Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 126



Nguyễn Hạ suy nghĩ một chút nhắn lại: "Vậy được nhưng không cần mua nhiều đâu, tôi cũng không cần uống thuốc, hôm nay chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được rồi, nếu như anh thấy thuận tiện thì mang giúp tôi một phần bữa sáng, ca mơn!"

Tống Đình Thâm nhìn chằm chằm vào hai chữ "ca mơn" rất lâu, mới hiểu được là cô đang nói cảm ơn.

Trong lòng anh nghĩ, cái này là thói quen xấu, cố ý viết sai chính tả, sau này đừng ảnh hưởng đến việc học của Vượng Tử là được.

Tống Đình Thâm dẫn Vượng Tử rời khỏi phòng, khách sạn cung cấp bữa sáng nhưng lại là tiệc đứng, anh ôm Vượng Tử đi ra ngoài khách sạn, đến cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ, mua đường đỏ mà Nguyễn Hạ cần nhưng lúc đi qua kệ hàng để băng vệ sinh, anh vẫn nhìn vài lần, cô đã nói không cần, vậy thì chắc là anh không phải mua...

Bữa sáng bán ở cửa hàng tiện lợi rất phong phú, loại gì cũng có, Tống Đình Thâm mua cho Nguyễn Hạ một bát cháo nóng và mua thêm một ít bánh bao, sữa đậu nành nóng và trứng gà.

Vượng Tử lo lắng cho Nguyễn Hạ nên không ngừng hỏi: "Ba đang mua bữa sáng cho mẹ sao?"

Tống Đình Thâm trả lời: "Đúng vậy, sao thế, con muốn ăn không? Để ba mua thêm một phần."

"Không ạ." Vượng Tử lắc đầu, chỉ vào tử lạnh: "Chúng ta mua kem ly cho mẹ, mẹ thích ăn cái này nhất."

"Là con thích hay mẹ thích?"

Vượng Tử nỏng nảy, dậm chân trông vô cùng đáng yêu: "Ba, sao ba có thể nói như vậy! Là mẹ thích, chắc chắn hôm nay con không ăn đâu, mua cho mẹ để mẹ ăn!"

Nguyễn Hạ thật sự rất thích ăn kem ly nhưng vì muốn duy trì được vóc dáng của mình nên luôn kiềm chế, việc này không thể lừa gạt được con mắt của Vượng Tử, cậu biết mẹ thích ăn kem ly, bây giờ mẹ đang khó chịu, tất nhiên là muốn mua đồ ăn vặt mà mẹ thích.

Tống Đình Thâm thấy con trai mập mạp nhà mình nóng nảy, vội vàng dỗ cậu: "Được rồi, là mẹ thích ăn nhưng mà hôm nay mẹ không thể ăn kem ly được."

Vượng Tử lại hỏi: "Tại sao lại không thể ăn?"

Tống Đình Thâm cũng không tiện đứng ở cửa hàng tiện lợi giải thích nhiều như vậy, chỉ có thể nói: "Chờ sau khi chúng ta mang bữa sáng cho mẹ xong, ba và con sẽ nói chuyện với nhau nhé, có được không?"

Vượng Tử gật đầu một cái: "Được ạ."

Chờ đến lúc Tống Đình Thâm và Vượng Tử trở lại khách sạn, dì nhân viên quét dọn đã đổi xong ga giường, sắc mặt Nguyễn Hạ cũng đã khá hơn rất nhiều nhưng vẫn còn bộ dáng ủ rũ.

Nguyễn Hạ ngồi trên ghế uống ly sữa đậu nành nóng, chỉ cảm thấy bụng cũng đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Tống Đình Thâm lại rất kiên nhẫn giúp cô nấu nước đường đỏ để uống.

Nhìn thấy một người đàn ông vì mình mà bận rộn, Nguyễn Hạ đang ăn bánh bao kim sa, trong lòng không thể nào không có cảm giác gì.

Vào những lúc như thế này còn người đều yếu đuối như vậy sao? Cô lại có chút cảm động.

"Cảm ơn anh." Nguyễn Hạ nói lời này từ đáy lòng của mình.

Tống Đình Thâm đưa cái cốc nước đường đỏ cho cô: "Tiện tay giúp mà thôi, tôi dẫn Vượng Tử xuống ăn sáng đây, cô nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nay tôi và Vượng Tử không đi đâu cả, ở phòng bên cạnh, nếu cô có nhờ gì, thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được."

Nguyễn Hạ càng cảm động hơn: "Ừ."

Vượng Tử lưu luyến không muốn đi, mỗi bước đi đều cẩn thận dè dặt: "Mẹ, mẹ thât sự không có chuyện gì sao?"

Nguyễn Hạ bất đắc dĩ giải thích: "Thật sự không có việc gì, bảo bối đừng lo lắng."

"Vậy con và ba đi ăn sáng, mẹ ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, nếu như muốn chơi với con, mẹ cứ gọi cho con nhé..." Vượng Tử giơ chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay mình lên: "Mẹ gọi cho con, con lập tức sẽ tới ngay."

"Ừ." Bây giờ Nguyễn Hạ chỉ muốn ăn xong bữa sáng rồi lên giường nằm thôi.



Tống Đình Thâm dắt Vượng Tử vào sảnh của tiệc đứng ở khách sạn, hai cha con tìm vị trí yên tĩnh gần cửa sổ.

Vượng Tử chẳng có hứng thú gì với những món ăn ngon trong đĩa, cậu rất lo lắng cho Nguyễn Hạ, lại tiếp tục hỏi thăm: "Để mẹ một mình ở trong phòng thật sự sẽ không có chuyện gì sao ba? Mẹ chảy máu đó."

Cậu vẫn nhớ vết máu trên giường, vẫn nhớ được sắc mặt tái nhợt của mẹ.

Tống Đình Thâm vô cùng nhức đầu, bởi vì anh không biết giải thích chuyện này như thế nào cho

contrai, tất nhiên hôm nay thân thể Nguyễn Hạ khó chịu, cũng không nói cho Vượng Tử biết nhưng chuyện này vẫn để lại ấn tượng sâu sắc, tất nhiên nói dối thì không thể được nữa rồi.Để một người cha phổ cập kiến thức sinh lý của nữ giới cho con trai mình... Tống Đình Thâm cảm thấy áp lực vô cùng.

"Vượng Tử, con biết con trai và con gái là hai giới tính khác nhau đúng không?"

"Vâng, con và ba là con trai, mẹ là con gái."

Tống Đình Thâm tán thưởng cậu: "Giới tính khác nhau, là bởi vì kết cấu sinh lý không giống nhau, nói đúng ra là mẹ có thứ mà chúng ta không có, ba và con có thứ mà mẹ không có, chính bởi vì như vậy, mới có hai giới tính nam, nữ khác nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.