Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 124



Thầy Vương dường như rất là hài lòng, tiếp tục phe phẩy quạt hương bồ cho Vượng Tử, không nói gì nữa.

Bọn họ cũng không ở lại nhà thầy Vương quá lâu, khoảng hơn chín giờ thì rời đi.

Trở lại khách sạn, Vượng Tử vẫn kiên trì muốn ngủ với Nguyễn Hạ, cậu hiện tại càng ngày càng dính lấy cô, ban đêm càng muốn ngủ với mẹ hơn, Nguyễn Hạ không lay chuyển được cậu, Tống Đình Thâm đối với việc này cũng không có ý kiến gì, thế là, không biết từ lúc nào, số lần Vượng Tử ngủ với Tống Đình Thâm ngày càng ít đi.

Vượng Tử ở đâu cũng đều có thể ngủ được, Nguyễn Hạ lại có chút không quen giường, mãi cho đến lúc mười hai giờ đêm mới mơ mơ màng màng ngủ.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cô lập tức cảm thấy cơ thể không ổn cho lắm.

Thân thể này, thực ra cô cũng không tính là quá quen thuộc, dù sao hơn hai mươi năm về trước cũng không phải là của cô, mấy tháng này cô cũng dần thích ứng được với thân thể này, cảm thấy bụng dưới trướng đau, còn có một cảm giác không thể miêu tả được, Nguyễn Hạ lại tính toán thời gian một chút, cả người nhức mỏi không thôi.

Nếu như cô đoán không nhầm thì hẳn là kinh nguyệt đến sớm hơn dự tính rồi.

Bản thân cô thời kì kinh nguyệt đến vô cùng đúng ngày, rất ít khi có sớm hoặc trễ, nguyên chủ không giống như vậy, có đôi khi chậm mấy ngày, cũng có khi sớm hơn, tháng trước có muộn, lần này thế mà lại có trước một tuần.

Cho dù là cô hay là nguyên chủ, kỳ thật lúc kinh nguyệt đến đều có một điểm giống nhau, không đau bụng kinh nhưng sẽ bị tiêu chảy, loại cảm giác này cũng không chịu nổi đâu.

Hơn nữa cô nghĩ rằng trên ga giường đoán chừng cũng dính máu rồi.

Nguyễn Hạ từ trên giường đứng lên, Vượng Tử cũng tỉnh lại, trên chiếc giường màu trắng có một vệt máu đỏ rất rõ ràng...

Cô bất đắc dĩ nắm tóc, chờ sau đó còn phải phiền hà nhân viên khách sạn đổi ga giường nữa chứ, không cần nói, nhất định phải trả cho họ thêm chút tiền nữa rồi.

Vượng Tử sợ ngây người, hỏi: "Mẹ, đó là cái gì vậy, là máu sao?"

Nguyễn Hạ thật sự không thể giải thích chuyện kinh nguyệt của phụ nữ với một cậu bé bốn tuổi được, việc này cũng không thể giải thích rõ ràng được, chẳng lẽ nói với cậu, mẹ mỗi thàng đều sẽ có một lần chảy máu nhưng con yên tâm, không có việc gì cả!

Đoán chừng cậu cũng bị hù sợ rồi, vẫn là chờ lúc cậu lớn hơn chút nữa, thì mới giải thích vấn đề này cho cậu thôi.

Việc cấp bách bây giờ phải là xử lý chuyện trước mắt này đã.

Nghĩ đến đây, cô chỉ có lựa chọn nói dối cậu: "Không phải máu, haiz, bảo bối, con sang phòng bên gọi ba được không, để ba dẫn con đi đến nhà hàng ăn sáng, mẹ sẽ đến đó gặp con, nhanh thôi."

Vẫn là để Tống Đình Thâm dẫn con đi ăn sáng đi, cô còn phải liên hệ với quầy tiếp tân khách sạn, còn phải mua băng vệ sinh nhưng băng vệ sinh cũng có thể mượn nhân viên lễ tân một miếng... Đây là chuyện không phải trong chốc lát là có thể giải quyết xong.

Nguyễn Hạ sau khi nói xong lập tức ôm bụng, sắc mặt hơi trắng bệch, nhanh chóng chạy vào toilet.

Rốt cuộc là đau bụng kinh khó chịu hơn, hay là tiêu chảy khó chịu hơn, cô thật sự rất muốn biết!

Đau bụng kinh còn có thể uống thuốc giảm đau, tiêu chảy thì sao?

Vượng Tử ngơ ngác đứng ở trong phòng, cậu trèo lên giường, nhìn kĩ vệt màu đỏ trên giường trắng kia, cuối cùng xác định đây chính là máu!

Cậu đã không phải là đứa trẻ ba tuổi dễ bị lừa gạt trước kia, mẹ tại sao lại nói dối cậu, đây rõ ràng là máu, hơn nữa đây là chỗ mẹ nằm ngủ, quan trọng nhất chính là, vừa nãy sắc mặt của mẹ không hề tốt, mẹ ôm bụng dường như là bộ dáng rất khó chịu...

Vì sao lại như vậy?

Vượng Tử đi đến trước cửa toilet, giơ bàn tay nhỏ nhỏ gõ cửa: "Mẹ, mẹ thế nào rồi! Có phải là cảm thấy không thoải mái hay không!"

Nguyễn Hạ vừa đặt đệm bồn cầu sử dụng một lần xong: "Không có việc gì, Vượng Tử, con đi tìm ba, để ba dẫn con đi ăn sáng, mẹ rất nhanh sẽ xuống thôi, ngoan nhé."

Ngồi ở bồn cầu, cô cầm điện thoại di động mở ứng dụng ra, nên cảm tạ trời đất cuộc sống bây giờ thật thuận tiện, mặc dù cô không mang băng vệ sinh nhưng bây giờ cái gì cũng đều có thể mua được, thức ăn ngoài cũng có shipper mang đến tận nơi!

Nguyễn Hạ lại không hề nghĩ đến, vết máu trên giường và dáng vẻ vừa rồi của cô, đối với một đứa bé, là chuyện chấn động vô cùng, hơn nữa trẻ con còn suy nghĩ lung tung rất nhiều.

Vượng Tử trợ tròn mắt, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, cả người chỉ có một cái áo lót và một cái quần đùi tam giác, nhanh chóng mở cửa, đôi chân ngắn nhỏ bước nhanh đến phòng bên cạnh, đi chân đất trên thảm ngoài hành lang, cả người đều bị dọa sợ, không ngừng gõ cửa phòng Tống Đình Thâm: "Ba! Ba ơi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.