Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 103



Nhưng nếu là mối quan hệ tốt, theo như trong trí nhớ của nguyên chủ, những thân thích này của Tống Đình Thâm cũng không hề xuất hiện, đổi góc độ suy nghĩ một chút, cũng không phải cô người thực tế, mà đại đa số người, nếu như trong nhà có một người thân thích có tiền, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bám dính vào, nhất là anh đang ở thủ đô gặt hái được rất nhiều thành tựu, đương nhiên cũng có thể là những người họ hàng này cũng rất cao ngạo, khinh thường làm chuyện nịnh bợ này, cũng không muốn nhờ cậy.

Nói tóm lại, quan hệ giữa Tống Đình Thâm và người họ hàng này cũng không gọi là tốt.

Chị gái của bố Tống Đình Thâm... vậy chắc hẳn phải gọi là bác gái, tuổi tác chắc là cũng lớn rồi, dù sao nếu như bố Tống Đình Thâm còn sống, chắc là khoảng sáu mươi tuổi.

Lúc đầu Nguyễn Hạ còn tưởng rằng bác gái này ít nhất cũng phải bảy mươi rồi, vừa nhìn thấy thì rất ngạc nhiên, bởi vì thoạt nhìn dáng vẻ của bà ta cũng chỉ hơn sáu mươi mà thôi, tinh thần còn rất tốt, ôm Vượng Tử gọi thẳng là cục cưng, giọng nói cũng rất to, quan sát thân thể cũng cảm thấy bà ta rất khỏe.

Vượng Tử lén lút nói với Nguyễn Hạ: "Ba, bác gái thật là kỳ lạ, bác từ nãy cứ sờ vòng tay của con."

Nguyễn Hạ: "..."

Trên cổ tay mập mạp của Vượng Tử có đeo một đôi vòng tay vàng bóng, là bà Nguyễn mua cho cậu, nghe nói là lúc sinh ra liền mua, chỉ là hai năm gần đây mới bắt đầu đeo.

Chính vì vậy, Nguyễn Hạ liền cười Vượng Tử là con trai nhà địa chủ đeo vàng đeo bạc.

Nhà bác gái rất lớn, mọi người đều sống ở đây, dưới sự xúm lại của bác gái và một số người, một nhà ba người bước vào gian nhà.

Sau khi uống trà hỏi han đôi ba câu, Tống Đình Thâm lấy từ trong túi ra ba trăm đồng tiền, vẻ mặt trầm tĩnh cười đến trước mặt bác gái đưa tiền cho bà ta: "Mẹ Vượng Tử nói muốn mang cho mọi người trong nhà một ít đặc sản ở thủ đô, nhất định phải mua quà gặp mặt, cháu liền nói với cô ấy đều là họ hàng thân thích quen thuộc như vậy, không cần chú trọng những nghi thức xã giao đó, bác gái, ba trăm đồng này bác cầm lấy mua chút đồ vật, thức ăn gì đó, đừng quá tiết kiệm, cũng đừng khách khí với cháu."

Nguyễn Hạ ngẩn ra vì hành động này của Tống Đình Thâm.

Thân là tổng giám đốc của một công ty lớn, ngay cả bác gái mình cũng không mua đồ cho còn chưa tính, bây giờ đưa tiền mà chỉ đưa có ba trăm?

Quan trọng nhất chính là, giọng điệu này của anh, người không biết còn cho là anh đưa ba triệu đấy.

Hành động này của Tống Đình Thâm khiến trong phòng yên tĩnh vài giây đồng hồ, bác gái cười khan một tiếng, nhận lấy ba trăm rồi nói: "Vậy thì bác không khách khí với cháu, bác tưởng cháu ở thủ đô sống quá tốt rồi nên không trở về nữa."

Nguyễn Hạ từ trong sự khiếp sợ lấy lại tinh thần, cô và những người này không quen biết, nhưng cô biết Tống Đình Thâm là người như thế nào, có thể khiến anh xử sự như vậy, thì phải thấy anh vô cùng không thích những người họ hàng này, nhưng sao anh lại không thích họ chứ? Có thể là những người này, lúc Tống Đình Thâm vẫn chưa trở nên giàu có, chắc chắn đã làm ra chuyện "tốt" gì đó, ít nhất cũng đã chạm tới giới hạn cuối cùng của Tống Đình Thâm.

Cô đột nhiên hiểu rõ vì sao Tống Đình Thâm không cho cô mua đồ, cũng không cho mang quà gặp mặt, bây giờ thời đại này tiêu tiền rất tốn, chỉ mua chút hoa quả và đồ bổ dưỡng mà không có năm trăm thì cũng chẳng mua được, mua quà biếu ít nhất cũng phải năm trăm, hiện tại anh đưa ba trăm, vậy thì tiết kiệm được hai trăm, mà hành động này, dường như khiến một nhà bác gái trên mặt có vẻ không được tốt lắm.

Nguyễn Hạ có chút xúc động, cô đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, dường như thân thích "cực phẩm" đều là tiêu phối của nữ chính, còn rất ít gặp tổng giám đốc bá đạo tự mình xé mặt với những người hộ hàng "cực phẩm" của mình đấy!

Tống Đình Thâm ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Hạ, cười cười: "Cũng không sống tốt lắm đâu ạ, cũng chỉ cố gắng định cư được ở thủ đô thôi, Nếu như không phải nhà quá nhỏ, thì cháu cũng sẽ đón bác đến thủ đô ở một thời gian đó."

"Là bác không có phúc phận đó." Bác gái dừng một chút, chỉ chỉ cô gái đứng ở một bên: "Đình Thâm, cháu còn nhớ nó không? Nó chính là em họ cháu đó, gọi là Tiếu Tiếu, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, lúc đầu hai bác định tìm cho nó một công việc, đi làm công ty ở đây, cũng là một công việc ổn định, nhưng nó đòi nhất định phải lên thành phố lớn, nghe nói công ty cháu mở cũng không nhỏ, nếu không thì để nó đến làm dưới trướng của cháu đi, dùng người thân cũng yên tâm hơn, đúng không?"

Nguyễn Hạ liếc mắt nhìn cô nàng gọi là Tiếu Tiếu kia, suýt chút nữa lại bị kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.