Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 138



Nhìn dáng vẻ của Lê Tĩnh, Lê Viễn Hàng cũng không biết cô ta có nghe vào hay không nữa, cuối cùng hắn chỉ có thể nói: "Bây giờ anh chở em về nhà, vẫn là câu nói cũ, em hãy nhanh chóng từ chức đi. Nếu một tuần sau anh phát hiện ra em vẫn chưa từ chức, anh sẽ mặt dày mà nói thẳng với lão Tống."

Buổi tối, trong lòng Lê Tĩnh rất khó chịu, cũng không biết có thể nói với ai, trong lòng cô ta cũng rất rõ ràng, nói tâm sự này cho người khác nghe chắc chắn không có ai hiểu cho cô ta cả, không chừng họ còn có thể khinh thường, ở trong lòng nói cô ta tồi tệ nữa.

Anh hai ép cô ta chặt như vậy, không lẽ mình chỉ còn con đường từ chức thôi sao? Lê Tĩnh không nghĩ ra cách nào khác, trong lòng cô ta rất sốt ruột nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông như vậy thôi.

Lê Tĩnh đi ra khỏi nhà, muốn ra ngoài hóng mát một chút. Dù sao cô ta cũng không thể che giấu vẻ mặt của mình, sợ ba mẹ nhìn thấy thì họ lại không ngừng truy hỏi cô ta. Đi dạo một hồi, đột nhiên một giọng nữ vang lên từ phía sau: "Lê Tĩnh? Là cậu thật sao?"

Lê Tĩnh quay đầu lại, nhìn người đang bước tới, cô ta vẫn chẳng thể nào nhớ ra người kia là ai nên sắc mặt có vẻ hơi xấu hổ và mờ mịt.

"Không nhớ ra tớ sao? Trước đó chúng ta cùng ở chung trong một câu lạc bộ đó." Người phụ nữ tiến về phía trước, trên khuôn mặt đều là ý cười: "Thực sự là trùng hợp mà. Lúc đó cậu rất quan tâm tớ mà, bây giờ cậu có rảnh không, nếu có thì tớ mời cậu đi uống một ly nhé."

Sau khi giới thiệu xong, cuối cùng Lê Tĩnh cũng coi như nhớ được người kia là ai. Lúc đó người trong câu lạc bộ mà cô ta tham gia cũng rất nhiều, tên thì đúng rồi, thế nhưng cô ta thực sự không nhớ rõ mặt của người này.

Cô nàng này quá nhiệt tình nên Lê Tĩnh không thể nào từ chối khéo được, cô ta chỉ có thể đi theo cô nàng này đến một quán ở gần đây. Đúng lúc cô ta cũng đang rảnh rỗi, đi theo cô nàng này uống một ly cũng coi như là để giải tỏa căng thẳng vậy.

...

Thứ hai là ngày đầu tiên Nguyễn Hạ đi làm, cô rời giường từ rất sớm. Đã mấy tháng không có đi làm, cô cảm thấy hơi lạ lẫm, cũng có một chút cảm giác chờ mong.

Tống Đình Thâm chủ động yêu cầu đưa cô đi làm, Nguyễn Hạ có xe riêng, tuy rằng không biết tại sao Tống Đình Thâm muốn đưa cô đi, có điều anh đã có ý tốt như vậy rồi thì cô cũng không muốn từ chối nên bèn gật đầu đồng ý, cô nghĩ đến lúc tan ca thì cô gọi xe taxi về nhà là được.

Hôm nay Nguyễn Hạ mặc một bộ trang phục màu trắng, vừa đẹp đẽ hào phóng lại vô cùng thích hợp khi đi làm, thậm chí cô còn không quên mang theo cái ly của mình. Nhìn cô bận tới bận lui, hưng phấn giống y như Vượng Tử khi chuẩn bị cho chuyến đi chơi xuân của cậu bé vậy. Tống Đình Thâm nghĩ thầm, trạng thái bây giờ của cô cũng rất tốt, tuy rằng công ty kia hào phóng đến mức khả nghi như vậy, có điều không sao cả, chỉ cần cô vui là tốt rồi, kiểu vui vẻ này không thể nào kiếm được bằng cách cho cô nhiều tiền tiêu vặt hơn cả.

Từ nhà đến chỗ làm của Nguyễn Hạ vốn đã rất gần, còn không kẹt xe nữa. Tống Đình Thâm lái xe, Nguyễn Hạ ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Tống Đình Thâm cũng không biết lòng mình thế nào nữa, anh chỉ muốn căn dặn cô nhiều hơn một chút, dọc theo đường đi thì cái miệng vẫn chưa hề yên tĩnh lại: "Bình thường người mới vừa vào một môi trường làm việc thì không cần phải vội vã hòa nhập vào đó quá, chỉ cần em làm tốt bổn phận của mình là được rồi. Em mới vào làm thì có thể các đồng nghiệp sẽ cho em làm một số việc vặt vãnh, chuyện này rất bình thường, người mới trong bộ ngành nào cũng sẽ gặp được tình huống như thế, ví dụ như đặt cơm hoặc đặt trà chiều cho đồng nghiệp, giúp đồng nghiệp photocopy hoặc là scan, chỉ cần không phải là việc quá đáng, hơn nữa em cũng đồng ý thì cứ làm."

Nguyễn Hạ nghe anh nói như vậy thì cảm thấy rất thú vị, cô không tính là người mới đi làm, cô đều biết một số lý lẽ và quy tắc trong đó, thế nhưng Nguyễn Hạ vẫn mang vẻ mặt được chỉ giáo mà gật đầu: "Được rồi, em biết. Còn gì nữa không?"

"Nhìn nhiều nghe nhiều hỏi nhiều, nếu em không hiểu điều gì mà lại không tiện hỏi người khác thì cứ để lại rồi về hỏi anh." Tống Đình Thâm suy nghĩ một lát: "Thật ra điều quan trọng nhất vẫn là em phải làm việc cho thật vui vẻ, nếu hoàn cảnh hoặc đồng nghiệp khiến em cảm thấy không vui thì em cứ trực tiếp từ chức, công việc còn có thể từ từ tìm, em phải làm điều mà mình thích mới được."

Nguyễn Hạ không khỏi cảm thán, đây chính là sự tự tin của người giàu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.