Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 117



Đúng là người dung mạo xinh đẹp thì mặc thế nào cũng đẹp.

Đối với giá trị nhan sắc của nguyên chủ thì cô không thể không phục.

Tiệc mừng thọ của thầy Vương được tổ chức tại một nhà hàng hải sản, hôm nay Tống Đình Thâm mặc trang phục bình thường nhưng khí chất vẫn còn nguyên. Một gia đình ba người đi từ thang máy khách sạn ra liền thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh.

Vượng Tử đúng là vua nịnh hót của năm, ngồi cùng Nuyễn Hạ buôn chuyện tâng bốc lẫn nhau: “Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp.”

Nguyễn Hạ hất tóc hỏi: “Chỉ có hôm nay xinh đẹp thôi sao?”

“Ngày nào cũng đẹp.” Hiện tại khen ngợi mẹ đã trở thành thói quen hàng ngày của Vượng Tử, làm vậy mẹ rất vui vẻ nên cậu cũng cảm thấy vui.

Bình thường trong tình huống như vậy Tống Đình Thâm đều lựa chọn im lặng nhưng đây là lần đầu tiên anh nói: “Lần này thực sự rất xinh đẹp.”

Wow!

Nguyễn Hạ quả thực không tin vào tai của mình hỏi lại: “Thật sao?”

Tống Đình Thâm không hề tránh né cô trả lời: “Ừ.”

Nguyễn Hạ nghĩ thầm, quả nhiên đàn ông đều thích váy, đặc biệt là những bộ màu trắng.

Cô quá bất ngờ vì hôm nay được anh khen, tâm tình trong lòng hoàn toàn tăng lên. Cô phát hiện Tống Đình Thâm hay nhìn cô, không thì sao anh phát hiện ra hôm nay cô rất đẹp. Ngày xưa ăn mặc trang điểm toàn đồ hiệu nhưng cũng không được anh khen qua một câu, cũng không hay gặp anh.

Cô thực sự bị những lời khen này làm hỏng rồi, lời khen của Vượng Tử đã không có cách nào làm thoả mãn cô.

Thành phố này không lớn, cho dù là Tuần Lễ Vàng cũng không bị kẹt xe đến nỗi làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi. Đi vào quán ăn hải sản dưới sự hướng dẫn của nhân viên bọn họ đi tới phòng lớn nhất, lúc này ở đây đang vô cùng náo nhiệt.

Lần này một phần là làm mừng thọ cho thầy, phần khác là tổ chức họp lớp.

Mọi người nhìn thấy Tống Đình Thâm đều rất kinh ngạc.

“Xin chào, cậu Tống, đã lâu không gặp, cậu sao một chút cũng không thay đổi vậy? Thật là không công bằng. Mẹ nó, tóc tôi đã hói nhiều rồi mà sau tóc cậu vẫn còn dày vậy? Còn nữa, thân hình của cậu vẫn như vậy, không phải là do đi tập thể hình đấy chứ!”

“Tống Đình Thâm thật là cậu sao? Chúng ta đã gặp qua một lần lúc tốt nghiệp đại học, từ đó đến giờ đã bao nhiêu năm rồi. Cậu cũng thật là, họp lớp cũ cậu cũng không đến. Lần này không nhờ có Vĩnh An bắt gặp cậu tại trung tâm thương mại không thì cũng khó để gặp lại cậu!”

Đương nhiên mọi người khi nhìn thấy Tống Đình Thâm đem theo vợ con đến thì phản ứng đều ngạc nhiên hơn.

Nhất là khi biết Nguyễn Hạ tuổi chưa quá hai mươi lăm tuổi. Vậy mà con của bọn họ năm nay đã bốn tuổi…

Nhóm bạn học nữ ôm Vượng Tử không chịu buông, gọi cậu lại như muốn bắt cậu đi, Vượng Tử cũng không hề sợ hãi, nói những lời ngọt ngào không biết học được từ ai. Gọi người khác không gọi là cô mà lại gọi là chị xinh đẹp làm cho nhóm bạn học nữ đó đưa cho cậu lì xì đỏ ngay lập tức.

Còn các bạn học nam tất cả đều nói Tống Đình Thâm cưới một người vợ xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.

Trong đó có một ngươi đàn ông học cùng tỏ ra rất ngạc nhiên nói: “Cậu Tống, cậu nảy sinh tình cảm với cô bé hai mươi tuổi sao?”

Nguyễn Hạ nhanh chóng bị chọc cười.

Cô cảm thấy bạn học cấp ba của Tống Đình Thâm thật có ý tứ. Mặc dù đang nhạo báng anh nhưng cô không có chút nào cảm giác bị xúc phạm, đây quả thật là nghệ thuật. Suy nghĩ kỹ một chút thì hiện tại cô là vợ của Tống Đình Thâm, bọn họ dù có kinh ngạc về sự chênh lệch tuổi tác của cô và Tống Đình Thâm thì cũng chỉ là hiếu kì mà thôi.

Tống Đình Thâm biểu cảm bình tĩnh, rất tự nhiên trả lời: “Tôi với cô ấy quen biết khá lâu, cô ấy đã quyết định kết hôn ở tuổi đó.”

“Để tôi bấm ngón tay tính xem, cậu và vợ quen nhau thì cậu cũng ba mươi mốt tuổi! Nói thật, cậu không cảm thấy thế là quá vội sao?”

Quá vội?

Ai có thể nghĩ tới lớp trưởng lạnh lùng Tống Đình Thâm mà lại có thể cùng kết hôn sinh con với một cô bé ở tuổi đó.

Tống Đình Thâm lâu không xuất hiện nên tự nhiện trở thành chủ đề để mọi người bàn tán, trêu chọc, đây chính là tình bạn. Cho dù mọi người đã có gia đình riêng của mình hay địa vị xã hội không ngang nhau nhưng chỉ cần tụ tập lại một chỗ dường như sẽ quay lại mùa hè năm đó.

Mọi người cảm thấy hứng thú nhất không phải hiện tại công ty của Tống Đình Thâm to cỡ nào hay lãi hàng năm nhuận bao nhiêu, dù sao cũng không liên quan gì đến bọn họ. Bọn họ cũng không muốn làm mất không khí của buổi mừng thọ nay, cũng không cần đem những thứ lớn lao đến.

“Lớp trưởng, tôi cứ tưởng cậu là người cấm dục đấy!”

Cấm dục?

Tống Đình Thâm mặt không đổi sắc trả lời: “Tôi không phải người tu hành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.