Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 130



Vượng Tử suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Mẹ đi làm có phải là rất cực khổ hay không?"

"... Cũng không cực lắm, chỉ là không được rảnh rỗi như bây giờ nữa."

"Vậy mẹ có vui không?"

"... Chắc là cuộc sống của mẹ sẽ phong phú hơn nhiều, giống như lúc con đi nhà trẻ vậy."

Vượng Tử kìm lại sự đau buồn mà gật đầu: "Vậy mẹ cứ đi đi! Chỉ cần mẹ cảm thấy vui vẻ là được rồi, ở trong nhà trẻ thì con cũng có rất nhiều bạn, mẹ cũng có thể kết bạn nhiều hơn!"

Được rồi, con trai không có ý kiến, bây giờ phải xem "chồng" nói thế nào. Tuy rằng Nguyễn Hạ cũng đoán được là anh sẽ không phản đối, dù sao thì anh cũng không có lý do và lập trường để phản đối.

Tống Đình Thâm quả thực không có ý kiến phản đối, trái lại anh còn ủng hộ cô: "Nếu em cảm thấy mình đi làm được thì cứ thử đi, nếu không muốn thì cứ từ chức.Cô nên làm những chuyện, những việc mà mình thích làm, mình muốn làm."

Có điều anh cũng rất quan tâm đến cái công ty mà cô phải phỏng vấn: "Địa chỉ của công ty ở đâu?"

Nguyễn Hạ vừa nhắc đến cái công ty này liền rất vui vẻ, ngay cả cơm cũng không thèm ăn nữa: "Công ty này quả thật là công ty thích hợp nhất mà tôi từng phỏng vấn. Công ty rất gần nhà chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ cần lái xe mười phút. Hình như tòa nhà đó cũng chỉ mới xây mấy năm thôi, bên đó vốn đã không kẹt xe rồi. Sau này tôi cũng không cần bỏ ra nhiều thời gian để đến công ty, tôi rất hài lòng với điểm này."

Tống Đình Thâm ừ một tiếng: "Công ty này thật sự không tệ, tiết kiệm thời gian và phí tổn."

Phí tổn đương nhiên là tiền xăng dầu rồi.

Nguyễn Hạ tiếp tục nói: "Vị trí mà tôi phỏng vấn chính là nhân viên bộ phận quốc tế. Trong thư có nói bởi vì lệch múi giờ nên không quy định nhân viên phải đi làm lúc nào hay ra về lúc nào, có thể tự sắp xếp thời gian làm việc, chỉ cần có thể hoàn thành công việc là tốt rồi. Đây vẫn là lần đầu tiên tôi được phỏng vấn trong một công ty nhân tính hóa và tự do như vậy đó."

Cẩn thận suy nghĩ lại thì chắc là do cô ít kiến thức, cũng chưa đi phỏng vấn nhiều công ty...

Tống Đình Thâm nhíu mày: "Điểm này cũng không tệ lắm, có lẽ là do ông chủ công ty còn trẻ, tính cách không có sự bảo thủ không chịu thay đổi."

"Ừ, hình như công ty mới vừa thành lập thôi, cũng không có nhiều nhân viên cho lắm. Tôi thích công ty có quan hệ người với người đơn giản một chút, trong thư không có viết tiền lương và đãi ngộ, có điều tôi thấy sẽ không thấp quá đâu." Nguyễn Hạ mang vẻ mặt hưng phấn nói: "Đương nhiên rồi, kiếm được bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, tôi không đi làm lâu rồi, có thể kiếm được mấy ngàn khối cũng không tệ lắm, ít nhất còn có thể mua cho anh và Vượng Tử mấy bộ quần áo."

Lời này của cô không chỉ khiến cho Vượng Tử vui vẻ, sau khi Tống Đình Thâm nghe xong thì tâm trạng cũng rất tốt: "Vậy chúc cô thông qua cuộc phỏng vấn lần này."

"Cảm ơn nhé."

Nhìn dáng vẻ vô cùng vui sướng của Nguyễn Hạ, lúc cô cười lên trong đôi mắt giống như có ngôi sao vậy, đẹp đẽ đến loá mắt, so với lần đầu tiên mà anh thấy cô vào năm đó thì còn khiến anh cảm thấy kinh diễm hơn nhiều.

Tống Đình Thâm phải thừa nhận rằng, Nguyễn Hạ bây giờ có thể không đặc biệt nhưng lại càng ngày càng cho anh có cảm giác gia đình.

Vượng Tử cũng nâng cái ly của mình lên, muốn cụng ly với Nguyễn Hạ: "Mong rằng mẹ sẽ được điểm tuyệt đối trong buổi kiểm tra ngày mai!"

Nguyễn Hạ cười đến cong cả mắt: "Cảm ơn bảo bối, nếu như ngày mai mẹ được điểm tuyệt đối trong cuộc thi ngày mai, mẹ sẽ dẫn Vượng Tử đi ăn ngon nha."

Đến bây giờ cô mới phát hiện ra, cuộc sống ăn no chờ chết, có tiền có thời gian quả thực rất thoải mái, thoải mái như bay vậy, thoải mái muốn chết luôn. Thế nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là một người bình thường, đi làm giống như người bình thường sẽ càng làm cho cô cảm thấy yên tâm hơn.

Giống như lúc còn bé vậy, lén lút xem phim hoạt hình đương nhiên rất thoải mái nhưng lại có cảm giác run sợ và hoảng hốt. Cẩn thận nghĩ lại là vì vẫn chưa làm xong bài tập... muốn chơi cũng không chơi đến thoải mái được.

Có biết bao nhiêu người theo đuổi sự kích thích mới mẻ, thế nhưng phần lớn đại khái đều theo đuổi sự kiên định.

...

Nguyễn Hạ vẫn rất coi trọng cuộc phỏng vấn lần này. Sáng sớm thức dậy đã tìm tới tìm lui trong tủ treo quần áo, tìm được một bộ đồ tương đối thích hợp với cuộc phỏng vấn rồi mặc vào, trang điểm nhẹ nhàng, cầm các loại giấy chứng nhận liên quan của nguyên chủ theo, trong lòng không ngừng cổ vũ chính mình, sau đó lái xe ra ngoài chuẩn bị đi đến công ty kia.

Sự thực chứng minh rằng từ nhà đến công ty phỏng vấn thì dọc theo đường đi đều thông suốt, quả thực chỉ cần mười phút...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.