Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 125



Tống Đình Thâm đã tỉnh, vừa mới đánh răng rửa mặt xong, thì nghe thấy tiếng gõ cửa, hơn nữa còn là giọng của con trai anh.

Sớm như vậy mà đã dậy rồi?

Tống Đình Thâm không nhanh không chậm đi tới mở cửa, lúc vừa mở, lại chỉ thấy mỗi con trai mập mạp của mình đứng ngoài, không thấy Nguyễn Hạ đâu.

Con trai bảo bối ôm chân anh, nhóc mập mạp nhíu mày một cái, sợ hãi bẹp miệng, nước mắt cũng sắp rớt xuống rồi.

Tống Đình Thâm khẩn trương ôm cậu, hỏi: "Mẹ con đâu?"

Vượng Tử không nhịn được, ôm cổ Tống Đình Thâm khóc to: "Ba, mẹ sắp chết rồi!"

Vượng Tử khóc rất nhiều, cậu chỉ biết mẹ chảy máu, còn rất khó chịu nữa, đây không phải là sắp chết thì là cái gì? Cậu cũng chưa bao giờ bị chảy máu nhiều như vậy, trước kia ở nhà trẻ không cẩn thận cắt vào ngón tay, mới chỉ chảy chút xíu máu, cậu cũng đã cảm thấy rất đau rồi, vậy mẹ thì sao? Mẹ lại nghĩ cậu là trẻ con nên không chịu nói cho cậu biết...

Sắc mặt Tống Đình Thâm thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vượng Tử, không nên nói lung tung, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Hôm qua Nguyễn Hạ còn rất tốt mà, chẳng lẽ lại sinh bệnh rồi? Chắc là như vậy.

Anh vừa ôm Vượng Tử dỗ dành vừa đi sang phòng bên cạnh, muốn đi xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, lúc Vượng Tử đi ra, cửa đã đóng lại, anh cũng không có thẻ quẹt cửa, không còn cách nào khác chỉ có thể gõ cửa.

Vượng Tử thút tha thút thít trả lời: "Trên giường... mẹ chảy rất nhiều máu và còn rất khó chịu nữa."

Tống Đình Thâm nghe xong câu này thì lập tức biết chuyện gì xảy ra.

Dù sao anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, không kể đến trên lớp giáo viên môn sinh học cũng đã giảng dạy rồi, bây giờ quảng cáo băng vệ sinh cũng không hề ít, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có IQ tốt, không thể nào không nhận ra điều bình thường như thế, Nguyễn Hạ chắc là... đến tháng.

Nguyễn Hạ vẫn đang bị tiêu chảy ngồi trong toilet, nghe thấy có tiếng gõ cửa, nghĩ rằng chắc là Tống Đình Thâm, lập tức mở điện thoại ấn vào ứng dụng Wechat, nhắn cho anh một tin: "Tôi không sao, anh cứ dẫn Vượng Tử đi ăn sáng đi, lát nữa tôi sẽ đến."

Tống Đình Thâm nhận được tin nhắn này thì yên tâm hơn nhiều, anh ôm Vượng Tử trở lại phòng mình, thấy gương mặt mập mạp của Vượng Tử vẫn còn thút thít khóc, anh dỗ dành nói: "Mẹ sẽ không chết, Vượng Tử, còn đừng lo lắng, chỉ là người mẹ con có chút khó chịu thôi, tí nữa ba sẽ giải thích cho con có được không? Con cứ ngồi đây xem ti vi, chúng ta đợi mẹ cùng đi ăn sáng được không? Nếu con đói bụng, trên bàn có bánh mì, con ăn tạm một ít nhé!"

Vượng Tử nức nở hỏi: "Thật sao?"

Tống Đình Thâm gật đầu: "Ba đã bao giờ nói dối con chưa, con cứ yên tâm, mẹ không có việc gì cả."

Lúc này Vượng Tử mới yên tâm nhưng vẫn có chút khó chịu, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa-lông, không làm phiền ba và mẹ đang nhắn Wechat.

Mặc dù Tống Đình Thâm đoán được là Nguyễn Hạ đến tháng nhưng từ trong lời nói của Vượng Tử anh có thể phân tích được, lúc này cô cũng không hề dễ chịu.

Trước kia lúc anh đi gia sư cho người ta, là một học sinh nữ cấp hai, có một lần vừa mới đến tháng thì bụng đau vô cùng, thậm chí bố mẹ còn phải đưa cô bé đến bệnh viện, sự việc ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với anh.

Mặc dù anh có thể không quan tâm đến Nguyễn Hạ, dẫn Vượng Tử đi ăn sáng cũng được nhưng trong lòng anh có chút không yên tâm, nghĩ một lúc, anh lại gửi một tin nhắn cho Nguyễn Hạ: "Có cần tôi giúp cái gì không? Dưới tầng có một cửa hàng tiện lợi, tôi có thể mua giúp thứ cô đang cần, nếu cô cần cứ nói với tôi."

Khi Nguyễn Hạ nhìn thấy tin nhắn này có chút lúng túng.

Cô vốn định để shipper đưa băng vệ sinh đến nhưng mấy cửa hàng tiện lợi xung quanh đây chưa mở cửa, cô đã gọi cho nhân viên lễ tân, khách sạn, phục vụ cũng rất tốt, sau khi nghe xong tình huống của cô thì nói lập tức sẽ cho nhân viên quét dọn đến đổi ga giường, tiện thể đưa băng vệ sinh lên cho cô, ngày đầu tiên cũng ra không nhiều lắm, cô chuẩn bị thay băng vệ sinh mà cô nhờ nhân viên mua ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng...

Mặc dù Tống Đình Thâm nói như vậy nhưng Nguyễn Hạ cảm thấy để một người đàn ông không quá thân thiết cho lắm mua giúp mình cái đó, dường như không phù hợp cho lắm.

Quầy tiếp tân cũng đã nói, lập tức sẽ đưa tới ngay.

Nguyễn Hạ kìm nén sự xấu hổ, trả lời: "Không cần đâu, tôi đã gọi cho quầy lễ tân rồi, cảm ơn anh."

Tống Đình Thâm lại hỏi: "Vậy như thế này đi, tôi đến cửa hàng tiện lợi mua cho cô ít đường đỏ, cô cần thuốc gì không, gần đây cũng có một tiệm thuốc."

Mặc dù là có chút xấu hổ nhưng trong lòng Nguyễn Hạ vẫn cảm thấy ấm áp, nếu như Tống Đình Thâm mặc kệ cô, cô cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao cô cũng đã có kinh nguyệt được hơn mười năm rồi, có thể nói là vô cùng có kinh nghiệm, việc này không đến nỗi không có cách nào giải quyết được, vẫn chưa tới mức cần tới sự giúp đỡ từ người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.