Chuyện tốn công mà không có kết quả này Trần Khuynh Địch sẽ không làm, cho nên tìm thêm mấy võ giả Tiên Thiên cùng đánh vỡ kết giới mới chuẩn.

"Sư huynh nói đúng." Doanh Phượng Tiên cũng gật gật đầu, bày tỏ sự đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.